Ngày về “đắng chát” của người phụ nữ Việt 30 năm lưu lạc xứ người
Sau 30 năm lưu lạc xứ người, Mai Thị Sự đã tìm được đường trở về quê hương. Nhưng ngày về bên cạnh niềm hạnh phúc sum vầy là nỗi cô đơn, mất mát, khó khăn khó vượt qua…
Nước mắt ngày hội ngộ
Trong số 3 người phụ nữ Việt Nam được phát hiện tại Bệnh viện tâm thần Phúc Châu (Kiến Xương, Trung Quốc), Mai Thị Sự (SN 1966, quê Đồng Thái, An Dương, Hải Phòng) có hoàn cảnh bất hạnh nhất. Sự còn có tên gọi khác là Nai. Từ nhỏ chị đã sớm chịu cảnh mồ côi, được người chị gái là Mai Thị Hòa nuôi dưỡng trong hoàn cảnh nghèo khó.
Biết tin Sự trở về, bà con lối xóm cùng chính quyền địa phương đã đến thăm hỏi chia vui với chị em bà Hòa. Trong không khí ấy, chị Sự vẫn chỉ ngồi bất động trên giường, ánh mắt xa xăm hướng về nơi vô định. Dáng người nhỏ thó, đầu tóc đã bị húi trọc, chị bó gối ngồi bất động cả ngày, chẳng nói, chẳng cười và cũng chẳng còn nhận ra mấy người thân.
Bà Hòa ứa nước mắt kể: “Nhà tôi nghèo, tôi đã vất vả nuôi nó từ nhỏ. Cứ tưởng chờ ngày em lớn gây dựng gia đình cho nó chứ ai ngờ nó bỏ đi rồi mất tích, bị lừa sang tận bên Trung Quốc sống cảnh đời nhơ nhớp, khổ sở. Từ ngày biết các cấp ngành đang giúp em tôi trở về với gia đình tôi mừng lắm. Mừng là vậy rồi lại lo lắng nhiều hơn, không biết lâu quá rồi em còn nhớ và nhận ra tôi không. Đó là chưa kể gia cảnh nghèo khó thế này có bù đắp được, chăm sóc hẳn hoi cho em không”.
Ngày 18/2, khi nhận được thông báo từ phía chính quyền về việc các cơ quan chức năng tại Việt Nam đã hoàn tất việc xác minh và đưa chị Sự về nước. Oái ăm thay nhà bà Hòa không chạy đâu ra vài triệu để đi đón người. Bà mạo muội ra xã bày tỏ nguyện vọng, Xã Hồng Thái với trách nhiệm và tình thương dành cho một người con của quê hương mất tích trở về, đã trích 2 triệu đồng để thuê xe đi đón chị Sự.
Chị Sự và chị gái sau 30 năm gặp lại
Theo lời kể của bà Hòa, khi gặp lại em gái, bà đã cảm thấy như ai đang bóp nát tim mình. Em bà ngồi co ro, chân tay tái nhợt, ánh mắt sợ hãi không dám nhìn ai. Bà lại gần chị Sự cũng không nhận ra. Thấy bà Hòa khóc, chị Sự an ủi: “Chị đừng khóc, ngồi đây này”. “Nó né người cho tôi ngồi mà không biết tôi là chị ruột nó. Bao năm lưu lạc đã khiến thân em tôi tàn, tâm em tôi bại mất rồi. Giờ về nhà mà có lúc nó cứ hốt hoảng khi có người lạ, có tiếng nói to…”.
