Ngay sau khi tôi sảy thai, chồng đòi ly dị
Có lẽ, thời gian gần đây, chồng đã không yêu thương gì tôi rồi. Anh chỉ còn vương vấn với tôi bởi chính cái thai trong bụng tôi mà thôi.
Tôi đã nghĩ đến những tiêu cực trong cuộc sống. Tuy nhiên, tôi cảm thấy điều quan trọng nhất lúc này là phải cố gắng sống, cố gắng giữ sức khỏe. (ảnh minh họa)
Tôi và anh cưới nhau được 4 năm, số phận có lẽ chẳng mỉm cười với một đứa con gái như tôi. Tôi hay tự hỏi lòng mình rằng, tại sao, tại sao ông trời lại bất công với tôi như thế. Yêu nhau tận 3 năm, tình yêu đủ chín muồi và hai đứa cũng đã trải qua rất nhiều khó khăn, thử thách để đến với nhau. Nhưng đến ngày cưới, không hiểu tại sao tôi cứ có cảm giác anh khác khác. Hay là anh đã chán khi yêu tôi những 3 năm? Tuy là thế nhưng tôi cũng không nghĩ được nhiều, tôi mặc kệ mọi chuyện, yêu nhau thì cưới nhau, vậy thôi. Với lại, mọi thứ cũng không thay đổi được nữa.
Chúng tôi cưới nhau. Tôi về nhà anh, sống chung với bố mẹ anh, cuộc sống nói chung chẳng thoải mái gì lắm. Nhà anh đông người, có hai cô em gái và bố mẹ anh, cuộc sống cũng khá phức tạp. Nói chung, phải sống khéo léo thì mọi thứ mới thoải mái được. Tôi đã cố gắng làm một đứa con dâu ngoan và người vợ tốt, ngày ngày đi làm về, nấu cơm nước, chuẩn bị đồ ăn thức uống cho cả nhà, rồi dọn dẹp từ A đến Z.
Khi tôi mang bầu, chồng có vẻ quan tâm tôi nhiều hơn trước. Anh bảo, tôi sinh cho anh một đứa con trai thì tôi muốn gì được nấy. Đó là câu nói nửa đùa nửa thật của anh, nhưng tôi hiểu, đó là hi vọng và mong ước của anh. Tôi thương anh và yêu đứa con trong bụng nên tôi cố gắng để mình trở thành vợ tốt của anh. Yêu con, tôi ngày ngày chăm sóc con, cái gì cũng phải chu đáo, cẩn thận. Anh càng ngày càng bận nhưng cũng cố gắng dành thời gian chăm sóc mẹ con tôi. Khi đó tôi thật hạnh phúc, tôi cám ơn con vì đã gạt bỏ được mối nghi ngờ về tình cảm của anh.
Mẹ chồng tôi liên tục đổ lỗi cho tôi là tham công tiếc việc, không chịu giữ gìn để bà mất cháu. Anh cũng nghe lời mẹ, lại nghĩ tôi ở nhà này kia, không chăm sóc con nên thành ra như vậy.(ảnh minh họa)
Rồi một ngày, tôi bị sinh non. Tôi không hiểu nổi vì sao nữa. Con tôi cố gắng chăm sóc, giữ gìn, vậy mà vẫn sinh non và con đã mất sau khi bị tim bẩm sinh. Một người mẹ như tôi thật sự quá đau đớn vì chuyện này. Tôi mất ăn, mất ngủ, người tôi gầy yếu đi trông thấy. Mấy tháng trời tôi khóc lóc vật vã, tôi không còn biết làm gì, không còn hiểu nổi mình nữa. Có khi tôi nổi khùng lên vì tức giận nhưng có khi lại khóc lóc, đau khổ vì nghĩ đến con. Mất đi đứa con mà tôi yêu thương, tôi đã quá đau khổ rồi.
Video đang HOT
Mẹ chồng tôi liên tục đổ lỗi cho tôi là tham công tiếc việc, không chịu giữ gìn để bà mất cháu. Anh cũng nghe lời mẹ, lại nghĩ tôi ở nhà này kia, không chăm sóc con nên thành ra như vậy. Thấy thái độ của anh, tôi bực lắm. Tôi yêu thương con thế nào anh không biết sao mà anh còn này kia với tôi? Anh nghĩ tôi chơi bời, làm hỏng con hay sao? Con bị bệnh là do tôi à? Anh còn bảo tôi rằng &’ra ngoài, cô chơi bời thế nào, tôi kiểm soát sao được?’. Tức là anh hoàn toàn đổ lỗi cho tôi?
