Ngày thứ hai không anh
Không biết mình sẽ xa nhau bao lâu, nhưng em cứ linh cảm rằng sẽ mãi mãi mất anh. Em cứ ngồi đây cô đơn và tiếc nuối. Giá như em đừng yêu anh nhiều đến thế. Giá như anh lạnh lùng hơn một tí. Giá như cô ấy không ghê gớm đến vậy. Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng em cũng đau lòng khi hiểu ra rằng ông trời đâu có thể chiều lòng tất cả mọi người.
Em luôn luôn là em, yêu đến cháy lòng. Anh vẫn chỉ là anh, tình cảm tràn đầy với em nhưng cũng bao la với vợ mình. Cô ấy không thể thay khác khi tìm mọi cách để giữ anh lại cho mình kể cả những cách tồi tệ nhất. Anh biết không, khi em đang cô đơn và nhớ anh đến nao lòng thì người cũ của em gọi điện tới. Hình như giữa chúng em vẫn có một mối liên kết vô hình. Em cố gắng để không òa khóc. Anh ơi anh đâu rồi? Bao kỷ niệm cũ ùa về và em sợ chúng làm che lấp đi những tháng ngày ít ỏi chúng mình có nhau. Nhưng cũng thật may là sau cuộc nói chuyện đó em thấy lòng mình nhẹ hơn. Em cũng hiểu chuyện gì rồi cũng đến hồi kết. Anh ấy và em cũng đã từng gắn bó bên nhau. Cũng đã từng vun đắp bao mộng ước. Cũng đã tưởng không thể sống nổi nếu xa nhau. Thế mà giờ đây em nói chuyện với người ta mà con tim dành trọn cho anh.
Có thể sau này em có người mới và khi đó anh lại là người cũ của em. Em có phải là người quá phũ phàng? Cố gắng để quên hay yêu một ai đó là điều không tưởng anh ạ. Cái đó phụ thuộc vào con tim chứ không phải khối óc. Anh vẫn đang sống và làm việc, em vẫn như mọi ngày. Vậy mà sao mình không thể mang lại cho nhau những niềm vui nho nhỏ. “Ăn sáng chưa em? Ăn cùng anh em nhé”, “Em đã đi tập chưa? Đi từ từ thôi. Khi nào về báo anh biết”, “Anh buồn ngủ chưa? Hay hôm nay mình đi ngủ sớm hả anh?”…Hàng ngàn tin là hàng ngàn những câu chuyện hàng ngày, và hàng ngàn những nhớ nhung mong mỏi, hàng ngàn quan tâm chăm sóc mình dành cho nhau. Bọn bạn mình chúng nó không hiểu sao mình có thể nhắn tin cho nhau nhiều đến vậy. Chúng đâu có hiểu đó là nhu cầu thực sự của cả anh và em. Như mình sống phải ăn và uống vậy.
Thế mà giờ đây cái nhu cầu chính đáng đó bị cắt đột ngột, không được ăn, không được uống. Và em thấy mình như đang chết. Em chết để giữ lại cho mình chút tự trọng, giữ cho em được chính là em, và để giữ cho anh luôn là dấu ấn đẹp trong cuộc đời em. Em chết để cho cuộc hôn nhân của anh được sống. Em học cách sống cao thượng anh ạ. Cho dù em đã không thể cao thượng để đi bên cạnh cuộc đời anh song hành với vợ con anh. (Em đã từng nghĩ mình có thể như thế.) Một ngày thật dài, nhưng em chẳng mong nó chấm dứt. Em không muốn thêm một ngày mình không có nhau. Em nhớ lại lúc mình ngồi ở sân bay. Hai đứa ngồi chung một ghế, (Cũng thật lạ, ở NB cũng chung ghế, ở TSN cũng chung ghế) lúc đó em ngập tràn hạnh phúc. Mình sắp xa nhau nhưng sao em thấy gần gũi vô cùng. Hai đứa cùng nhau gặm bánh mỳ. Mặt hai đứa sát nhau, hơi thở như hòa một. Chốc chốc anh lại hôn em. Lát lát em lại hôn anh. Cái cảm giác thân thương đó em sẽ mang theo đến cuối đời. Yêu và nhớ anh đến thẫn thờ! Anh có xứng đáng với điều ấy?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em đã cố quên anh
Người ơi khi cố quên là khi lòng càng nhớ thêm. Câu hát ấy cứ in sâu trong tâm trí em, và dường như nó đúng với em thật. Em càng cố quên anh thì trong lòng bao hình ảnh của anh cứ hiện về đầy ắp trong em.
Chúng mình đã không bên nhau được 8 năm vậy mà em vẫn nhớ về anh thiết tha như ngày nào, nhớ cái ngày mình còn tay trong tay, em ngây thơ đi bên anh líu lo vui như đứa trẻ được đưa đi chơi. Hạnh phúc thật sự không đơn giản như mình nghĩ, ngày ấy em đã nói lời chia tay anh trong nước mắt và đau khổ, và không phải không có lý do, cái lý do đơn giản và duy nhất đó là anh đứng về phía gia đình và xa lánh em, khi ấy còn gì đau khổ hơn vậy mà anh vẫn một mực trách em không kiên nhẫn đợi anh, rằng em là người bỏ cuộc, nhưng anh ơi, anh đâu biết rằng con gái cũng có lòng tự trọng chứ, đợi anh bao lâu cũng được nhưng sao ngày ấy anh không nói với em, không một lời nào cả mà đáp lại chỉ là sự in lặng, khiến em lo sợ, hụt hẫng.
Giờ đây khi hai chúng ta đã có gia đình vậy mà sao mỗii khi gặp lại anh, em lại khóc, khóc vì quá khứ không trọn vẹn của chúng mình, khóc vì chuyện tình yêu dang dở, anh nói anh vẫn yêu em, nhưng giờ đây đâu còn ý nghĩa gì nữa, khi hai chúng ta đã có sự lựa chọn cho riêng mình, nhiều khi và ngay lúc này em chỉ muốn quên anh, nhưng sao khó quá, anh ngày xưa, bây giờ và mãi mãi về sau vẫn không làm em quên. Đã nhiều đêm, có lúc cô đơn em đã khóc, đã cầm điện thoại định gọi anh để tâm sự hay dù chỉ là nghe tiếng anh thôi, nhưng em lại sợ, sợ hình ảnh anh sẽ ám ảnh em. Thời gian vẫn trôi đi, em chỉ còn biết cầu chúc cho anh mãi mãi hạnh phúc bên gia đình bé nhỏ của anh, nhưng em vẫn luôn mong rằng anh vẫn nhớ về em như một kỷ niệm đẹp, như một người bạn được không anh? Tạm biệt tình yêu - mối tình đầu của em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vu vơ Đã qua rồi những ngày mưa phùn ẩm ướt. Con đường em đi dường như trẻ lại khi hàng bằng lăng bắt đầu thay lá mới, làm mềm ánh mắt của ông mặt trời rực rỡ chói chang. Em vẫn ngày lại ngày đi qua con đường ấy. Có nhớ không anh? Ánh trăng sáng, bóng em và anh đổ dài. Em nhớ,...