Ngay trước ngày cưới, em đòi chia tay vì nghĩ tôi có con riêng
Em đòi chia tay tôi trước ngày lễ vu quy khi có một người phụ nữ mang tới cho em một đứa trẻ và nói đó là con của tôi.
Tôi đã trải qua rất nhiều mối tình. Có những mối tình kéo dài tựa như thể không gì chia cắt. Có mối tình chỉ dập dìu như những cánh bướm hoang nhưng cũng có mối tình chỉ là một làn gió thoáng qua. Ở cái tuổi của tôi ai cũng bảo nên lập gia đình đi cho chín chắn nhưng không hiểu sao tôi lại không thể tìm được bến đỗ của mình. Trong khi đó, tôi là một chàng trai sở hữu ngoại hình tốt và con đường công danh cũng sáng lạn.
Ngoài 30 tuổi, tôi vẫn sống một mình tự do, phóng túng. Mỗi khi có thời gian rảnh, tôi lại lả lướt cùng vài người bạn trên các chuyến phượt đường dài hoặc tụ tập để kiếm tìm niềm vui riêng. Thế rồi duyên trời cũng đến khi tôi chuyển sang chỗ ở mới. Tôi đã gặp em và bị chinh phục bởi con người đầy cá tính nhưng cũng rất đỗi dịu dàng của em. Em là sinh viên năm thứ 3 của một trường văn hóa.
Con người tôi rất bướng bỉnh. Tôi thường hành động theo những gì tôi thích. Ở cơ quan, mọi người nhiều khi cho rằng tôi bảo thủ trước những lời phê bình của họ nhưng tất cả vẫn phải chiều lòng bởi tôi là người có trình độ chuyên môn cao. Nhưng, tôi lại bị khuất phục bởi em. Ở em có một điều vô cùng thú vị, khi tôi cáu gắt em lại hồn nhiên và nhẹ nhàng đến lạ lùng. Cái ánh mắt điềm tĩnh và nụ cười mỉm đã dập tắt được những cơn thịnh nộ trong con ngựa bất kham như tôi. Mỗi lúc đi dạo cùng tôi hay đến những nơi náo động, em lại cực kỳ cá tính. Sự phối hợp hài hòa giữa các bộ trang phục và mái tóc cùng với sự nhí nhảnh làm em hoàn toàn nổi bật khiến tôi không thể có cơ hội để ý cô nàng nào ngoài em. Như bạn biết, đàn ông thường ham của lạ. Của mình thì giữ trong tay nhưng của người khác thì vẫn muốn ngắm nhìn…
Cứ vậy, tình yêu của chúng tôi ngày một thắm thiết theo thời gian. Tôi yêu em đến nay đã tròn 2 năm. Từ khi yêu em tôi không còn thời gian cho các chuyến phượt dài táo bạo nữa. Bây giờ hễ có thời gian rảnh là tôi lại muốn được loanh quanh bên em. Có lần vừa ở nhà em về, tôi đã gọi điện đòi sang gặp, em khẽ trách: “Anh gì mà cứ như chú cún con của em. Suốt ngày quấn cô chủ. Vậy thì em sao học được…” Tôi hậm hực nhưng rồi thấy em nói đúng. Có một điều ở con người em mà tôi phải nể, đó là sự rõ ràng trong mọi việc. Em tôn trọng thời gian làm việc của tôi và cũng yêu cầu tôi không làm phiền em mỗi giờ em học…
Video đang HOT
Con thuyền nào cuối cùng cũng tìm được bến đỗ, tôi dẫn em về nhà tôi chơi, em đã hoàn toàn chinh phục được con mắt của các cụ. Bố mẹ em cũng rất yêu quý tôi. Biết tình cảm của chúng tôi rất thắm thiết nên bố mẹ tôi đã liên hệ với bố mẹ em để xin hỏi cưới cho chúng tôi. Hai bên gia đình nhất trí, tôi cũng vô cùng hạnh phúc bởi em sắp thuộc hoàn toàn về tôi. Sự sung sướng, rạo rực phủ kín tâm trạng tôi khi mấy ngày gần đây em và tôi loay hoay chuẩn bị cho đám cưới. Những dự định trong và sau đám cưới được em lên kế hoạch tỉ mỉ. Tôi thấy lòng mình mơn man khi nghĩ về những năm tháng bão táp của cuộc đời. Tôi đã yêu không chỉ một lần, không chỉ một người nhưng chưa ai khiến tôi muốn dừng bước. Nhưng lại có thể là em.
