Ngày vào giảng đường, tối đi làm… gái bao!
Khi viết ra câu chuyện này, tôi đã là một người được đánh giá là có uy tín. Hằng ngày tôi đều đến công ty và cống hiến cho công ty. Tôi dồn hết tâm lực cho công việc, mong sẽ quên đi quá khứ buồn đau của một thời tưởng đã rất xa…
Tôi sinh ra và lớn lên trong gia đình truyền thống giáo dục. Ông nội trước kia vốn là thầy giáo nổi tiếng của vùng đất học. Bố là hiệu trưởng của trường danh tiếng và mẹ là cán bộ nhà nước, công tác trong huyện.
Tôi lớn lên trong sự thương yêu của gia đình và sống trong sự thừa thãi vật chất. Những năm tháng tuổi thơ của tôi đi qua êm đềm, có luỹ tre làng, có câu hát ru à ơi những trưa hè của ngoại. Rồi mọi chuỵên đã bắt đầu đảo lộn khi tôi bước chân vào giảng đường đại học.
Năm thứ nhất đại học tôi nhận được tin: Anh trai tôi vì mải làm giàu đã bỏ nghề dạy học sang kinh doanh và đã sa vào buôn lậu hàng qua biên giới và đã bị bắt. Cũng trong thời gian đó, bố bị một số đồng nghiệp đâm đơn tố cáo vì những quyết toán chi tiêu không minh bạch.
Sau khi có kết luận cuối cùng của thanh tra sở, bố tôi bị cách chức và thuyên chuyển công tác lên miền núi. Tất cả bỗng chốc sụp đổ hoàn toàn trước mắt tôi. Hình ảnh về người bố mẫu mực, người anh trai hết lòng vì gia đình bỗng chốc trở thành nỗi đau đớn và sự thất vọng ê chề.
Tôi bất lực nhìn bố và anh rơi vào chuyện kiện tụng và tù tội. Tôi chạy trốn mọi thứ bằng việc đến công viên Việt Tú. Ngày nào tôi cũng ra đấy ngồi một mình cho đến tối mịt mới trở về ký túc xá. Tại đây, tôi đã gặp Tuấn, người đàn ông đầu đời.
Tuấn là công tử của một gia đình đại gia có tiếng ở Q.C. Tuấn học Đại học năm cuối. Sau này Tuấn kể lại, một lần vào công viên cùng bạn gái, nhìn thấy một cô gái quê với nét mặt lúc nào cũng buồn rười rượi đã khiến anh ta chú ý và rồi quyết tâm chinh phục tôi. Trái tim tuyệt vọng của tôi đã nhanh chóng bị thu phục bởi sự ga lăng và nhiệt tình của Tuấn.
Sau một tuần quen nhau, tôi đã nhận lời yêu một cách vội vã như tìm thấy một điểm tựa. Tôi đã theo Tuấn lê la khắp các vũ trường ở Q.C. Ở những nơi này, lần đầu tiên tôi được biết đến thế nào là hương vị của “trái cấm”, biết thế nào là cảm giác ngây ngất của thuốc lắc… tôi đánh mất tất cả và trượt dài trên vết xe đổ của bản thân.
Một tháng sau, Tuấn tuyên bố chán tôi và nhường tôi cho một cậu bạn khác! Những tưởng tôi có thể chết đi khi bị tình phụ nhưng rồi để đổi lại những đêm lắc quay cuồng, và thậm chí là để thoả mãn dục vọng của bản năng, tôi nhắm mắt lao thân. Cứ thế tôi bị chuyền tay từ người này sang người khác như một món hàng rẻ rúng.
Video đang HOT
Rồi một ngày kia cũng đến, ngày mà cả bọn đàn ông bỏ chạy hết vì tôi không còn hấp dẫn nữa. Cay đắng và nhục nhã, tôi quyết tâm làm lại cuộc đời nhưng những cơn đói thuốc, những đòi hỏi của bản năng giằng xé, vật vã hằng đêm.
Để có nhiều tiền trang trải cho cuộc sống, tôi đã làm một việc hết sức xấu hổ: Biến mình trở thành gái gọi cao cấp! Hằng ngày tôi vẫn lên giảng đường học tập nhưng lúc màn đêm vừa buông xuống tôi lại bắt đầu bay…
Nhưng rồi bước ngoặt cuộc đời cũng đã đến với tôi khi một lần, tôi đã tình cờ phục vụ cậu bạn học cùng giảng đường! Mọi chuyện vỡ lở và những ngày cuối cùng trên giảng đường là những ngày tôi sống giữa búa rìu dư luận, giữa những ánh mắt soi mói, khinh miệt của bạn bè và cả với những người trước đó đã từng ôm ấp tôi.
