Nghe bố chồng đọc di chúc xong, tôi về phòng lấy ra tờ giấy, cả nhà nháo nhác còn bố chồng nhập viện
Bố chồng đọc xong tờ giấy kia thì ôm ngực, ngã quỵ xuống đất. Cả nhà nhốn nháo gọi xe cấp cứu đưa ông đến bệnh viện, mẹ chồng cũng lên huyết áp phải uống thuốc.
Chồng tôi là giảng viên đại học, còn tôi cũng là giáo viên, hai đứa yêu nhau hơn một năm thì tiến tới hôn nhân, khi đó tôi mới 25 tuổi. Gia đình anh thuộc dạng giàu có vì bố mẹ có 2 tiệm vàng ở thành phố, cùng mấy mảnh đất nữa. Còn tôi chỉ là dân quê ra thành phố học tập và làm việc nên ban đầu bị phản đối dữ lắm, nhưng cuối cùng chúng tôi cũng chứng minh được tình yêu dành cho nhau nên mới được bố mẹ đồng ý mối hôn sự này.
Ngoài giảng dạy, chồng tôi còn tự đầu tư kinh doanh nên hai vợ chồng không quá áp lực về kinh tế. Tuy nhiên, vì sống chung với bố mẹ chồng nên khó tránh khỏi những lúc xích mích, xung đột. Mỗi lần như vậy, tôi đều nín nhịn cho qua chuyện để êm nhà êm cửa.
Thoáng cái mà tôi đã kết hôn được 8 năm rồi. Dạo gần đây sức khỏe của bố chồng yếu dần nên cuối tuần vừa rồi ông kêu cả nhà tập trung lại để ông đọc di chúc.
Bản di chúc dài tới 3 trang, trong đó viết cô em chồng được thừa hưởng một tiệm vàng và một mảnh đất nhỏ. Toàn bộ nhà cửa, đất cát và tiệm vàng còn lại đều giao hết cho chồng tôi, phần tôi chỉ là một chiếc xe tay ga trị giá hơn 100 triệu.
Cuối tuần vừa rồi bố chồng gọi các con về để nghe ông đọc di chúc. (Ảnh minh họa)
Trong bản di chúc, bố chồng còn cẩn thận ghi rằng nếu chồng tôi có con riêng bên ngoài, phần tài sản của anh sẽ được chia đôi cho đứa bé và người mẹ. Nghe đến đây mà tôi chết lặng. Quay sang chồng, anh im lặng cúi đầu không nói gì. Thất vọng về nhà chồng và chồng, tôi lặng lẳng đi vào phòng, lấy ra một tờ giấy đưa cho bố chồng rồi tuyên bố thẳng.
Video đang HOT
- Con muốn ly hôn, con cũng không cần nhận một đồng nào từ nhà mình cả. Suốt thời gian qua con chưa thấy mình làm gì có lỗi với bố mẹ, luôn kính trên nhường dưới, chu toàn mọi việc trong nhà. Trước nhà mình có người giúp việc, nhưng từ khi con về bố mẹ có tốn tiền thuê giúp việc nữa không, mà con vẫn đi làm chứ đâu ở nhà.
Con tôn trọng, coi bố mẹ như bố mẹ ruột mà đối đãi, nhưng không ngờ bao năm qua bố mẹ chỉ coi con là người ngoài, mà con thấy giống người giúp việc không lương thì đúng hơn. Chắc là do cưới nhau 8 năm mà bụng con không có động tĩnh nên bố mẹ mới đối xử với con như vậy đúng không? Nhưng bố mẹ hãy đọc kỹ tờ giấy kia xem viết cái gì đi.
Tờ giấy tôi vừa đưa cho bố chồng là giấy chứng nhận chồng tôi bị vô sinh. Ba năm sau cưới, thả mãi không dính bầu nên vợ chồng tôi đã đi khám và biết được kết quả này. Song, vì giữ sĩ diện cho chồng nên tôi luôn im lặng, chấp nhận điều tiếng mà ở cạnh anh dẫu không có con cái, nhưng không ngờ giờ lại bị bố mẹ chồng đối xử tệ bạc như vậy.
