Ngày ra mắt bố mẹ chồng tương lai, tôi chế.t sững trước cuộc NGÃ GIÁ 500 triệu trơ trẽn của 1 người KHÔNG NGỜ
“Mẹ tôi trước đây từng cái nghề đi khách và tôi là kết quả của những cuộc vui ấy. Đến cả bà cũng chẳng biết được cha tôi là ai…”
Tôi sinh ra đã là 1 đứ.a tr.ẻ không có cha. Ngay từ tấm bé, tôi lúc nào cũng bị người ta miệ.t th.ị:
- Loại con hoang.
Tôi chỉ biết cúi mặt, lầm lũi bỏ về nhà. Suốt tuổ.i thơ của mình, tôi không có bạn, ngoài mẹ ra cũng chẳng có ai thân thích.
Mẹ tôi trước đây từng cái nghề đi khách và tôi là kết quả của những cuộc vui ấy. Đến cả bà cũng chẳng biết được cha tôi là ai.
Ảnh minh họa
Thú thật là trước đây cũng có lúc tôi thấy hận và giận mẹ. Tôi nghĩ tại bà mà tôi mới phải chịu nhiều thiệt thòi, cay đắng đến như vậy. Nhưng rồi sau này khi lớn lên, tôi lại thấy thương mẹ nhiều hơn. Nếu như không yêu thương tôi, nếu như bà sống mà chỉ nghĩ cho riêng mình thì có lẽ tôi đã không được nhìn thấy ánh mặt trời chứ đừng nói đến chuyện được bà nuôi nấng, cho ăn học như bạn bè.
Nhiều lúc thấy mẹ buồn vì bị người đời khinh miệt, xa lánh, tôi chỉ biết chạy tới ôm và hát cho bà nghe. Mẹ gạt nhanh nước mắt, nhìn tôi mỉm cười. Tự nhiên tôi thấy hãnh diện vì đã được làm con của mẹ, 1 người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường, dám làm dám chịu.
Năm tôi 15 tuổ.i, mẹ quyết định nối duyên với 1 người đàn ông. Cứ tưởng như thế là chúng tôi đã được đổi đời, ngờ đâu sự khinh khi còn bị đẩy lên gấp bội. Gia đình cha dượng không ít lần tìm đến nhà tôi gây sự. Họ nghĩ ông bị mẹ tôi bỏ bùa nên mới ngu muội lấy 1 người đàn bà nọ dòng. Cha dượng vẫn cương quyết không về, bất chấp bị gia đình từ mặt để ở lại cưu mang, chăm sóc mẹ con tôi.
Tôi cố gắng học tập tốt vì nghĩ rằng chỉ có cách ấy mới thoát được cái cảnh bị người đời ghét bỏ. Sau khi ra trường, tôi may mắn được nhận vào làm việc trong 1 công ty nước ngoài. Kể từ ấy cuộc sống gia đình tôi dễ chịu hơn nhiều. Chúng tôi chuyển nhà đến sống ở 1 khu chung cư trong trung tâm thành phố, làm quen với những người hàng xóm mới và bắt đầu 1 cuộc sống mới.
Chẳng ai nhận ra tôi với cha không phải ruột thịt gì. Tôi mừng lắm, cứ nghĩ như thế nghĩa là quá khứ tăm tối kia của gia đình đã được chôn vùi.
Năm 26 tuổ.i, tôi nhận lời yêu Phong. Anh trước đây là quản lý của tôi. Sau 6 tháng hẹn hò, anh quyết định đưa tôi về nhà ra mắt.
Tôi hồi hộp bước chân tới ngưỡng cửa rồi rón rén theo anh vào trong. Đang lúc bối rối vì bị mẹ anh hỏi han nhiều thứ, tôi như chế.t điếng khi nhìn thấy cô Thu – em gái ruột của cha dượng. Thật không ngờ người bà cô đanh đá, khinh ghét mẹ con tôi ra mặt lại làm osin trong chính căn nhà ấy.
Sau bữa tối, cô Thu vào bếp dọn dẹp còn tôi nán lại gọt ít hoa quả, định mang lên nhà mời bố mẹ Phong tráng miệng.
- Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Cô Thu cười khẩy, liếc con mắt sắc lẹm sang phía tôi gằn từng chữ trong miệng mình. Tôi run như cầy sấy, chẳng biết phải nói gì lúc đó.