Nỗi đau chồng chất nỗi đau, tôi chịu bao nhiêu áp lực và gánh nặng từ chồng, gia đình chồng, tôi càng cảm thấy mình có lỗi với con hơn. Tại sao một người chồng như anh lại không hiểu nổi, lúc tôi như thế này thì tôi cần ai nhất? Người tôi cần là chồng, tôi mong anh hãy quan tâm, yêu thương tôi, động viên tôi, như thế tôi mới có động lực để ổn định tinh thần sớm. Nhưng không, anh không những không quan tâm mà còn khó chịu với tôi, làm tôi sống mệt mỏi vô cùng.
Gia đình chồng lúc ấy giống như địa ngục. Bao nhiêu lời ra tiếng vào làm tôi cảm thấy đau khổ, áp lực vô cùng. Chồng không dành cho vợ những lời yêu thương thì có người vợ nào mà yên tâm sống khi con của mình vừa mới mất đi? Lúc đó, tôi càng ân hận vì mình đã cưới anh, nhưng càng nghĩ càng phải nhịn, vì con vừa mới mất, tôi không thể làm con đau lòng. Ai đã từng làm mẹ thì mới hiểu được cảm giác khổ sở và đau đớn của tôi.
Tôi đã nghĩ đến những tiêu cực trong cuộc sống. Tuy nhiên, tôi cảm thấy điều quan trọng nhất lúc này là phải cố gắng sống, cố gắng giữ sức khỏe. Và tôi vẫn sống như vậy, vẫn làm một người con dâu hiền thục, cam chịu, ngày ngày đợi chồng về ăn cơm.
Lâu nay chồng hay bỏ bữa, tôi buồn lắm nhưng không còn cách nào khác. Có nói thì chồng cũng mặc kệ, chồng bỏ ngoài tai những lời nói của tôi. Được hơn 1 năm sau, sau bao nhiêu cố gắng, tôi đã mang bầu. Một lần nữa tôi lại hạnh phúc vì có được đứa con mình yêu thương. Nhưng thời gian này, anh cũng không được quan tâm tôi như trước nữa. Tuy nhiên, vì có con nên anh hay về nhà ăn cơm hơn. Anh cũng muốn ban cho con mình sự quan tâm của người cha. Còn mẹ anh, mẹ anh mặc kệ tôi, không quan tâm, không lo lắng cho tôi. Mẹ anh không muốn động vào chuyện này để ví như tôi có chuyện gì, bà dễ dàng đổ trách nhiệm cho tôi.
Hôm ấy, tôi đang nằm trong viện, điều tôi nhận được không phải là tình cảm của chồng mà là đơn li dị. (ảnh minh họa)
Sống với mẹ chồng, tôi chịu bao nhiêu áp lực. Từ khi đứa con đầu lòng của tôi ra đi, mẹ chồng tôi không quan tâm gì tôi cả. Cuộc sống cứ như là hai người dưng, ăn xong thì tôi dọn, mẹ không bao giờ nói chuyện với tôi, coi tôi như người thừa trong nhà. Bà chỉ sai khiến tôi là nhanh thôi, tôi cũng không còn cách nào khác ngoài chấp nhận…
Sống khổ tâm, ăn uống không được lại nghén lên nghén xuống mà không có người chăm sóc, vẫn phải đi làm vất vả, tôi cảm thấy sức mình yếu lắm! Chồng thì hay gây hấn, sống không tình cảm. Không hiểu là do tôi có vấn đề gì về sức khỏe hay là do áp lực tinh thần mà tôi sảy thai. Thật sự quá đau khổ, cảm giác muốn chết đi theo con luôn. Tôi thấy mình quá có lỗi khi đã để mất đi hai đứa con.