Video đang HOT
Ký ức đau buồn của 30 năm đen tối
Sau thời gian chúng tôi ân cần trò chuyện và tiếp cận, chị Sự đã đỡ sợ và dần kể lại quá khứ. Chị nhớ lại: “Em thích đi Trung Quốc để chơi nên khi ra khỏi nhà, cứ chỗ nào đường nhẵn là em đi. Đến khi em gặp hai người phụ nữ Việt Nam và được họ đưa sang bên đó. Em bị bán cho một “anh xã hội” (cách chị Sự gọi về những người không quen – PV). Hàng ngày, “anh xã hội” nấu cơm cho em ăn và ngủ với em. Được hơn 1 năm, em chán lại bỏ đi. Sau đó em lại bị bán tiếp cho 3 “anh xã hội” khác. Tại đây, em được nuôi ăn và ngủ với cả 3 “anh xã hội” này. Em thực sự không nhớ em sống với bao người “anh xã hội” nữa, chỉ nhớ là rất nhiều. Khi nào không chịu nổi thì em lại trốn đi. Trời rét em lấy vải mưa làm áo ấm, đói em đi xin ăn. Rồi một hôm, em được nhiều “người xã hội” đưa em vào bệnh viện. Ở đây, em gặp hai người phụ nữ Việt Nam khác. Bọn em nói chuyện được với nhau…”. Chậm rãi từng lời, chị Sự kể: “Em không biết tiếng Trung Quốc nên khi họ hỏi chuyện, em chỉ biết nói tiếng Việt Nam. Em giờ không dám bỏ đi nữa đâu. Đừng đuổi em quay lại nơi đó”. Với miêu tả của chị Sự cuộc sống bị những người “anh xã hội” Trung Quốc xâm hại tình dục suốt 30 năm qua khiến người tiếp xúc không khỏi rùng mình, kinh hãi.
Chị Sự suốt ngày ngồi thu mình bó gối trên giường trong nỗi sợ hãi
Khúc mắc lớn nhất của chị Sự khi về lại quê hương là thời gian tới lấy gì để sống, sống như thế nào? Bà Hòa không giấu giếm nói trong nước mắt: “Tôi làm nghề phụ hồ, giờ già rồi không ai người ta nhận. Tôi cũng đang sống nhờ con cái. Bây giờ dẫn theo cô em gái ngớ ngẩn không còn khả năng lao động thì lấy gì để sống bay giờ?”.
Trao đổi với PV Dân trí, ông Nguyễn Văn Mong, Phó Chủ tịch UBND xã Đồng Thái, huyện An Dương cho biết, ngoài việc địa phương đã tích cực kết nối, hỗ trợ kinh phí đi đón chị Sự về, xã sẽ lo xác minh, hoàn tất mọi thủ tục cần thiết để nhập khẩu, cấp CMND, khám sức khỏe có căn cứ làm thủ tục hưởng chế độ tâm thần cho chị Sự. Bà Hòa là hộ gia đình thuộc diện khó khăn. Vì thế cần sự chung tay của cả cộng đồng lẫn chính quyền để hồi phục cuộc sống cho người phụ nữ 30 sống bất hạnh nơi xứ người.
Thu Hằng
Theo Dantri
Bi hài nghề... ăn cỗ thuê
Thời gian gần đây, ăn thuê tại các đám cưới đã trở thành một "nghề" làm thêm mùa vụ khá hấp dẫn đối với nhiều người muốn kiếm thêm thu nhập, nhất là sinh viên.
Trên thực tế đây là một "nghề" không chỉ đơn giản vừa "được ăn, được nói, được gói mang về" như nhiều người nghĩ, mà đằng sau nó còn chứa đựng đầy những bi hài như người đi ăn cỗ thuê phải có trình độ, khuôn mặt ưa nhìn và phải "diễn như thật"... Thế là nhiều tình huống "khó đỡ" trong đám cưới đã diễn ra.
Như "diễn viên đóng thế"
Cũng như MC, ca sỹ... hay đội ngũ đỡ tráp ăn hỏi cho đám cưới thì nhân lực để phục vụ cho việc "ăn thuê" tại các đám cưới cũng dần được "phổ cập hóa". PV liên hệ với anh V.C - Giám đốc trung tâm tổ chức sự kiện T. (An Dương, Tây Hồ, Hà Nội), là một đầu mối chuyên cung cấp các dịch vụ liên quan đến tiệc cưới, chúng tôi được biết: Trước đây, anh C. là MC chuyên dẫn tại các đám cưới. Dịch vụ cho tiệc cưới ngày càng đa dạng, anh C. sang làm đầu mối để đáp ứng nhu cầu này.
