Ngày tôi cưới, mẹ kế không đến dự nhưng gửi hộp quà mừng, tôi mở ra xem mà bàng hoàng, vội đem trả gấp
Mẹ kế không đến dự tiệc cưới khiến tôi hụt hẫng vô cùng.
Bố mẹ tôi ly hôn khi tôi học lớp 10. Tôi sống với mẹ. Bố lấy vợ mới. Tuy vậy, tôi vẫn thường đến nhà mới của bố và mẹ kế chơi. Mẹ kế đối xử với tôi rất tốt. Bà không hề bài xích hay ghét tôi. Ngược lại, bà còn là người dạy tôi những điều tế nhị mà tôi không dám kể với mẹ.
Năm học lớp 12, tôi có yêu một người bạn trai. Tôi không dám kể cho mẹ ruột biết nhưng lại có thể mạnh dạn tâm sự với mẹ kế. Mẹ kế khuyên nhủ tôi phải biết giữ mình, yêu đương chỉ là một phần của cuộc sống thôi. Mẹ bảo tôi nên tập trung việc học, phát triển bản thân thì mới tỏa sáng và làm chủ cuộc đời được. Nhờ những lời khuyên can của mẹ kế mà tôi nhận ra mình cần phải làm gì.
Mẹ kế cũng là người định hướng cho tôi khi lựa chọn trường thi đại học. Có lẽ vì mối quan hệ giữa tôi và mẹ kế rất tốt nên mẹ ruột cũng thay đổi suy nghĩ về vợ sau của chồng mình. Hiện tại, mẹ kế và mẹ ruột tôi đã trở thành bạn bè. Ai cũng có hạnh phúc mới, cả 2 cũng không thù hằn hay ghét bỏ nhau.
Chủ nhật tuần trước là đám cưới của tôi. Việc chuẩn bị lễ cưới cũng có sự tham gia, góp ý của mẹ kế. Bà còn tự tay làm cho tôi một bó hoa cưới rất đẹp. Nhưng đến ngày tổ chức lễ, mẹ kế lại không đến dự.
Video đang HOT
Thiếu vắng sự hiện diện của bà làm tôi hụt hẫng lắm. Tôi rất thích được đứng cạnh, chụp với mẹ kế một tấm ảnh kỉ niệm, khi tôi mặc váy cô dâu. Bố bảo mẹ gửi tặng tôi một món quà nhỏ. Dặn dò tôi đêm tân hôn hãy mở ra xem.
Ảnh minh họa
Đêm tân hôn, tôi mở quà mẹ kế tặng ra xem và bàng hoàng khi thấy bên trong là một cuốn sổ đỏ cùng tấm thiệp mừng. Mẹ kế viết rằng bà hạnh phúc vô cùng khi thấy tôi tìm được một người đàn ông tốt để đồng hành cả đời. Nhưng bà hi vọng tôi sẽ luôn giữ được bản lĩnh và sự kiêu hãnh của mình trong mọi tình huống. Bà tặng tôi mảnh đất này, để tôi có chỗ ‘chống lưng’, không sợ thua thiệt chồng. Mẹ cũng xin lỗi vì không đến dự lễ cưới của tôi.
Vì món quà mà tôi trăn trở cả đêm. Sáng hôm sau, tôi đem quà về trả cho mẹ kế. Món quà này quá lớn và được mua bằng tiền tiết kiệm, dưỡng già của bố mẹ. Tôi không thể nhận lấy. Nhưng mẹ kế bảo tôi cứ giữ lấy, đợi bà thu xếp rồi làm hồ sơ chuyển nhượng cho tôi. Đây là tấm lòng của bà nên tôi đừng từ chối.
Tôi biết mẹ kế thương mình, chỉ không ngờ bà lại tặng tôi món quà lớn đến thế. Trong khi bố mẹ cũng có một người con trai. Tôi chỉ sợ vì món quà mà em trai ghét tôi, tình cảm bị rạn nứt thì không tốt chút nào. Tôi không biết có nên nhận không?