- Loại gái như cô mà cũng đòi làm con dâu bà chủ à? Chắc lại lừ.a lọ.c, cũng ghê gớm phết! Người ta nói nòi nào giống đó cấm có sai. Mẹ con cô là 1 lũ đàn bà thủ đoạn!
Tôi sợ quá, đán.h rớt cả trái lê đang cầm trên tay xuống đất.
- Bà muốn gì? – Tôi run run hỏi.
Video đang HOT
- Tôi sẽ nói chuyện của cô cho bà chủ, để xem cô giấu cái đuôi cáo của mình đi đâu được nữa.
Tôi loạng choạng suýt ngã, đầu óc khi ấy chẳng nghĩ được gì. Thú thật là tôi sợ lắm, vì bấy lâu nay yêu nhau tôi chưa bao giờ dám kể thật về thân phận của mình cho Phong biết. Tôi mặc cảm với nó nên tự vẽ ra 1 câu chuyện khác cho cuộc đời mình. Nếu như anh biết tôi đã lừ.a gạ.t anh, thật chẳng thể hình dung ra được chuyện tồi tệ nào sẽ xảy đến nữa.
Tôi bối rối kéo tay cô Thu vào phía bên trong bếp, van vỉ:
- Tôi xin bà.
- Sợ rồi sao? Loại quỷ cái như các người cũng biết sợ à?
Bà ấy cười rống lên làm tôi thất kinh. Tôi sợ mọi người ở trên nhà cũng nghe thấy.
- Dễ thôi, 500 triệu để giữ kín bí mật của cô, được chứ?
Tôi đứng tim, trân người nhìn vẻ mặt đắc thắng của bà Thu mãi mà chẳng biết nói lại thế nào. Tôi không bất ngờ khi thấy bà ấy thủ đoạn, toan tính với mình như vậy, chỉ là số tiề.n 500 triệu đối với tôi quá lớn.
Giữa lúc tôi còn đang rối bời thì bất ngờ có 1 bàn tay đặt lên vai làm tôi giật nảy.
- Ok, nếu bà cần tiề.n thì tôi có đây.
Tôi chế.t điếng thấy Phong thản nhiên đi vào và nắm tay tôi. Bà ấy cũng bất ngờ chẳng kém, cứ đứng ngây ra như thể hóa đá.
- Sao vậy? Giờ bà muốn gì. Phong hỏi sẵng.
- Tôi… tôi…
- Thôi, bà cầm mấy triệu này lo tiề.n tàu xe về quê với chồng con, từ mai không phải ở lại đây nữa đâu.
Cô Thu tỏ ra ngại ngần, bối rối cầm lấy mấy tờ 500k mà Phong dúi vào tay. Anh chẳng nói chẳng rằng, cứ ngang nhiên kéo tay tôi ra ngoài phòng khách, nói chuyện vui vẻ, tỉnh bơ với bố mẹ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra trong căn bếp khi nãy.
Lòng tôi rối bời, không biết phải nói gì tiếp đó với Phong. Suốt chặng đường trở về nhà, tôi còn chẳng dám nhìn thẳng vào mặt anh.
- Sao em không nói gì vậy?
Tôi giật nảy.
- Em thấy bố mẹ anh thế nào? 2 người có vẻ thích em rồi đó.
Anh đưa tay nắm chặ.t ta.y tôi, tôi run rẩy khẽ gỡ tay anh ra vì ngại. Phong khựng lại, 1 lúc sau mới bảo:
- Thực ra anh đã biết chuyện của em từ lâu rồi. Lần đó bố em hẹn anh đi uống rượu, chính ông đã kể hết mọi chuyện cho anh biết. Ông bảo rằng muốn anh hiểu rõ hoàn cảnh của gia đình em, để xem tình yêu của anh dành cho em có thật lòng hay không. Nhưng với anh thì điều ấy chẳng quan trọng.
Tôi chỉ biệt gục đầu vào vai anh bật khóc. Tự thấy bản thân thật may mắn khi cùng lúc có tới 2 người đàn ông yêu thương mình hết lòng như vậy.
Theo WTT
Thấy cảnh người yêu đối xử với bố mẹ chồng tương lai, tôi đã có quyết định bất ngờ
Từ đằng xa tôi đã nhìn thấy ngôi nhà hai tầng khang trang của gia đình mình, tôi tự hào chỉ cho em về ngôi nhà mình to đẹp nhất khu phố chợ.