Ngày tôi đau đớn khóc lóc trong viện, chồng tôi không nói một câu. Mẹ chồng tôi cũng không thèm vào thăm tôi. Tội lỗi ngày hôm nay chỉ mình tôi gánh chịu, vì nhà tôi, có ai quan tâm tới đứa cháu, đứa con này đâu. Mình tôi chăm sóc con, thì mình tôi phải chịu…
Hôm ấy, tôi đang nằm trong viện, điều tôi nhận được không phải là tình cảm của chồng mà là đơn li dị. Anh bảo, anh quyết định li hôn với tôi, anh muốn có con, anh không muốn một người vợ không biết trân trọng bản thân và con cái của mình. Đó chỉ là lý do của anh, chứ con của tôi, tôi không giữ thì ai giữ? Anh nói như vậy vì tôi biết, anh đã chán tôi từ lâu rồi, nhất là sau khi tôi đánh mất đứa con gần chào đời của mình. Tôi đau khổ quá. Bây giờ tôi còn làm gì được đây ngoài việc từ bỏ. Tôi phải chấp nhận chuyện này thôi, tôi sẽ đi con đường mới, con đường không có anh và hi vọng không có sai lầm còn hơn &’cố đấm ăn xôi’ sóng với người chồng bội bạc thế này…
Theo VNE
Có nên chấp nhận vợ 'tòm tem' với người tình cũ?
Liệu tôi có thể chấp nhận vợ một lần nữa khi cô ấy đã "chán chè" với người tình cũ và quay về xin làm lại cuộc đời với bố con tôi?
Tôi làm nghề lái xe cho Tổng giám đốc của một công ty, còn vợ tôi là giáo viên dạy Tiếng Anh của một trường cấp 3 ở Hà Nội. Mặc dù công việc rất bận rộn nhưng tôi luôn cố dành thời gian chăm sóc vợ và con gái.
Vợ chồng tôi lấy nhau đến giờ đã tròn 15 năm. Trước đây, chúng tôi đến với nhau do một người bạn mai mối. Thấy hai bên tâm đầu ý hợp, gia cảnh cũng môn đăng hộ đối nên chúng tôi cưới nhau chứ không hẳn vì yêu nhau như nhiều cặp đôi khác.
Từ khi chung sống bên nhau cuộc sống của vợ chồng tôi rất hạnh phúc. Công việc của vợ khá bận bịu, ban ngày cô ấy dạy ở trường còn ban đêm mở lớp dạy thêm Tiếng Anh tại nhà. Biết vợ bận bịu nên mọi công việc nhà từ giặt giũ, nấu nướng, đi chợ, đưa con đi học tôi đều đảm đang hết. Tôi làm tốt chức năng của một người chồng, còn cô ấy cũng vậy.
Tôi chưa bao giờ mắng mỏ, to tiếng với vợ con, tiền lương đi làm về tôi cũng không cầm một xu mà giao hết cho vợ. Tôi cứ tưởng mọi việc tôi làm cho vợ con là để vun vén, thắt chặt hạnh phúc gia đình. Vậy mà mọi điều lại không diễn ra theo ý muốn.
Ảnh minh họa. (Nguồn Internet)
Hiện tại con gái của tôi đã học lớp 6, con bé rất thông minh, ngoan ngoãn và thương bố mẹ. Vậy mà vợ tôi muốn chấm dứt tất cả để chạy theo một người tình cũ đã có gia đình.
Trong thời gian chung sống bên nhau, tôi đã rất nhiều lần nhận ra thói trăng hoa của vợ. Cô ấy thường nhắn tin, gọi điện cho người tình cũ vào lúc nửa đêm, mỗi khi người đó gọi điện thoại tới cô ấy thường chạy ra ngoài bí mật nghe điện thoại hàng tiếng đồng hồ. Thậm chí chính mắt tôi đã bắt gặp cô ấy và người tình cũ hẹn hò trong "khách sạn". Thế nhưng tôi đều im bặt và không dám nặng lời, quở trách cô ấy.
Tôi cứ bình thản cho mọi việc trôi qua, thế rồi tình cảm của vợ chồng tôi mỗi lúc một rạn nứt. Hạnh phúc gia đình đứng trên bờ vực thẳm đó là khi cô ấy nằng nặc xin tôi đi du học sang Mỹ để lấy bằng Thạc sỹ. Tôi cũng đã lường trước một điều gì đó nhưng vốn "chiều vợ, thương con" nên tôi cũng đành cắn răng đồng ý. Ngày đưa vợ ra sân bay, bố con tôi chết lặng khi nhìn thấy cảnh vợ tôi cầm tay người tình cũ bước lên máy bay.