Cảnh đẫm nước mắt ngày về nhà chồng: Bàng hoàng phát hiện bố mẹ chồng bỏ trốn vì nợ nần
Chiếc xe chở cả gia đình chúng tôi vừa lăn bánh đến cổng nhà bố mẹ chồng, một cảm giác lạ lùng xâm chiếm khi chứng kiến đám đông người lạ ngồi vạ vật, khuôn mặt căng thẳng và ánh mắt chực chờ.
Ảnh minh họa.
Chúng tôi dừng xe, chồng tôi bước xuống, tự tin bảo rằng đây chính là nhà của bố mẹ mình. Nhưng những người xa lạ ấy lại lạnh lùng nói rằng chúng tôi "nhầm nhà" rồi, xua tay như đuổi người không quen.
Chồng tôi ngỡ ngàng, phản ứng mạnh: "Có bị điên mới đi nhầm nhà!". Thế nhưng vừa dứt lời, tôi nhận ra ánh mắt của những người xa lạ ấy sáng rực lên, họ như vừa nắm được một cơ hội quý báu. Một người đàn ông đứng tuổi chậm rãi tiến tới, giọng nghiêm nghị nói rằng bố mẹ chồng tôi đang nợ họ rất nhiều tiền. Vì không trả được, ông bà buộc phải để lại căn nhà mặt tiền này để trừ nợ.
Nghe đến đây, chồng tôi không kiềm chế nổi, anh đấm mạnh vào cánh cửa sắt, đến nỗi máu túa ra đầu ngón tay. Hình ảnh bố mẹ chồng tôi, từng là những người nghỉ hưu với cuộc sống dư dả, nay phải bỏ trốn vì nợ nần, thật quá đỗi đau lòng.
Gọi điện mãi không thấy ông bà nhấc máy, cuối cùng, người em họ mới tiết lộ nơi họ đang lánh nạn. Tới nơi, tôi chết lặng khi nhìn thấy mẹ chồng - người phụ nữ mạnh mẽ, phong độ ngày nào, nay trông tiều tụy, gầy yếu đến mức khó nhận ra. Bà vừa khóc vừa kể lại, giọng nghẹn ngào. Thì ra, vì muốn nhanh giàu, hai ông bà đã đầu tư vào đất đai, không ngờ giá đất đóng băng, lại đến hạn trả nợ. Để không phải chịu áp lực đòi nợ hằng ngày, ông bà đành giao lại căn nhà và miếng đất cho chủ nợ.
Trở lại thành phố, chồng tôi trầm tư, ánh mắt xa xăm đầy quyết tâm. Anh đề nghị bán căn hộ chung cư - nơi chúng tôi đang sống - để lấy tiền trả nợ, chuộc lại căn nhà bố mẹ. Anh bảo, không thể để mất ngôi nhà đầy kỷ niệm của cả gia đình.
Tôi nghe mà lòng nặng trĩu. Căn hộ này, một nửa là của bố mẹ đẻ tôi dành cho, và nếu bán đi, chúng tôi sẽ phải đi thuê nhà. Khi tôi nêu ý kiến, chồng tôi nhìn tôi như người xa lạ, trách rằng tôi là đứa con dâu bất hiếu, vô tâm, không biết thương xót bố mẹ chồng.
Tôi thấy mình bối rối và đau đớn, không biết phải làm gì. Tôi có nên hi sinh căn nhà duy nhất của mình để cứu lấy một ngôi nhà đã mất cho bố mẹ chồng, hay giữ lại nơi ở của gia đình mình?
Mẹ chồng rút ví trống trơn, đưa ra yêu cầu khiến cả nhà bàng hoàng: "Các con thuê mẹ làm giúp việc" Trong một buổi tối bình thường, khi vợ chồng tôi đang bàn bạc chuyện thuê người giúp việc, mẹ chồng bất ngờ rút chiếc ví trống rỗng ra, kèm theo một yêu cầu không ai ngờ tới. Cả nhà sững sờ trước hành động của bà, và đặc biệt, tôi lâm vào thế khó xử không biết phải giải quyết ra sao. Ảnh...