Nhưng rồi tương lai đã độ lượng hơn khi tôi cũng hoàn thành được khóa luận tốt nghiệp một cách khó khăn và đã xin được việc làm ổn định.
Mặc dù quá khứ buồn đau vẫn như một vết cứa xót xa của tâm hồn, một sự xát muối trong trái tim nhưng tôi đang từng ngày từng giờ cố gắng để làm lại tất cả.
Quá khứ đã là dĩ vãng, hiện tại và tương lai mới là tất cả, quan trọng là con người ta biết đứng đậy sau mỗi lần vấp ngã. Tôi luôn tâm niệm điều đó và dường như thời gian đang là phương thuốc thần tiên xoa dịu dần nỗi đau trong tâm hồn tôi.
Thực sự tôi đã trải qua một cơn ác mộng. Từ đáy của đau khổ và nhục nhã tôi nhận ra rằng, ranh giới giữa trong sáng và đen tối, giữa sang và hèn, sai và đúng đôi khi rất mong manh. Tôi chỉ một lần mềm yếu mà phải trải biết bao sai lầm khổ đau. Nếu tôi biết vượt qua cái ranh giới mong manh của yếu đuối, buồn khổ ấy thì chắc tôi đã đứng vững trên bờ vực.
Cuộc sống đáng quý vô ngần, tôi mong các bạn tuổi teen hãy luôn cố gắng để có giới hạn, ranh giới để luôn đứng vững ở phía cái đúng, đừng rơi vào những sai lầm đáng tiếc chỉ vì một lần vượt ranh giới.
Theo VNE
Giật chồng
Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Trời ơi, tại sao lại cảm ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy!
Khi gặp Tuấn lần đầu trong lễ ký kết đối tác chiến lược giữa hai công ty, tôi nói với chị sếp của mình: "Em sẽ cua ông này". Chị sếp dí ngón tay vô trán tôi đe: "Đừng có lộn xộn, người ta có vợ con rồi".
Tôi lơ đễnh hỏi lại "Vậy hả?" nhưng trong tâm trí thì đặc biệt lưu ý người đàn ông có những ngón tay rất dài như tay nghệ sĩ chơi đàn ấy. Chẳng biết sao tôi đặc biệt thích những người đàn ông như vậy.
Khi công ty chiêu đãi, vô tình tôi ngồi cạnh Tuấn. Cơ hội tự đến và tôi cảm thấy ông trời đã có sự sắp đặt khi cho tôi gặp anh, thích anh và lại được ngồi gần anh.
Chiến lợi phẩm đầu tiên tôi mang về hôm đó là số điện thoại của anh để rồi buổi tối rất muộn, tôi nhắn "chúc anh ngủ ngon, mơ đẹp".
Không thấy anh trả lời. Tôi trằn trọc suy nghĩ lung tung. Anh đã ngủ nên không thấy hay vợ anh bắt gặp tin nhắn đã làm khó cho anh? Hay anh không thích làm bạn với tôi? Không có lẽ, vì buổi chiều anh nói chuyện rất vui kia mà?
Sáng hôm sau anh gọi lại. Tôi thở phào. Ra là hôm đó anh mệt vì tiệc tùng nên ngủ sớm. Anh chúc tôi ngày mới vui vẻ. Giọng anh thật ấm. Cả ngày hôm đó tôi làm việc không biết mệt. Tôi mong cho mau đến tối để được nhắn tin chúc anh ngủ ngon...
Cuối cùng thì tôi đã có được người đàn ông của mình sau đúng 6 tháng theo đuổi. Tôi rất mãn nguyện. Tuấn không phải là người đàn ông đầu tiên bị tôi giành khỏi gia đình.
Tôi có một sự hứng thú đặc biệt đối với những người đàn ông đã có vợ, đặc biệt tôi rất ghét những người phụ nữ của họ. Tại sao họ có mà tôi thì không? Vì vậy, tôi phải giằng lấy người đàn ông của họ dù sau đó có khi mối quan hệ chẳng kéo dài bởi tôi là người cả thèm, chóng chán.