Tôi và Hà yêu nhau đã 3 năm rồi, Hà là cô gái xinh đẹp chịu thương chịu khó là mơ ước của bao người đàn ông muốn lấy làm vợ. Tôi trân trọng nâng niu và yêu chiều em hết mực. Hà xuất thân từ gia đình nghèo khó nên cô ấy rất tiết kiệm, tin tưởng em tuyệt đối với lại trước sau chúng tôi cũng là vợ chồng của nhau, nên hàng tháng làm được bao nhiêu tiề.n tôi đều đưa cho em giữ hết, còn bản thân chỉ cầm vài đồng để trà đá hay đổ xăng thôi.
Chúng tôi dự định cuối năm nay tiết kiệm đủ tiề.n sẽ mua nhà chung cư rồi sang năm tổ chức đám cưới. Yêu nhau đã lâu rồi mà Hà cũng nhiều lần muốn được về ra mắt bố mẹ chồng tương lai, khất lần khất lượt mãi tôi không còn lý do nào để từ chối nữa nên chúng tôi quyết định cắt mấy ngày phép để cùng nhau về quê nội một chuyến.
Tôi trân trọng nâng niu và yêu chiều Hà hết mực (Ảnh minh họa)
Khi chưa có người yêu thì vài ba tháng tôi về quê một lần ấy vậy mà từ khi có người yêu đến giờ gần một năm nay tôi chưa về nhà, nhớ bố mẹ lắm rồi chắc lần này chúng tôi về mọi người sẽ vui lắm đây. Từ đằng xa tôi đã nhìn thấy ngôi nhà hai tầng khang trang của gia đình mình, tôi tự hào chỉ cho em về ngôi nhà mình to đẹp nhất khu phố chợ, em cười bảo:
- Anh chỉ nói xạo, nhà anh giàu thế sao không bảo bố mẹ cho ít tiề.n để chúng mình mua nhà chung cư chứ.
- Em yêu anh không hiểu anh gì cả, là đàn ông vai dài sức rộng bố mẹ nuôi bao nhiêu năm ăn học là đủ rồi anh có thể tự lực làm được mọi thứ không thể dựa dẫm vào bố mẹ mãi được. Với lại bố anh luôn dạy các con phải tự lập chứ bố mẹ mà sắp sẵn mâm cỗ thì con cái sẽ không tự phấn đấu được.
- Ra thế thảo nào em thấy anh chịu khổ chịu mệt còn hơn ngửa tay xin tiề.n bố mẹ, em thật may mắn đã yêu được người chồng có chí tiến thủ như anh.
Nhìn Hà tôi cười hạnh phúc khi em đã hiểu phần nào con người của tôi. Về đến nhà tôi ngạc nhiên khi nhà mình rộng rãi trống trải đến lạ kỳ, Hà thì luôn miệng khen:
- Ôi nhà anh rộng thế, ở phố chợ không làm gì thì lãng phí quá.
Thấy mẹ ra mở cổng tôi hỏi:
- Sao nhà mình không buôn bán nữa hả mẹ mà đóng cửa thế này và cả chị giúp việc lần nào cũng niềm nở đón con đâu rồi?
Không trả lời câu hỏi của tôi mà mẹ tôi ôm mặt khóc nức nở, lần đầu tiên nhìn thấy nước mắt mẹ lăn trên gò má khiến tôi lo lắng vồn vã hỏi:
- Mẹ nói đi đừng khóc nữa làm con sợ lắm.
- Nhà mình bị phá sản hết rồi con ơi, chỉ nay mai nữa là ngân hàng sẽ tịch thu ngôi nhà này và gia đình mình sẽ ra đường ở thôi con ạ.
- Sao gia đình mình ra cơ sự này chứ, nhà có chuyện lớn vậy mà bố mẹ không chịu gọi điện cho con vậy, bố mẹ có coi con là thằng con trai nữa không?
- Bố con nhất định không cho mẹ gọi bởi ông sợ con lo lắng cho gia đình mà lỡ dở công việc.
- Gia đình mình đang đứng trên đống lửa vậy sao con có thể làm được việc gì chứ, vậy tại sao gia đình lại tan hoang thế này hả mẹ?
- Bố con muốn mở rộng cửa hàng nên đã cầm cố ngân hàng đi vay mượn nóng để rồi khi hàng không bán được nên chỉ trong vòng mấy tháng bố mẹ không thể trả nợ nổi nữa họ không cho lấy hàng, khách hàng siết nợ ngân hàng đòi niêm phong nhà. Mẹ chỉ muốn chế.t thôi con ạ.
- Mẹ đừng nói thế làm con sợ, vậy bây giờ mình còn nợ ngân hàng bao nhiêu nữa ạ?