Mấy tháng đầu sau khi ra nước ngoài vợ tôi vẫn điện về thường xuyên nhưng có điều những cuộc trò chuyện của chúng tôi không còn tình cảm như trước nữa. Thế rồi các cuộc điện thoại cũng vơi dần. Bố con tôi ở nhà mong chờ điện thoại của cô ấy từng giây, từng phút. Mấy lần tôi gọi điện thoại cho cô ấy, thì bên đầu dây một người đàn ông trả lời: "cô ấy đang bận học".
Tôi bắt đầu ghen tuông và giận vợ vô cùng. Sáng ngày hôm sau trước khi đi làm tôi bất ngờ nhận được cuộc điện thoại của vợ. Cô ấy đề nghị tôi ra tòa làm đơn li dị chỉ vì cô ấy đã hết tình cảm với tôi. Cô ấy biện minh từ trước đến nay chưa từng một lần yêu tôi. Đối với cô ấy tôi chỉ là một người thế chỗ cho người tình hiện tại của cô ấy mà thôi. Trong điện thoại cô ấy cũng nói rõ sẽ chung sống với người tình cũ và xin tôi được mang bé Linh đi theo. Cú điện thoại làm tôi đứng tim và không thể tin nổi. Tôi đã kiên quyết không làm đơn li dị.
Tôi cố gắng làm mọi việc để có thể vun vén hạnh phúc gia đình, để hy vọng một ngày nào đó cô ấy sẽ trở về với bố con tôi. Thời gian đi du học nước ngoài, tôi đã thay cô ấy mua đất, xây nhà cho bố mẹ vợ, xin việc cho em trai cô ấy... Những việc tôi làm chưa bao giờ kể lể hay tính toán, so bì với bất kỳ một ai. Cô ấy cũng không hề hay biết, trong thời gian đi vắng biết bao nhiêu người động viên khuyên tôi nên đi bước nữa, giới thiệu cho tôi rất nhiều người "hơn" cô ấy. Nhưng tôi đều từ chối vì có lẽ trái tim tôi chỉ dành riêng cho cô ấy mà thôi.
Thời gian thấm thoát trôi đi, vợ tôi đã trở về. Tôi và con ra sân bay đón cô ấy. Cô ấy xấu hổ, không dám nhìn thẳng mặt bố con tôi. Cô ấy ôm chầm lấy bố con tôi rồi òa lên khóc. Xung quanh biết bao nhiêu con mắt nhìn chúng tôi.
Khi trở về nhà, vợ tôi cũng đã thú nhận có mối quan hệ bất chính với người tình cũ. Cô ấy cũng không giấu giếm tôi bất kỳ một điều gì, cuộc tình giữa vợ tôi và người tình cũ chỉ là vụng trộm và đã chấm dứt "đường ai nấy đi" sau khi hai người trở về nước. Người đàn ông kia cũng đã trở về bên gia đình.
Gia đình tôi, họ hàng tôi đều biết chuyện cô ấy trở về và xin làm lại từ đầu với bố con tôi, khiến ai cũng bất bình. Bố mẹ, anh em tôi mắng mỏ, thậm chí là tuyên bố từ mặt nếu tôi chấp nhận lời đề nghị của cô ấy. Tôi băn khoăn liệu mình có đủ can đảm để chấp nhận vợ một lần nữa khi cô ấy đã "no xôi chán chè" với người tình cũ?
Theo VNE
Nuôi bồ 'đủ lông đủ cánh', bồ 'tót' đi lấy chồng Có vẻ chuyện xảy ra đã lâu nhưng anh H. (xin được giấu tên, 42 tuổi, Hoàng Mai, HN) vẫn không giấu được sự bực tức và cáu tiết trong một dịp được thẳng thắn giãi bày tâm sự. Anh kể lại nguồn cơn câu chuyện: "Tôi gặp cô ta từ khi cô ta học năm thứ 3 Đại học, vẻ nhà quê...