Ngày tôi tái hôn, con gái bị bỏ lại một mình trong phòng, nghe tiếng khóc cùng tiếng đập cửa mà tôi chỉ muốn cởi váy cưới về nhà ngay
Tôi cắn răng nghe theo lời chồng. Đến ngày đám cưới, con gái tôi không chịu rời khỏi mẹ nửa bước, lúc nào cũng nói: “Mẹ đừng bỏ con lại một mình, mẹ đi lấy chồng cho con theo với”.
Tôi sinh ra đã không hạnh phúc được như người khác. Bố mẹ tôi qua đời, tôi sống cùng người dì ở một thân một mình đã lâu. Sống thiếu thốn tình cảm gia đình từ nhỏ, tôi lộ ra yếu điểm khiến gã đàn ông bội bạc kia lợi dụng. Anh ta vịn vào tình cảm tôi trao đi, chơi chán rồi quất ngựa truy phong.
Lúc biết mình có thai, đồng thời bị phản bội, tôi đã muốn bỏ thai. Dì tôi nói bỏ thai là có tội, chẳng khác gì là giết người. Khi đến bệnh viện phá thai, không nỡ nên tôi quay về. Dù sao đó cũng là con của tôi, nó chẳng có tội tình gì. Tôi quyết định trở thành mẹ đơn thân. Vì mang thai, tôi bỏ lỡ việc học đại học, quyết định đi làm để có tiền nuôi con.
5 năm sau đó, tôi gặp Tùng. Tùng không nề hà chuyện tôi có con riêng, anh lúc nào cũng dịu dàng quan tâm tôi. Anh cũng đối xử với con gái của tôi rất tốt. Tôi cảm nhận được anh sẽ là người chồng, người cha tốt trong tương lai. Sau khi quen nhau được nửa năm thì tôi có thai với Tùng. Tôi biết mình lại vội vàng nhưng chẳng còn cách nào khác, tôi và Tùng nhanh chóng tổ chức đám cưới.
Nhưng tôi không ngờ khi đang lên kế hoạch đám cưới thì Tùng lên tiếng:
Video đang HOT
“Sau khi anh lấy em thì em đem con gái cho dì nuôi đi. Anh sợ sau này con em với con anh sống không hòa thuận. Em cứ để con sống với dì, em nhớ con thì về thăm lúc nào cũng được”.
Tôi nghe anh nói mà ngỡ ngàng. Dù tôi biết anh nói cũng chẳng sai, nhưng tôi vẫn thấy đau lòng lắm, nó là con của tôi, giờ để nó sống xa mình thì tôi cũng khổ tâm. Nhưng giờ tôi đã mang thai, ngày cưới cũng đã định, tôi chỉ còn cách xuôi theo mong muốn của chồng. Tôi không muốn lại mang tiếng chửa hoang, con mình sinh ra lại không có cha.
Tôi cắn răng nghe theo lời chồng. Đến ngày đám cưới, con gái tôi không chịu rời khỏi mẹ nửa bước, lúc nào cũng nói: “Mẹ đừng bỏ con lại một mình, mẹ đi lấy chồng cho con theo với”.
Tôi nuốt nước mắt vào trong, cứ ôm lấy con mà lòng đau đớn không ngừng. Tới lúc làm rước dâu, chồng tôi bất ngờ bế con gái tôi vào phòng rồi khóa cửa lại. Tôi hoảng hốt níu tay chồng, không biết anh làm vậy có ý gì. Chồng tôi nói:
“Anh đưa mẹ giữ con một lúc. Người ta nói rước dâu mà có tiếng con khóc thì không may mắn đâu”.
Tôi nghe chồng nói thế mà nước mắt không kiềm được nữa. Tôi nhìn theo hướng cửa phòng, vừa nghe tiếng con đập cửa liên hồi, vừa nghe tiếng khóc của con. Tôi giận chồng lắm nhưng lại không làm được gì.
Giờ tôi đã về nhà chồng, đã hai tuần rồi chẳng được nhìn thấy con gái. Mỗi lần tôi nói muốn về thăm con thì chồng lại nói tôi đừng đi vì đang mang thai. Tôi bất lực quá, phải làm sao đây?
Đêm tân hôn đang định 'bùng cháy' thì chồng xô vội tôi ra rồi nói một câu khiến tôi tái mặt
Đêm tân hôn tôi đành nuốt nước mắt vào trong rồi âm thầm lên giường ngủ, mặc chồng lao như bay ra ngoài.
Tôi 34 tuổi quá lứa lỡ thì, còn chồng tôi từng ly hôn, có một con gái riêng. Chúng tôi quen biết nhau qua mai mối rồi tiến tới hôn nhân. Tuy chồng tôi từng có một đời vợ nhưng con riêng ở với mẹ nên tôi không phải chịu cảnh làm mẹ kế. Tính chồng tôi lại hiền lành, thật thà, được lòng bố mẹ tôi.
Đến đêm tân hôn, tôi hồi hộp mong đợi, chuẩn bị kỹ càng cho lần đầu tiên của vợ chồng tôi. Nhưng chưa kịp làm gì thì điện thoại của chồng tôi reo lên. Sau khi nghe thì anh vội buông tôi ra, vừa mặc quần áo vừa nói với tôi một câu:
"Bé Su bị sốt, giờ anh phải qua đó, em đừng đợi anh".
Tôi nghe loáng thoáng trong điện thoại là giọng trẻ con nũng nịu: "Con bệnh rồi, bố qua với con đi, con ôm bố thì mới ngủ được". Tôi chưa kịp trả lời chồng thì anh đã tông cửa chạy ra ngoài. Anh đi nhanh ra khỏi nhà của chúng tôi, bỏ lại tôi trong đêm tân hôn nhanh như một cơn gió. Tự dưng tôi tủi thân, vậy là khóc nức nở.
Nhưng tôi cũng hiểu cho chồng, không muốn làm anh khó xử. Sau khi đã bình tĩnh lại, tôi gọi cho chồng hỏi về tình hình của con anh. Anh nói con bé chỉ bị cảm sốt bình thường, giờ đã chịu ngủ. Nhưng anh sợ khi con tỉnh giấc không thấy anh thì sẽ làm loạn, nên không thể về với tôi. Tôi nghe thế thì đành nuốt nước mắt vào trong, im lặng gác máy.
Tôi không thể nào thốt ra câu muốn anh về ngay với mình. Tôi không muốn mình trở thành người vợ không biết điều, ích kỷ vô tâm với chồng. Nhưng trong đêm tân hôn đặc biệt thế này, tôi một mình cô đơn quả thật rất đau lòng. Không chỉ vậy, rõ ràng con riêng của chồng chỉ bị cảm thông thường, việc gì chồng tôi phải hấp tấp chạy đi như thế?
Tôi biết chắc chồng và vợ cũ không thể quay lại, nhưng dù sao thì cũng là ở cùng nhau đêm hôm, làm sao biết được chuyện gì sẽ xảy ra? Sau lần này, tôi phải làm sao để không phải nơm nớp lo lắng mất chồng nữa đây?
Con gái riêng của chồng đến thăm, sau khi con bé đi, nhận được tin nhắn mà tôi rưng rưng nước mắt Cuối tuần rồi, con gái riêng của chồng dẫn con cái về quê thăm tôi. Trải qua nỗi đau mất con gái và mất chồng, tôi như trở thành một cái xác không hồn, không còn mục đích sống, mỗi ngày chỉ mong sớm ngày gặp lại bố con họ. Sau đó, tôi đến nhà chị gái ở để khuây khỏa. Cũng nhờ...