Ngày ra mắt bố mẹ chồng tương lai, tôi chết sững trước cuộc NGÃ GIÁ 500 triệu trơ trẽn của 1 người KHÔNG NGỜ
“Mẹ tôi trước đây từng cái nghề đi khách và tôi là kết quả của những cuộc vui ấy. Đến cả bà cũng chẳng biết được cha tôi là ai…”
Tôi sinh ra đã là 1 đứa trẻ không có cha. Ngay từ tấm bé, tôi lúc nào cũng bị người ta miệt thị:
- Loại con hoang.
Tôi chỉ biết cúi mặt, lầm lũi bỏ về nhà. Suốt tuổi thơ của mình, tôi không có bạn, ngoài mẹ ra cũng chẳng có ai thân thích.
Mẹ tôi trước đây từng cái nghề đi khách và tôi là kết quả của những cuộc vui ấy. Đến cả bà cũng chẳng biết được cha tôi là ai.
Ảnh minh họa
Thú thật là trước đây cũng có lúc tôi thấy hận và giận mẹ. Tôi nghĩ tại bà mà tôi mới phải chịu nhiều thiệt thòi, cay đắng đến như vậy. Nhưng rồi sau này khi lớn lên, tôi lại thấy thương mẹ nhiều hơn. Nếu như không yêu thương tôi, nếu như bà sống mà chỉ nghĩ cho riêng mình thì có lẽ tôi đã không được nhìn thấy ánh mặt trời chứ đừng nói đến chuyện được bà nuôi nấng, cho ăn học như bạn bè.
Nhiều lúc thấy mẹ buồn vì bị người đời khinh miệt, xa lánh, tôi chỉ biết chạy tới ôm và hát cho bà nghe. Mẹ gạt nhanh nước mắt, nhìn tôi mỉm cười. Tự nhiên tôi thấy hãnh diện vì đã được làm con của mẹ, 1 người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường, dám làm dám chịu.
Năm tôi 15 tuổi, mẹ quyết định nối duyên với 1 người đàn ông. Cứ tưởng như thế là chúng tôi đã được đổi đời, ngờ đâu sự khinh khi còn bị đẩy lên gấp bội. Gia đình cha dượng không ít lần tìm đến nhà tôi gây sự. Họ nghĩ ông bị mẹ tôi bỏ bùa nên mới ngu muội lấy 1 người đàn bà nọ dòng. Cha dượng vẫn cương quyết không về, bất chấp bị gia đình từ mặt để ở lại cưu mang, chăm sóc mẹ con tôi.
Tôi cố gắng học tập tốt vì nghĩ rằng chỉ có cách ấy mới thoát được cái cảnh bị người đời ghét bỏ. Sau khi ra trường, tôi may mắn được nhận vào làm việc trong 1 công ty nước ngoài. Kể từ ấy cuộc sống gia đình tôi dễ chịu hơn nhiều. Chúng tôi chuyển nhà đến sống ở 1 khu chung cư trong trung tâm thành phố, làm quen với những người hàng xóm mới và bắt đầu 1 cuộc sống mới.
Chẳng ai nhận ra tôi với cha không phải ruột thịt gì. Tôi mừng lắm, cứ nghĩ như thế nghĩa là quá khứ tăm tối kia của gia đình đã được chôn vùi.
Năm 26 tuổi, tôi nhận lời yêu Phong. Anh trước đây là quản lý của tôi. Sau 6 tháng hẹn hò, anh quyết định đưa tôi về nhà ra mắt.
Tôi hồi hộp bước chân tới ngưỡng cửa rồi rón rén theo anh vào trong. Đang lúc bối rối vì bị mẹ anh hỏi han nhiều thứ, tôi như chết điếng khi nhìn thấy cô Thu – em gái ruột của cha dượng. Thật không ngờ người bà cô đanh đá, khinh ghét mẹ con tôi ra mặt lại làm osin trong chính căn nhà ấy.
Sau bữa tối, cô Thu vào bếp dọn dẹp còn tôi nán lại gọt ít hoa quả, định mang lên nhà mời bố mẹ Phong tráng miệng.