Hạnh phúc của tôi đang dạt dào là thế. Mọi thứ chúng tôi đã chuẩn bị xong chỉ đợi tới ngày làm lễ vu quy. Nhưng… cuộc đời dường như không cho tôi được lãnh trọn niềm hạnh phúc ấy. Mọi thứ bỗng vỡ tan tuyệt vọng như những bong bóng. Ngày tôi và em chuẩn bị lên đường về quê làm lễ cưới thì có một người phụ nữ mang tới cho em một đứa bé trai 2 tuổi và nói với em đó là con của tôi. Cô ta nói với em rằng chúng tôi đã yêu nhau và có với nhau đứa con này và giờ chỉ cần tôi xác nhận nó. Em đã rất sốc và phải nhập viện ngay sau đó. Còn tôi không biết đó có phải là con của tôi không nhưng tôi đã từng gặp cô gái đó trong một chuyến phượt dài cách đây 2 năm trước. Và tôi cũng từng bị lầm lỡ trong khi say xỉn.
Em đã tỉnh nhưng tâm hồn thơ thẩn và trở nên câm lặng trước mọi lời giải thích của tôi. Lời đầu tiên và cuối cùng em có thể nói với tôi là: “Mình hãy chia tay”. Làm sao tôi chịu được điều đó? Làm sao có người nào thay thế được em? Làm thế nào tôi sống được? Chẳng ai có thể nắm dây cương và hãm bước lại cho con ngựa bất kham như tôi. Tôi đã yêu cầu làm xét nghiệm ADN với đứa bé kia và tôi hy vọng ông trời sẽ cho tôi một cơ hội. Tôi phải làm sao? Tôi không thể thiếu em và thực sự không thể sống với người con gái kia. Hãy giúp tôi vượt qua cơn giông tố này.
Theo ĐSPL
Không chấp nhặt chuyện chồng lăng nhăng bên ngoài
Tôi vài lần biết chồng có tin nhắn hay ra ngoài về có mùi nước hoa lạ, nhưng nghĩ đó là chuyện qua đường. Tôi còn nghĩ nếu gặp chồng vào khách sạn với ai đó sẽ không giành giật, im lặng về nhà rồi cùng giải quyết.
Tôi 34 tuổi, chồng hơn tôi một tuổi, có hai con trai. Về chồng tôi, anh là người tốt, có trách nhiệm, thương yêu vợ con. Chồng là mẫu người ít nói, nhưng khi gặp bạn bè cũng vui vẻ, tếu táo. Anh không nhậu nhiều và nhậu rất có chừng mực. Chuyện cờ bạc lúc trước anh có chơi đề đóm nhưng đánh nhỏ, giờ không chơi nữa. Hàng ngày đi làm cũng đưa rước con đi học rất chu đáo, tận tuỵ. Còn tôi trong tất cả mọi chuyện đều nghĩ cho chồng con, làm sao cho họ được thoải mái nhất.
Cuộc sống gia đình tôi chưa thể ổn định vì nhà vẫn phải đi ở thuê, hai vợ chồng vẫn đi làm công ăn lương và một khoản nợ phải trả. Nhìn xung quanh bạn bè đã có nhiều người thành công nhưng tôi không lấy đó làm buồn và so sánh vì tôi nghĩ mỗi người một số phận. Tôi cũng hơn nhiều người trong cùng hoàn cảnh là vợ chồng không phải lao động quá vất vả, hiện tại thu nhập đủ để trang trải và nuôi hai con nhưng nợ chưa thể trả ngay được. Tôi vẫn có một niềm tin vợ chồng sẽ ổn định cuộc sống hơn dù có thể hơi chậm.
Về cuộc sống như vậy, còn về chuyện vợ chồng dạo này tôi hay có những suy nghĩ liệu vợ chồng tôi đang có vấn đề gì không. Tôi muốn đi tìm câu trả lời mà chính mình chưa thể có đáp án chính xác. Chuyện chăn gối khoảng 2 lần/tháng, có tháng chỉ một lần, nhiều lúc tôi nghĩ có thể ít so với lứa tuổi này nhưng chồng từng bị đau lưng một thời gian nên đó cũng có thể là lý do, tôi không đòi hỏi nhiều, hoàn toàn chia sẻ với anh, nên chuyện chăn gối hay để chồng chủ động còn tôi hưởng ứng theo. Một phần tôi cũng nghĩ để anh chủ động vì anh nắm được sức khoẻ của mình.