Theo anh C., dịch vụ thuê người ăn cỗ mới có trong năm nay. Đặc biệt, rộ lên từ vài tháng nay. Người thuê phần lớn là những "người bận rộn", nói thẳng ra là quan chức. Họ có quá nhiều mối quan hệ phải thực hiện nên không thể bỏ đám cưới con người này, đi đám cưới con người kia. Thế là dịch vụ ra đời. Nhưng, những "người bận rộn" này thuê người ăn cỗ kỹ tính và yêu cầu cao lắm. Thường là sinh viên và không thì là những người lao động có chút hiểu biết một tý chứ không phải người nào cũng thuê.
Giá cả do hai bên tự thoả thuận và tất nhiên, anh C. được chia 20% trong số giá thoả thuận đó. Anh C. không ngần ngại bày tỏ thêm: Việc thuê người ăn cỗ cưới giúp, ban đầu cũng vấp phải định kiến, khi cho rằng miếng ăn miếng uống vốn tế nhị, nên việc mạo danh ai đó để ăn thuê khiến "diễn viên" không tránh khỏi sự ngại ngùng. Tuy nhiên, chỉ qua vài lần "diễn tập", nhiều "nhân viên" của C. tỏ ra hào hứng với "nghề" vừa "được ăn, được nói, được gói mang về" này.
Anh T.Tùng - người làm "nghề" ăn cỗ thuê.
Theo T. Tùng - sinh viên năm thứ 3 (Đại học Thương mại, Hà Nội) - người tự nhận mình là catscadeur (người đóng thế) của nhiều tiệc cưới: "Thường những người được thuê thay mặt khách mời sẽ xuất hiện vào lúc sát giờ tổ chức hôn lễ. Sau cái bắt tay vội vã cùng lời giới thiệu ngắn gọn thay mặt cho ông A, bà B... đi dự cưới cùng với trọng trách quan trọng là bỏ phong bì vào thùng là nhập tiệc theo sự chỉ dẫn. Lúc đó công việc chính chỉ là ăn và... ăn, thi thoảng nâng lên đặt xuống vài ly bia, chén rượu phụ họa với cả bàn tiệc. Có những buổi trưa, tôi chạy xô thuê đến 3 đám cưới, thu nhập cũng khá. Đây là "nghề" đánh nhanh rút gọn mà".
Tại những địa điểm chuyên tổ chức tiệc cưới, nhân viên phục vụ quen mặt với một số "vị khách lạ" như thế. V.Ch. - một nhân viên chạy bàn của khách sạn P.N., cho biết: "Dù chuyên nghiệp tới đâu, người ăn cỗ thuê vẫn lớ ngớ khi hỏi thăm địa điểm diễn ra tiệc cưới hay "chiến thuật đánh nhanh, rút gọn. Tôi liên tục phát hiện ra họ. Có những lần, họ còn phải "xuỵt" để chúng tôi đỡ lỡ miệng".
Những tình huống "ngoài kịch bản"
Nguyên nhân để nhiều người phải tìm đến sự trợ giúp của đội ngũ "ăn thuê" cũng có ngàn lẻ lý do. Anh C. cho biết: "Đối tượng phục vụ của chúng tôi chỉ là những "người bận rộn", nhiều mối quan hệ và kinh tế khá giả. Đó là những sếp lớn hay những người có mối quan hệ rộng đặc biệt trong lĩnh vực làm ăn. Theo họ, gửi phong bì mừng chỉ là "hạ sách" bởi sự chu đáo chưa được hết nhẽ. Vì thế việc cử thư ký, trợ lý... thay mặt mình đi dự đám cưới mãi cũng không xuể, nhiều khi lại "lộ".
Thông thường sau khi nhận số tiền "cứng" (tiền mừng đám cưới) thì khách hàng phải chi trả thêm một khoản thù lao cho bên phía cung cấp dịch vụ. "Chi phí cho người ăn thuê phụ thuộc vào quãng đường di chuyển đến chỗ tổ chức đám cưới xa hay gần nên dao động từ 100.000 - 200.000 đồng/đám. Tuy nhiên, còn tùy thuộc vào yêu cầu của khách hàng mà người ăn thuê không chỉ có mỗi việc ăn và ăn mà bên cạnh đó còn phải lo diễn xuất như những diễn viên thực sự", anh C. bật mí.
