Nghe bạn xúi dại…
Năm nay em 25 tuổi, cuối năm nay em sẽ cưới vợ. Chúng em quen nhau đã lâu nhưng chưa “vượt quá giới hạn” lần nào. Chúng em thống nhất để dành cho ngày cưới. Tuy nhiên, thời gian gần đây, bạn bè em hay “xúi dại” rằng nên “tập dượt” trước khi vào “hiệp đấu” chính để sau này khỏi phải bỡ ngỡ.
Em thấy cũng hay hay và nghĩ trước sau gì cũng phải vậy nên tìm cơ hội để thực hiện. Nào ngờ, khi sắp chiếm lĩnh mục tiêu thì lại gặp trở ngại: Bà xã tương lai của em phản ứng quyết liệt và bỏ chạy. Sau đó cô ấy đòi hủy hôn lễ. Em phải làm sao đây?
Mén (quận Bình Thạnh, TP HCM)
Bạn thân mến,
Trước tiên, hãy tự trách mình sao lại nghe bạn bè “xúi dại” mà vi phạm thỏa thuận với bà xã tương lai như vậy. Chuyện hai bên muốn giữ gìn để dành cho ngày cưới thật đáng trân trọng. Bạn đã chờ đợi bao nhiêu lâu nay rồi, vậy mà giờ bỗng đâm “đổ đốn”, làm hư bột hư đường ráo trọi thì còn biết trách ai? Tuy nhiên, cũng không phải đã “hết đường binh”, hết hy vọng. Bà xã tương lai giận thì nói vậy thôi chứ không lẽ tình cảm vun đắp bao nhiêu lâu giờ chỉ vì sai phạm “mang yếu tố khách quan” ấy mà vứt bỏ hết?
Video đang HOT
Tốt nhất là bạn nên… năn nỉ, thành khẩn nhận khuyết điểm và hứa không tái phạm để xem thái độ cô ấy thế nào? Hãy áp dụng triệt để phương châm “mưa dầm thấm lâu” – năn nỉ, năn nỉ và năn nỉ… Nếu cô ấy có giận dỗi mà nặng nhẹ thì cũng ráng nhịn chứ đừng tức giận làm căng trở lại. Hy vọng rằng với sự “ăn năn, hối cải” thành tâm của bạn, bà xã tương lai sẽ tha thứ. Còn nếu như cô ấy vẫn chặt dạ, không tha thì bạn có thể nghĩ rằng lỗi lầm của mình chỉ là nguyên cớ để cô ấy nói lời chia tay.
Theo VNE
Chồng ngoại tình sau 7 năm yêu tôi mặn nồng
Trong thời gian ở nước ngoài, anh đã có quan hệ với cô cùng đoàn, là người của đơn vị khác cử đi học. Tôi hỏi lại chồng và anh thú nhận khi mới sang mọi thứ rất bỡ ngỡ, rất buồn và nhớ vợ con nên đã sai lầm.
Chúng tôi từng là gia đình hạnh phúc, quen nhau từ lúc còn là sinh viên, 6 năm yêu nhau, 7 năm gắn bó vợ chồng, anh luôn thương yêu và lo lắng cho gia đình. Cuộc sống tuy không giàu, cũng tạm ổn, vợ chồng đều có công việc làm ổn định. Tôi làm y sĩ ở bệnh viện, chồng làm kỹ sư ở một tập đoàn lớn. Mọi vấn đề kinh tế trong gia đình do chồng gánh vác, lương tôi chỉ phụ thêm để chi tiêu hàng ngày, còn lại mọi việc lớn nhỏ đều do anh lo liệu.
Tôi có hai đứa con gái xinh xắn, ngoan ngoãn nên rất hài lòng với gia đình mình, tự hào về hạnh phúc đang có cũng như về người chồng yêu quý nếu gần đây không phát hiện ra một chuyện tày trời, anh đã ngoại tình. Đầu năm vừa qua, cơ quan anh có đợt học tập nâng cao trình độ ở nước ngoài thời gian 6 tháng, anh được cử đi học. Tôi rất tin tưởng và động viên chồng tham gia, mong muốn anh được bằng bạn bằng bè.
Anh lúc đầu không muốn tham gia vì công việc hiện tại rất tốt, lo tôi ở nhà vất vả chăm sóc hai con. Tôi động viên anh đi, nghĩ thời gian ngắn như vậy không ảnh hưởng gì nhiều đến công việc hiện tại, đi học về sẽ có nhiều cơ hội thăng tiến hơn, việc gia đình con cái, một mình tôi có thể đảm đương được.
Tôi tiễn chồng đi trong niềm vui, tự hào vì mình làm được một việc có ý nghĩa cho chồng. Suốt thời gian xa cách, vợ chồng tôi thường xuyên liên lạc qua điện thoại, và chat. Anh luôn nói nhớ thương vợ con, còn tôi cố gắng chu toàn mọi việc và mong ngóng chồng trở về. Ngày đó cũng tới, anh trở về, gia đình viên mãn.
