Nghe câu chuyện chồng kể mà tôi giống như người bị sét đánh
Thời gian đó chồng tôi gầy rộc đi, kiểm tra ví anh, tôi mới biết anh đi bán máu lấy tiền cho đứa con riêng ấy chữa bệnh.
Cách đây 3 tháng, tôi vừa sinh con. Vì sinh thiếu tháng nên con trai chúng tôi rất bé nhỏ và khó nuôi. Tôi thức đêm thức hôm, lo lắng tới mức gầy sụt đi. Chồng tôi cũng vất vả không kém, anh vừa lo cho con, vừa lo cho vợ, lại đúng lúc công việc không êm xuôi. Nói chung, thời điểm đó, cả gia đình tôi đang đứng trước một thử thách lớn.
Thử thách đấy chưa qua, tôi lại gặp phải thử thách còn lớn hơn. Một tháng trước, hai vợ chồng đưa con đi tái khám ở viện. Trong lúc tôi bế con vào phòng khám, chồng tôi đứng ngoài chờ. Nửa tiếng sau, khi tôi đi ra thì không thấy chồng đâu, điện thoại, ví tiền chồng tôi đều cầm hết. Chờ mãi hơn 2 tiếng đồng hồ, chồng tôi mới trở lại. Khi anh bước về phía mẹ con tôi, khóe mắt anh đỏ au như vừa khóc. Tôi hỏi thì anh không đáp, chỉ giục mẹ con tôi nhanh về.
Từ hôm đó, chồng tôi thường xuyên về muộn. Về nhà thì anh luôn im lặng như người đang suy nghĩ, lo lắng chuyện gì lớn. Anh như vậy khiến tôi không yên lòng. Nhưng hỏi thì anh chỉ nói đau đầu vì công việc.
Cứ như vậy hơn 2 tuần, vào một ngày mưa, anh đi đâu đó tới 11 giờ đêm chưa về, điện thoại gọi thì tắt máy. Tôi ở nhà lo lắng gọi khắp nơi hỏi thăm. Khi chồng tôi về, người anh ướt đẫm, áo mưa cất trong cốp xe cũng không chịu mặc. Vào nhà, anh cũng không vội đi tắm mà bảo tôi ngồi xuống anh có chuyện muốn nói.
Video đang HOT
Nghe câu chuyện anh kể mà tôi như người bị sét đánh, không thể thốt nổi một lời. Hóa ra, hôm đưa con đi khám, chồng tôi gặp lại người bạn gái sống chung như vợ chồng hồi sinh viên. Khi đó cả hai người còn trẻ, suy nghĩ non dại, bồng bột, vì thế thích nhau là dọn về sống chung. Kết quả, được hơn 2 tháng thì nảy sinh mâu thuẫn, cãi cọ nhau vì ai cũng có cái tôi quá lớn. Lần đó, vì quá giận dữ nên cả hai chia tay nhau. Cô ấy về lại ký túc xá, còn chồng tôi dọn đến ở cùng gã bạn thân. Nửa năm sau ra trường, đường ai nấy đi.
Từ đó đến nay, chồng tôi không hề gặp lại cô bạn gái ấy. Anh cũng coi như là chuyện xưa, đã gần quên thì đột nhiên hôm vừa rồi gặp cô ấy trong viện. Con trai cô ấy bị bệnh tim, đang chờ ngày phẫu thuật. Tôi cứ tưởng chuyện chỉ có thế, đến khi anh nói, cô ấy là mẹ đơn thân, đứa con đó đã 8 tuổi, bằng số năm mà anh chia tay cô gái đó, vì thế khi gặp lại, anh đã ngờ ngợ đó là con của mình nhưng chưa dám chắc. Mấy ngày qua, anh thường xuyên vào viện thăm bé, càng nhìn càng thấy giống mình hồi nhỏ, đến khi gặng hỏi, cô ấy cũng nói sự thật. Hồi đó chia tay xong, cô ấy phát hiện ra mình có bầu, nhưng vì tự ái nên cô ấy quyết nuôi con một mình.
Tôi chưa kịp định thần lại sau thông tin chồng tôi gặp lại người yêu cũ và phát hiện ra mình có một đứa con riêng thất lạc bên ngoài, anh lại ném thêm cho tôi một tin tức. Cô ấy không đủ tiền phẫu thuật cho con, nên chồng tôi muốn bàn với tôi có thể đem giấy tờ nhà đi vay ngân hàng để lấy tiền cho con trai anh chữa bệnh được không? Anh nói rất nhiều, nào là trách nhiệm của người làm cha, nào là anh không thể nhìn thấy con mình chết dần chết mòn…
Còn tôi thì thẫn thờ tới mức không thể tiếp thu thêm được gì nữa. Tôi muốn phát điên lên nhưng lại không thể trách móc anh được. Chuyện đó xảy ra trước khi tôi và anh đến với nhau, và bản thân anh cũng không biết mình có con riêng bên ngoài. Tôi không đồng ý cho anh đem giấy tờ nhà đi cầm.
Lý do vì hiện giờ kinh tế gia đình tôi thật sự eo hẹp, trong nhà không có một đồng nào. Mấy chục mét vuông nhà này là do bố mẹ anh cho khi chúng tôi kết hôn. Nếu vay, hàng tháng chúng tôi lấy gì để trả nợ? Rồi con trai tôi sẽ lớn lên trong thiếu thốn và khó khăn như thế nào? Huống chi con trai tôi sức khỏe không tốt, hở chút đi bệnh viện cũng tốn vài triệu bạc.