Nguyễn Thị Huyền, sinh viên một trường đại học dân lập trên địa bàn Hà Nội tâm sự: "Nhận việc xong, chúng tôi phải biết vài thông tin cơ bản về thân chủ để tiện xưng danh cho phù hợp. Có tiệc cưới gấp quá, không nhớ nổi, chưa thể thuộc lòng được, tôi đành phải ghi ra quyển sổ nhỏ. Sau đó, vừa đi đường đến tiệc cưới vừa lẩm bẩm như trẻ em học thuộc lòng ấy. Một lần, tôi quên, bị người mẹ của chú rể nghi ngờ, tưởng là bồ nhí của bố chú rể, thế là bị em gái của chú rể kèm như kẹp kem, tra hỏi đủ thứ. Tôi đành phải gọi điện thoại cho anh C., nhờ giúp đỡ".
T.Tùng bộc bạch: "Mỗi đám cưới, vừa được ăn, vừa được ít nhất là 100.000 đồng cầm về, có khi là 200.000 - 300.000 đồng nhưng cũng chẳng sung sướng gì. Chỉ được cái "mát mặt" thôi. Càng được trả công nhiều thì càng tốn nhiều thời gian. Có ông khách khó tính, bắt gọi điện cho ông ta, yêu cầu đọc lại các thông số mà ông ta yêu cầu diễn ở tiệc cưới. Ông ta dị đến mức, bảo em là, diễn thế vô hồn quá, giọng nói phải truyền cảm, có hồn hơn. Một lần, em gặp bà khách doanh nhân, bà này mới "khủng". Ngoài dịch vụ, bà ấy "bo" thêm cho em 500.000 đồng với yêu cầu, khi nào bà ấy gọi điện phải nghe. Em cứ ậm ừ cho qua chuyện. Bà ấy gọi, em không nghe, sau đó, bà ấy nhắn tin chửi em. Chửi chán, bà ấy quay sang... gạ tình em...".
Chia sẻ về kinh nghiệm "diễn" cho "nghề" mới xuất hiện này, T. Tùng đưa ra lời khuyên với người mới nhập việc: "Tùy vào "vai diễn" mình đảm nhiệm mà có lối diễn xuất cho phù hợp. Với khách hàng khó tính, bạn cầm được tiền của họ cũng không đơn giản đâu. Vì thế, cần phải chú ý, nếu không, gặp tai nạn "nghề nghiệp", không nhận được thù lao, còn bị khách hàng xử lý bằng cách bắt phạt vi phạm hợp đồng".
Ăn thuê "nuốt" luôn phong bì Theo tiết lộ của anh V.C., tiêu chí cho việc tuyển người đi "ăn thuê" cũng khá kỹ càng, bởi yêu cầu công việc đòi hỏi những người thật thà trung thực. Nói rồi anh C. cắt nghĩa bởi một lý do khá nhạy cảm là khi đi ăn cỗ cưới buộc phía công ty phải giao phong bì tiền mừng cho người ăn thuê để làm "thủ tục". Đối với những người thật thà thì không sao nhưng không ít trường hợp thấy phong bì tiền mừng dày nên nảy sinh lòng tham. Nhẹ thì "rút lõi" còn nguy hiểm hơn nữa là "ẵm" luôn phong bì. Lúc đó, người "đứng mũi chịu sào" là môi giới chỉ có nước kêu trời bởi số tiền phải đền bù cho khách đồng thời uy tín cũng bị giảm sút nghiêm trọng.
Theo Tuệ Linh
Hé lộ cuộc đời cô dâu Việt 30 năm bị đày đọa nơi xứ người Nghe tin về 3 phụ nữ Việt kêu cứu ở Trung Quốc, bà Mai Thị Hòa vỡ òa hạnh phúc khi biết tin em mình còn sống. Em gái bà mất tích gần 30 năm nay trong hoàn cảnh hết sức bi đát. Suốt ngần ấy năm bà luôn để cổng đợi em về. Tuổi thơ bất hạnh trước ngày mất tích Sau...