Từ lâu tôi biết chồng có sở thích xem phim sex, thích chat trêu những em lả lơi trên mạng, Facebook của anh cũng có nhưng chỉ theo dõi những hotgirl thôi. Tôi không càu nhàu và cũng xem như không thấy điều đó, nghĩ đơn giản đàn ông ai cũng vậy, cái đó là thế giới riêng của họ và không can thiệp sâu. Đôi khi tôi còn nói chuyện với chồng rằng không thể cấm được vì hàng ngày đi làm bên ngoài, tiếp xúc nhiều người không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng làm gì cũng phải nghĩ đến gia đình, nếu có lỡ cũng phải sử dụng bao cao su để bảo vệ mình và vợ, đặc biệt là đừng bao giờ để tôi biết. Nếu biết không bao giờ tôi tha thứ và nhất là tôi đã có cảnh báo trước rồi.
Sở dĩ tôi suy nghĩ như vậy một phần cũng hiểu một số con gái thời nay, cả những người đã là phụ nữ có gia đình, họ không đoan chính như ngày xưa. Giờ thích ai họ thể hiện và đeo đuổi người đàn ông đó, sẵn sàng vào khách sạn bất cứ khi nào với người họ yêu, đôi khi họ theo không mà không cần điều kiện nào cả. Gặp những người như vậy đàn ông làm sao tránh khỏi sa ngã, nếu so ra những cô gái đó còn xinh đẹp và ngọt ngào hơn vợ ở nhà.
Tôi cũng bắt gặp vài lần chồng có tin nhắn hay ra ngoài về có mùi nước hoa lạ, nhưng nghĩ đó là chuyện vui chơi qua đường, tôi hỏi chồng rồi bỏ qua chứ không chấp nhặt. Tôi cũng biết mình không xinh đẹp, mọi chuyện trong gia đình có thể lo mà không quá bị phụ thuộc vào chồng. Chính vì tôi có thể độc lập nên nghĩ nếu có chuyện gì xảy ra cũng sẽ buông tay chứ không tìm mọi cách níu kéo.
Tôi từng nghĩ nếu gặp chồng vào khách sạn với ai đó cũng không lồng lộn mà giành giật làm gì, sẽ im lặng về nhà rồi cùng giải quyết. Tôi yêu chồng con chứ không phải dửng dưng không tình cảm, có lẽ đó là cách cư xử tôi chọn trong tình huống này. Tính tôi ít nói và chồng cũng vậy, có khi cả ngày nghỉ vợ chồng cũng không nói với nhau nhiều. Đôi khi muốn tâm sự điều gì tôi hay viết email hoặc nhắn tin cho chồng.
Tôi biết vợ chồng nên nói hơn là dùng cách này, nhưng nếu có chuyện mà cảm xúc đan xen tôi sẽ diễn đạt không được trôi chảy cho lắm. Tôi quan niệm vợ chồng sống với nhau bằng tình cảm yêu thương chân thật và tôn trọng là đủ. Thời đại bây giờ đòi hỏi các ông chồng chung thuỷ khó lắm, nếu có phải luôn xác định đó là vui chơi qua đường và biết dừng lại đúng lúc thôi. Không biết tôi suy nghĩ vậy có đúng không hay vô hình chung như vậy lại quá dễ dãi cho chồng mình làm những chuyện xấu.
Thời buổi này chắc có nhiều phụ nữ suy nghĩ giống tôi, có thể nói là nghĩ thoáng cho cuộc sống bớt nặng nề. Tôi cũng nghĩ mình không toàn mỹ về các mặt, nên không thể đòi hỏi quá ở chồng, chấp nhận được thì sống thôi. Có bạn bè nói với tôi, giờ cuộc sống chưa ổn định người ta chưa nghĩ đến gì khác ngoài vấn đề kinh tế, nhưng khi cuộc sống ổn định rồi đa số đàn ông họ sẽ tìm những lý do hưởng thụ rồi sa ngã.
Tôi không bao giờ muốn chồng mình sẽ như thế, luôn muốn nếu gia đình ổn định hơn thì cuộc sống của gia đình phải hạnh phúc hơn chứ không thể tồi tệ hơn được và luôn cố gắng vì điều ấy. Tôi không biết trong cách sống và suy nghĩ như vậy của mình liệu có gì là bất ổn? Nếu có bất ổn tôi cần phải làm gì để thay đổi nó? Có thể tôi quá nhạy cảm nên đôi khi loanh quanh với suy nghĩ của chính mình. Mong các bạn độc giả chân thành cho tôi ý kiến.
Theo VNE
Vợ 3 lần bỏ về nhà ngoại Ở gần 2 tháng, vợ tôi nói còn nợ 90 triệu và 1.000 USD, hỏi tôi có chấp nhận trả nợ cho cô ấy không. Tôi không đồng ý và có xúc phạm đến gia đình nhà vợ, bảo họ ăn tiền của vợ con tôi. Sau vài ngày thì vợ tôi bỏ về lần 3. Tôi là người thường xuyên đọc chuyên...