Nghe bố chồng đọc di chúc xong, tôi về phòng lấy ra tờ giấy đưa cho ông. (Ảnh minh họa)
Bố chồng đọc xong tờ giấy kia thì ôm ngực, ngã quỵ xuống đất. Cả nhà nhốn nháo gọi xe cấp cứu đưa ông đến bệnh viện, mẹ chồng cũng lên huyết áp phải uống thuốc. Tôi mặc kệ tất cả, quay về phòng thu dọn quần áo và rời khỏi căn nhà đó.
Mấy hôm nay bố chồng nằm viện tôi cũng chẳng thèm đến thăm. Tôi chuẩn bị giấy tờ để làm đơn ly hôn. Chồng đến nhà tìm mong tôi nghĩ lại và vào bệnh viện chăm sóc bố chồng.
- Em đừng nhỏ mọn như vậy được không? Bố chỉ chia cho em chiếc xe máy, chia cho anh nhiều hơn nhưng của anh cũng là của em mà. Tại sao em phải khơi mọi chuyện ra để cả nhà náo loạn lên như thế. Thôi, em đừng giở tính trẻ con nữa, theo anh vào bệnh viện chăm bố đi.
Tôi cười khẩy đưa cho chồng một phong bì, bên trong là một vài tấm ảnh chụp cảnh anh ôm vai bá cổ ôm một người phụ nữ lạ mặt vào khách sạn.
- Tôi chấp nhận mọi điều tiếng, mặc kệ người ta chửi vào mặt là “cau điếc”, “gà mái không biết đẻ”,… để ở bên cạnh anh. Nhưng anh thì sao, ra ngoài cặp bồ. Đây là lý do chính tôi nói ra chuyện anh bị vô sinh, chứ anh nghĩ tôi vì mấy đồng tiền của nhà anh mà làm vậy ư?
Chồng quỳ xuống ôm chân tôi xin tha thứ. Nhưng tôi chịu đủ rồi, tôi muốn được giải thoát. Tôi còn trẻ, tôi vẫn có thể tìm bến đỗ mới và có những đứa con của riêng mình, vậy thì tại sao phải cố chấp ở bên một người đàn ông vô sinh còn lăng nhăng, nhà chồng không tử tế làm gì chứ.
Ngày ly hôn mẹ chồng đưa cho bọc đồ to, đến cửa tòa mở ra vợ chồng tôi rút đơn vội
Hôm vợ chồng tôi lên tòa lần cuối để nhận phán quyết ly hôn, sáng đó chồng đèo tôi bằng chiếc xe máy quen thuộc.
Vừa ra khỏi cửa, mẹ chồng đột nhiên gọi chúng tôi lại đưa cho một túi đồ to. Vợ chồng tôi đến với nhau vì tình yêu tự nguyện, sau 2 năm yêu đương mới tiến tới hôn nhân. Song cưới về rồi vợ chồng thường xuyên cãi vã. Tôi thấy anh ấy lôi thôi bừa bộn, nhiều lúc vô tâm, cục cằn. Chồng thì chê tôi không khéo léo, chẳng biết vun vén cho gia đình.
Một thời gian sau đám cưới, vợ chồng tôi nghỉ việc ở nhà, gom tiền tiết kiệm và vay mượn thêm bạn bè, người thân để mở cửa hàng. Trong cuộc sống hàng ngày vốn đã chưa hòa hợp, khi làm chung lại có vô số mâu thuẫn nảy sinh khiến chúng tôi cãi vã, tranh luận suốt ngày. Cãi nhau quá nhiều, tình cảm hao mòn đến cạn kiệt, chúng tôi nhìn nhau không vừa mắt chút nào.
Cuối cùng vợ chồng tôi ra tòa ly hôn sau 3 năm chung sống. Chúng tôi chưa có con bởi vì muốn làm kinh tế đã. Trong quá trình hòa giải sau khi nộp đơn, vợ chồng tôi vẫn chưa thông báo cho bố mẹ biết. Tôi vẫn ở nhà chồng, lúc nào nhận phán quyết cuối cùng mới nói với đôi bên nội ngoại.
Cuối cùng vợ chồng tôi ra tòa ly hôn sau 3 năm chung sống. (Ảnh minh họa)
Hôm vợ chồng tôi lên tòa lần cuối để nhận phán quyết ly hôn, sáng đó chồng đèo tôi bằng chiếc xe máy quen thuộc. Vừa ra khỏi cửa, mẹ chồng đột nhiên gọi chúng tôi lại đưa cho một túi đồ to. Tôi hỏi thì mẹ bảo cứ cầm theo đi. Lúc đó vội đi ngay nên tôi không xem bên trong có gì, tới cửa tòa tôi mới mở ra thì phải thẫn thờ nhìn những món đồ bên trong.