Tôi nhất quyết không chịu, anh cũng không thể vay được tiền ở đâu. Thời gian đó chồng tôi gầy rộc đi, kiểm tra ví anh, tôi mới biết anh đi bán máu lấy tiền cho đứa con riêng ấy chữa bệnh. Đêm anh đi làm thêm nghề bảo vệ ở quán bar tới rạng sáng mới về. Chồng như vậy, tôi cảm thấy không thể tiếp tục tàn nhẫn được. Tôi đồng ý ký vào giấy tờ vay ngân hàng.
Có tiền, lại thêm khoản nhỏ của hội từ thiện, con trai anh cuối cùng cũng được phẫu thuật. Nhìn chồng tôi vừa ôm con, vừa hôn nó, còn nó cũng ôm chặt anh gọi bố trong niềm vui sướng vỡ òa, tôi đã bật khóc. Tôi biết, một khi đã biết mình còn một đứa con nữa, chồng tôi chắc chắn sẽ có trách nhiệm với nó. Rồi sau đó, có thể tôi sẽ phải san sẻ người chồng của mình với một người phụ nữ khác. Nhưng tôi đã làm đúng phải không mọi người?
Theo blogtamsu
Căm phẫn, ly hôn vợ xong thì bị bồ đá
Tôi thực sự căm phẫn. Tôi đã vì cô ấy mà ly hôn nhưng giờ đây lại mất tất cả. Tôi cũng không muốn con tôi phải sống ở bên ngoài.
Tôi đã có một mối tình khá éo le, đau khổ. Tôi lấy vợ được 11 năm thì gặp được cô ấy. Vợ tôi khá mô phạm, lạnh nhạt. Cô ấy chỉn chu việc nhà, hiếu lễ với bố mẹ chồng, cũng sinh cho tôi 2 cậu con trai bụ bẫm, kháu khỉnh. Cả hai đều đi làm nhà nước nên cuộc sống cứ đều đều, tẻ nhạt như vậy. Tôi sẽ không sinh hai lòng nếu như không gặp cô ấy - một đối tác trong công việc.
Trái lại với vợ tôi, cô ấy sống sôi nổi, nhiệt tình, lúc nào cũng cười vui, pha trò. Sau vài lần cùng nhau kiểm tra dự án ở vùng sâu, chúng tôi đã phải lòng nhau. Lúc đó, tôi mới biết tình yêu rực rỡ, vui vẻ đến nhường nào. Mỗi ngày tôi đều sống với năng lượng tràn đầy, nụ cười trên môi khi nghĩ đến cô ấy. Đáng tiếc, cô ấy cũng có chồng và 1 cô con gái. Chúng tôi chỉ có thể lén lút gặp nhau nhưng điều ấy càng khiến tình yêu của chúng tôi nhiều khát khao hơn.
Sau hơn 1 năm quen nhau, cô ấy có thai và tôi đau khổ lùi lại phía sau. Đến khi cô ấy nghỉ đẻ xong và đi làm trở lại, tình yêu của chúng tôi lại nóng bỏng. Tôi cũng không hiểu điều gì đã thôi thúc tôi nhiều như vậy.
Đến giờ chúng tôi đã bên nhau hơn 3 năm, con gái thứ 2 của cô ấy cũng đã hơn 2 tuổi. Lén lút gặp nhau không đủ, cũng cảm thấy đau khổ vì không được công khai tình yêu của mình, chúng tôi đã quyết định ly hôn để đến với nhau "đường đường, chính chính".
Tôi hoàn thành xong thủ tục ly hôn cách đây 3 tháng, để lại nhà và hai con cho vợ cũ, về sống với bố mẹ. Những tưởng sẽ có kết thúc mĩ mãn với người yêu. Nhưng bỗng dưng cô ấy lại ngãng ra, sau đó tuyên bố không bỏ chồng nữa và đòi chia tay.
Cô ấy tìm mọi lý do như: sợ con còn nhỏ, chị em phải chia lìa, sợ bố mẹ buồn, sợ chồng buồn (vì cô ấy chỉ không yêu chồng còn anh ta vẫn chu đáo với vợ con).
Trong một lần nói chuyện để quyết tâm chia tay, cô ấy đem theo đứa con thứ 2 để làm "bình phong", tôi nhận thấy cô bé có đôi mắt và cái miệng giống hệt tôi. Vì vậy, tôi đã lén lấy tóc của đứa bé đi xét nghiệm gen. Bất ngờ, đứa bé đó lại là con của tôi. Lúc này, cô ấy cũng thừa nhận, nhưng vẫn nhất quyết không ly hôn. Cô ấy sẵng giọng bảo không muốn đến với người đàn ông phải sống chung với bố mẹ, chồng vẫn là người tử tế, không muốn hai con xáo trộn.
Tôi thực sự căm phẫn. Tôi đã vì cô ấy mà ly hôn nhưng giờ đây lại mất tất cả. Tôi cũng không muốn con tôi phải sống ở bên ngoài. Tôi đang định đến làm ầm ĩ với bố mẹ cô ấy, với chồng cô ấy để cô ấy hết đường quay trở lại. Nhưng tôi đang e ngại, liệu điều đó có đem hạnh phúc, tình yêu trở về cho tôi?
Theo Dân Việt
Gặp lại người cướp vợ mình 6 năm về trước, tôi choáng váng với câu chuyện anh ta kể Nghe những gì người đó nói, Hoàng tím tái mặt mày. Anh không tin câu chuyện anh ta kể là thật, sự thật này làm sao anh chấp nhận và dám tin chứ? Đang lang thang đi thực địa ở khu phố X, Hoàng bất chợt nhìn thấy một đôi nam nữ ngồi uống nước rất tình cảm trong quán café ven đường....