Video đang HOT
- Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Cô Thu cười khẩy, liếc con mắt sắc lẹm sang phía tôi gằn từng chữ trong miệng mình. Tôi run như cầy sấy, chẳng biết phải nói gì lúc đó.
- Loại gái như cô mà cũng đòi làm con dâu bà chủ à? Chắc lại lừa lọc, cũng ghê gớm phết! Người ta nói nòi nào giống đó cấm có sai. Mẹ con cô là 1 lũ đàn bà thủ đoạn!
Tôi sợ quá, đánh rớt cả trái lê đang cầm trên tay xuống đất.
- Bà muốn gì? – Tôi run run hỏi.
- Tôi sẽ nói chuyện của cô cho bà chủ, để xem cô giấu cái đuôi cáo của mình đi đâu được nữa.
Tôi loạng choạng suýt ngã, đầu óc khi ấy chẳng nghĩ được gì. Thú thật là tôi sợ lắm, vì bấy lâu nay yêu nhau tôi chưa bao giờ dám kể thật về thân phận của mình cho Phong biết. Tôi mặc cảm với nó nên tự vẽ ra 1 câu chuyện khác cho cuộc đời mình. Nếu như anh biết tôi đã lừa gạt anh, thật chẳng thể hình dung ra được chuyện tồi tệ nào sẽ xảy đến nữa.
Tôi bối rối kéo tay cô Thu vào phía bên trong bếp, van vỉ:
- Tôi xin bà.
- Sợ rồi sao? Loại quỷ cái như các người cũng biết sợ à?
Bà ấy cười rống lên làm tôi thất kinh. Tôi sợ mọi người ở trên nhà cũng nghe thấy.
- Dễ thôi, 500 triệu để giữ kín bí mật của cô, được chứ?
Tôi đứng tim, trân người nhìn vẻ mặt đắc thắng của bà Thu mãi mà chẳng biết nói lại thế nào. Tôi không bất ngờ khi thấy bà ấy thủ đoạn, toan tính với mình như vậy, chỉ là số tiền 500 triệu đối với tôi quá lớn.
Giữa lúc tôi còn đang rối bời thì bất ngờ có 1 bàn tay đặt lên vai làm tôi giật nảy.
- Ok, nếu bà cần tiền thì tôi có đây.
Tôi chết điếng thấy Phong thản nhiên đi vào và nắm tay tôi. Bà ấy cũng bất ngờ chẳng kém, cứ đứng ngây ra như thể hóa đá.
- Sao vậy? Giờ bà muốn gì. Phong hỏi sẵng.
- Tôi… tôi…
- Thôi, bà cầm mấy triệu này lo tiền tàu xe về quê với chồng con, từ mai không phải ở lại đây nữa đâu.
Cô Thu tỏ ra ngại ngần, bối rối cầm lấy mấy tờ 500k mà Phong dúi vào tay. Anh chẳng nói chẳng rằng, cứ ngang nhiên kéo tay tôi ra ngoài phòng khách, nói chuyện vui vẻ, tỉnh bơ với bố mẹ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra trong căn bếp khi nãy.
Lòng tôi rối bời, không biết phải nói gì tiếp đó với Phong. Suốt chặng đường trở về nhà, tôi còn chẳng dám nhìn thẳng vào mặt anh.
- Sao em không nói gì vậy?
Tôi giật nảy.
- Em thấy bố mẹ anh thế nào? 2 người có vẻ thích em rồi đó.
Anh đưa tay nắm chặt tay tôi, tôi run rẩy khẽ gỡ tay anh ra vì ngại. Phong khựng lại, 1 lúc sau mới bảo:
- Thực ra anh đã biết chuyện của em từ lâu rồi. Lần đó bố em hẹn anh đi uống rượu, chính ông đã kể hết mọi chuyện cho anh biết. Ông bảo rằng muốn anh hiểu rõ hoàn cảnh của gia đình em, để xem tình yêu của anh dành cho em có thật lòng hay không. Nhưng với anh thì điều ấy chẳng quan trọng.