Nhưng với Tuấn thì khác. Tôi cảm thấy anh có sức quyến rũ đặc biệt. Hình như tôi yêu anh chứ không đơn giản là sự thèm muốn sở hữu như với những người đàn ông trước đó. Bằng chứng là tôi đã có anh nhưng vẫn khao khát được có và sẽ có anh mãi mãi.
"Anh có lấy em không?" - có lần tôi hỏi Tuấn. Anh nhìn tôi hồi lâu rồi lắc đầu: "Không, vì anh đã có vợ. Tuy cô ấy bệnh, anh không thể gần gũi nhưng anh yêu mẹ của các con anh". Câu trả lời của Tuấn khiến tôi nổi điên. Tôi túm áo anh: "Vậy còn em? Em thì sao?". Rất chậm rãi, anh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Em là bạn tình, một người bạn tình tâm đầu ý hợp". Tôi xô anh ra thở dốc. Có cái gì đó chèn lên ngực khiến tôi không thở nổi.
Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi bắt đầu đổi chiến thuật. Tôi nhắn tin cho vợ anh, ban đầu thì vờ làm như mình là một người tốt bụng, tôi báo cho vợ Tuấn biết anh có người đàn bà khác bên ngoài. Câu trả lời mà tôi nhận được sau rất nhiều tin nhắn là: "Xin cảm ơn".
Hừ, chị ta là thứ gì vậy? Biết có người khác giật chồng mình mà sao thản nhiên đến lạ. Tôi quyết định thay đổi chiến thuật. Tôi chính thức nhắn tin, sau đó gọi điện cho vợ Tuấn biết, tôi chính là người yêu của anh. Tôi nghe giọng chị ta hình như rung rung: "Cám ơn cô".
Tôi hét lên trong điện thoại: "Chị có khùng không? Tôi giật chồng chị, sao chị lại cảm ơn? Đúng là dở hơi". Giọng người phụ nữ kia vẫn từ tốn: "Vì cô đã cho anh ấy điều mà tôi không thể cho...".
Tôi thở dài. Còn chị ta sau một hồi im lặng lại lên tiếng: "Tôi chưa thấy mặt cô nhưng tôi nghĩ chắc là cô đẹp lắm. Và cô giỏi nữa, nếu không thì anh Tuấn sẽ không bao giờ đồng ý. Tôi biết tính chồng tôi mà".
Lần này, tôi thấy hoang mang thật sự. Tôi mong gặp một người phụ nữ dữ dằn, chanh chua, nói những lời khó nghe để tôi có thể củng cố niềm tin, có thêm động lực để không buông tha người đàn ông của họ. Thế nhưng chị ta làm tôi thất vọng hoàn toàn.
Tôi gọi cho Tuấn, nói cho anh biết là tôi đã gọi cho vợ anh, nói rõ sự thật. "Em có bị làm sao không? Em làm như vậy là giết cô ấy rồi, biết không?" - giọng Tuấn bỗng rung lên.
Có lẽ anh không ngờ tôi lại làm như thế bởi tôi đã thề thốt với anh là sẽ giữ kín mọi chuyện. Vậy mà bây giờ, vì quá yêu anh mà tôi đã không giữ lời. Thế nhưng anh phải biết điều đó chớ sao lại giận giữ với tôi?
"Giật chồng chớ giết người sao mà làm dữ vậy? Anh đừng có quá đáng với em" - Tôi nói như hét rồi cúp máy. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi vướng vào tình cảnh này. Những người đàn ông trước đây đều bị tôi rời bỏ chớ không có người nào dám rời bỏ tôi. Còn lần này, tại sao tôi lại quyến luyến, khổ đau với một người đàn ông đã mất tự do như vậy?
Nhưng tôi yêu Tuấn thật lòng. Tôi muốn được có anh mãi mãi. Chẳng lẽ mong ước chính đáng ấy lại khó thực hiện đến vậy sao? Hạnh phúc là đấu tranh mà. Nhất định tôi phải đấu tranh đến cùng để giành lấy hạnh phúc cho cuộc đời mình.
Như vậy có gì sai đâu mà sao tôi cứ dằn vặt mãi thế này?
Theo VNE
Vụng trộm với... chồng cũ Vợ chồng em ly hôn được một năm. Lý do thì nhiều... ... Gia đình bên chồng quá hà khắc với em, bắt em ở nhà không được đi làm, chúng em cưới nhau hai năm nhưng không có con, trong khi anh từng có con riêng trước khi cưới em (đứa bé là con trai, ở với nhà nội), anh chị bên...