Sau đó một vài ngày, vô tình dùng máy tính của chồng, tôi vào hộp chat của anh và phát hiện một sự thật. Trong thời gian ở nước ngoài, anh đã có quan hệ với cô cùng đoàn, là người của đơn vị khác cử đi học. Tôi hỏi lại chồng và anh thú nhận khi mới sang mọi thứ rất bỡ ngỡ, rất buồn và nhớ vợ con. Người phụ nữ kia luôn ở bên cạnh động viên chia sẻ nên trong một lần không tỉnh táo, anh đã sai lầm, đánh mất chính mình. Rồi họ thống nhất chỉ dừng lại ở đó và khi nào về Việt Nam sự việc sẽ kết thúc bởi cô gái kia cũng có gia đình rồi, thực sự không yêu thương gì cả, chỉ là tình cảm nhất thời thôi.
Mọi thứ đến với tôi quá bất ngờ, không thể hình dung tại sao một người như chồng tôi lại có thể suy nghĩ và hành động tồi tệ đến thế. Anh luôn mẫu mực, thương yêu vợ con hết lòng, đứng đắn trong mọi quan hệ lại có thể sa ngã một cách dễ dàng như thế, trong khoảng thời gian quá ngắn, khi tình cảm vợ chồng còn rất mặn nồng. Anh rất hối hận, sự việc xảy ra do không kiểm soát được mình, để xảy ra sự việc đã sai rồi, sau đó lại tiếp tục như vậy càng sai lầm hơn nhưng không hiểu sao không dừng lại được. Anh cũng không thể nói với tôi vì sự việc này có giải thích bằng cách nào cũng là điều sai trái, không một người vợ nào có thể tha thứ, chấp nhận được.
Giờ tôi đã biết rồi nên anh không giấu nữa, anh nói tôi muốn trừng phạt bằng cách nào cũng được, anh chấp nhận hết nhưng xin cho anh được ở lại với mẹ con tôi. Tôi đau đớn và thất vọng, muốn phá tan mọi thứ, gia đình này, hạnh phúc này, tất cả chỉ là giả dối. Tôi không còn muốn nhìn mặt người chồng bội bạc này nữa nhưng không làm được như vậy, tôi thương hai đứa con gái bé bỏng, chúng không có tội. Chồng tôi rất yêu các con và các cháu cũng vậy, thực lòng dù giận chồng lắm nhưng tôi vẫn còn tình cảm với anh.
Tôi nói chuyện với người phụ nữ kia, cô ta cũng nói đúng như chồng tôi nói, rằng không biết sao lúc ở bên đó lại làm như vậy và bây giờ về Việt Nam, gặp lại chồng con cũng cảm thấy rất xẩu hổ, mặc cảm tội lỗi vô cùng. Cô ta nói yêu chồng con và không muốn mất gia đình, chồng cô ta không biết gì cả nên mong tôi tha thứ. Chồng tôi cũng thực sự hối hận, nhìn anh khổ sở và tội nghiệp nên tôi biết. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định bỏ qua cho chồng lỗi lầm này. Nhưng nói thì dễ còn để thực sự tha thứ được không dễ chút nào, tôi giờ lại đang khổ sở với chính suy nghĩ của mình.
Lúc nào trong đầu cũng có suy nghĩ chồng mình đã phản bội, từng ôm ấp người phụ nữ khác để rồi tôi lại dằn vặt chồng, lại làm khổ chính mình. Anh biết tôi sẽ cần có thời gian để quên đi mọi chuyện nên sẵn sàng chấp nhận hết mọi thứ, kể cả các cơn nóng giận của tôi. Anh mong tôi hãy tha thứ, bỏ qua cho lỗi lầm này. Tôi không biết phải làm gì để cho mọi chuyện được qua đi, để gia đình bình yên trở lại. Việc tôi tha thứ cho chồng có phải là việc làm đúng? Liệu anh còn có thể phản bội tôi lần nữa không? Thực sự tôi cũng không biết khi nào mới có thể vui vẻ trở lại được. Tôi viết lên câu chuyện của mình, mong được các bạn chia sẻ và giúp tôi, xin cảm ơn.
Theo VNE
Không dám yêu chàng trai 1,55m Tôi không đủ can đảm để yêu một chàng trai có chiều cao khiêm tốn như vậy! "Phải chăng anh là mối tình đầu của tôi?" - bạn đã bao giờ từng đặt câu hỏi như thế nào thì được gọi là tình yêu chưa? Tôi đã từng rất nhiều lần tự hỏi mình như vậy bởi ranh giới giữa cái gọi là...