Ba năm chung sống, mỗi lần cãi nhau to chúng tôi lại vứt đi vài món đồ kỉ niệm vì tức giận. Đó là bức thư, tấm thiệp viết tay hai đứa từng tặng cho nhau, là chiếc khăn chồng tặng tôi mùa đông đầu tiên yêu đương, là chiếc cà vạt tôi tặng anh nhân dịp sinh nhật... Chúng chứng kiến chặng đường yêu đương, xây dựng tình cảm của hai vợ chồng tôi. Chúng tôi vứt ra thùng rác và mẹ chồng đã lặng lẽ thu gom lại hết.
Tôi không kìm được mà bật khóc. Tôi khóc vì bồi hồi khi nghĩ đến khoảng thời gian yêu đương hạnh phúc, hai đứa hẹn ước về chung sống sẽ bao dung nhường nhịn nhau. Tôi khóc vì tiếc quãng thời gian đẹp đẽ đã có. Và tôi cũng khóc trước sự thầm lặng vun vén cho các con của mẹ chồng. Hóa ra bà biết hết chuyện chúng tôi làm thủ tục ly hôn. Có lẽ sau khi các con nộp đơn, bà vẫn hi vọng chúng tôi có thể hòa giải được. Để rồi đến ngày hôm nay, bà mới đành đưa ra những món đồ này để nhắc nhở và khuyên bảo chúng tôi.
Chồng tôi gửi xe xong đi đến nhìn túi đồ trên tay vợ mà cũng ngẩn người. Hai vợ chồng lặng lẽ nhìn nhau, cuối cùng anh nắm tay vợ rồi bảo: "Mình vào tòa xin rút đơn nhé em!". Tôi lau nước mắt, gật đầu đồng ý.
Hai vợ chồng lặng lẽ nhìn nhau, cuối cùng anh nắm tay vợ rồi bảo: "Mình vào tòa xin rút đơn nhé em!". (Ảnh minh họa)
Hôm đó vợ chồng tôi cùng quay về nhà, thấy vẻ mặt và thái độ của các con, mẹ chồng không hỏi nhưng đã ngầm hiểu. Sau đó chúng tôi bình tĩnh và nghiêm túc suy nghĩ lại mọi chuyện. Cuối cùng chúng tôi nhận ra cặp vợ chồng nào cũng vậy thôi, cuộc sống chung không hề màu hồng như khi lúc còn yêu đương. Và gia đình nào cũng sẽ có va chạm, bất đồng. Điều quan trọng là chúng ta từ tốn ngồi lại cùng nhau giải quyết vấn đề theo hướng chân thành xây dựng. Đồng thời vợ chồng cũng phải bao dung, nhường nhịn nhau, đừng quá để bụng, chấp nhặt.
Mỗi khi chán nản, hãy nhớ đến những điều tốt đẹp của buổi ban đầu. Chẳng phải vì yêu và muốn xây dựng một gia đình với đối phương mà chúng ta về sống bên nhau hay sao? Ly hôn rồi, có chắc bạn sẽ tìm được người khác tốt hơn? Hay là cũng vẫn lặp lại một quy trình tương tự, đó là yêu đương nồng thắm lúc ban đầu nhưng khi về chung sống thì vô số rắc rối nảy sinh và chúng ta lại chán chường ly hôn tìm người khác? Hi vọng câu chuyện của vợ chồng tôi sẽ giúp ích được chút nào đó cho các cặp vợ chồng đang ở trong hoàn cảnh tương tự.
Gặp chồng ở nhà hàng, tôi nghẹn ngào khi nghe lời giới thiệu của anh Tôi cố tình kéo khẩu trang che kín mặt nhưng chồng vẫn nhìn ra tôi. Anh vội vã chạy đến, kéo tôi lại bàn mình đang ngồi với đồng nghiệp. Ảnh minh họa Tôi và chồng không thuộc cùng tầng mây. Chồng tôi là giảng viên đại học, tiền đồ rộng mở, được học trò, đồng nghiệp yêu mến. Còn tôi chỉ là...