- Lúc khó khăn bố mẹ đã đi vay mượn khắp mọi nơi nhưng không ai cho kẻ phá sản mượn tiề.n ai cũng sợ mất thôi, nếu trả được 2 tỷ đồng thì ngân hàng sẽ không tịch thu ngôi nhà này nữa.
Mải nói chuyện với mẹ quá tôi quên hỏi thăm bố, mẹ bảo bố đang ngồi giam mình trong phòng, lần này bị thất bại là cú sốc cay đắng với ông nên luôn tự trách bản thân, nhiều ngày ông nhịn ăn rồi. Thấy sự xuất hiện của tôi bố chỉ cúi mặt xuống không nói gì, tôi vỗ về bố:
- Bố đã dạy anh em con phải mạnh mẽ, thất bại là bạn của thành công sao bố vội nản chí vậy?
- Nói thì dễ đến khi trải qua tâm trạng đó rồi con sẽ thấy nó khó khăn như thế nào, bây giờ bố không biết phải bắt đầu từ đâu nữa con ạ.
- Bố mẹ đừng lo gì hết mấy năm ra trường con cũng tiết kiệm được hơn 2 tỷ đồng rồi con sẽ trả nợ thay bố mẹ.
- Thật à con, vậy gia đình mình được cứu sống rồi ông ơi, mà sao con làm được nhiều tiề.n vậy?
- Con của bố mẹ mà.
(Ảnh minh họa)
Hà từ nãy đến giờ chỉ đi theo sau tôi chưa có cơ hội lên tiếng, nhưng có lẽ em đang có bức xúc trong lòng nên buộc phải nói:
- Bác ạ hoàn cảnh của gia đình mình như thế cháu rất tiếc, nhưng số tiề.n đấy chúng cháu định mua nhà chung cư xong sẽ làm đám cưới ạ, nếu hai bác cầm số tiề.n đó thì chúng cháu sẽ không có đám cưới gì hết.
- Hà em nói gì vậy bố mẹ anh đang gặp khó khăn chúng mình là con phải có trách nhiệm chung tay gánh vác chứ.
- Anh tưởng mỗi bố mẹ anh khổ sao bố mẹ em đang phải sống trong cảnh nhà tranh vách đất mà em chưa bao giờ gửi cho bố mẹ một xu, bởi em toàn tâm toàn ý nghĩ về gia đình nhỏ bé của chúng mình. Nếu anh mà dùng số tiề.n đó trả nợ cho bố mẹ anh thì không có chuyện cưới xin gì hết chúng ta chia tay ngay ở đây.
- Thôi con ạ người yêu con nghĩ cũng phải đấy, bố mẹ không thể đành lòng cầm số tiề.n của các con được đâu.
- Anh đã quyết rồi, bố mẹ khó nhọc lắm mới nuôi anh thành người nay lúc khó khăn nhất là thằng con trai anh không thể đứng nhìn bố mẹ chế.t đuố.i được. Tùy em chia tay thì chia tay anh không thể để danh dự gia đình bị hủy hoại trong tay mình được. Ngay bây giờ em với anh trở lại thành phố để lấy tiề.n tiết kiệm rồi sau đó em muốn về với anh hay chia tay anh cũng được. Anh yêu em lắm nhưng anh không thể sống sung sướng trong khi bố mẹ chế.t dần chế.t mòn được.
Hà khóc tức tưởi chạy ngay ra đường bắt chờ bắt xe trở về thành phố luôn còn tôi cũng chạy đi theo cô ấy và không quên dặn bố mẹ "hãy đợi con". Trả được nợ rồi tôi hạnh phúc lắm vì đã cứu được bố mẹ chỉ tiếc là Hà vì tiề.n mà dứt tình với tôi. Qua sự việc này tôi đã đo được tấm trân tình của người yêu mình nên dù chia tay nhưng tôi không cảm thấy đa.u đớ.n.
Theo Gia đình Việt Nam
Chồng vẫn yêu cầu vợ chọc ối xem huyết thống, vợ làm một việc khiến cả nhà chồng chế.t sững Em nghĩ mà vừa tủi vừa đau lòng, vợ chồng ăn ở với nhau bao nhiêu ngày tháng mà còn nghi ngờ em. Em và chồng quen nhau 8 tháng thì cưới. Vì khoảng thời gian trước cưới 2 tháng, chúng em có vượt rào và có bầu. Hồi đầu anh chẳng nói gì về vấn đề con cái cả mà nghe tin...