Tôi chỉ biệt gục đầu vào vai anh bật khóc. Tự thấy bản thân thật may mắn khi cùng lúc có tới 2 người đàn ông yêu thương mình hết lòng như vậy.
Theo WTT
Ôm bụng bầu đi đánh ghen, tôi gần như kiệt sức vì đau đớn, bẽ bàng trăm bề
Cuộc đánh ghen kết thúc, người bị thương và đau đớn chỉ duy nhất là tôi. Còn 2 người đầy tội lỗi kia vẫn nhởn nhơ và trơ trẽn.
Cùng là phụ nữ sao lại có người được sướng như hoàng hậu mà lại có người phải khổ nhục như tôi? Nhìn người ta bầu bí được chồng chiều chuộng, yêu thương mà tôi thèm. Nhưng tất cả đều là do tôi lựa chọn, lựa chọn cuộc sống chẳng bằng chết trên trần gian này.
Ngày đó, tôi yêu anh. Bố mẹ tôi một mực phản đối với lý do anh là người không có chí hướng, chẳng thiết làm ăn gì. Mẹ tôi nói: "Thanh niên mà nhong nhong đi chơi suốt ngày, cờ bạc, vô tích sự, cần tiền lại về đẽo bố mẹ thì vứt con ạ!". Thế nhưng tôi đã gạt đi tất cả mọi sự can ngăn của mọi người xung quanh để được yêu và theo anh về làm vợ.
Như để chứng minh cho sự thay đổi của mình, từ ngày tán tỉnh tôi, rồi được tôi nhận lời yêu, anh thay đổi 180 độ. Anh bắt đầu biết đi làm và quan tâm hơn tới người thân. Cả nhà ai cũng mừng. Khỏi phải nói bố mẹ chồng tương lai tôi lúc đó vui và biết ơn tôi như thế nào. Ai cũng nghĩ, tình yêu đã làm thay đổi cả một con người.
Yêu nhau được gần 1 năm thì chúng tôi làm đám cưới. Lẽ ra tôi cũng chưa định cưới luôn vì muốn để người yêu thử thách, rèn luyện tu chí thêm thời gian nữa. Nhưng tôi lỡ dính bầu nên phải cưới gấp. Chúng tôi vẫn sống vui vẻ bên nhau và đón đứa con đầu lòng trong sự vui mừng của 2 bên gia đình. Cuộc sống hôn nhân của tôi tạm coi là viên mãn cho dù kinh tế gia đình còn nhiều khó khăn.
Tôi ở nhà chăm con được 3 tháng thì gửi cháu cho bà nội trông để tiếp tục đi bán quần áo thuê trên phố, còn chồng thì đi làm bảo vệ quán cafe của người anh họ. Cuộc sống nếu cứ diễn ra như vậy thì tôi cũng chẳng đến nỗi u uất thế này.
Nhưng khi con gái gần 10 tháng, tôi lại dính bầu tiếp. Cái khó cái khổ lại nối đuôi nhau tìm đến. Đã vậy chồng lại còn tật cũ tái phát, lại chơi bời, cờ bạc xuyên ngày xuyên đêm, bỏ cả việc để tập trung cho việc đánh bạc.
Nhiều lần khuyên nhủ, một lần nữa tôi lại cố gắng dùng trái tim mình để mong chồng thay đổi. Nhưng lần này tôi đã bất lực. Tôi càng nói anh càng ngang ngược và lộ liễu chơi bời. Đã thế anh còn cặp bồ.
Sau nhiều lần được người ngoài mách chồng có bồ, lần này tôi quyết mang bụng bầu 6 tháng đi đánh ghen. Nói là đánh ghen thôi chứ tôi cũng chỉ muốn vạch mặt người chồng tồi tệ của mình.
Hôm đó, theo sự chỉ dẫn của người quen, tôi tìm đến một căn nhà nhỏ, cuối con hẻm ngóc ngách - nhà của một đàn bà cặp kè với chồng tôi. Ả là gái làng chơi hết thời, lui về ở ẩn với nghề lô đề, cá độ.
Tận mắt tôi đã chứng kiến cảnh chồng ngoại tình, không thể chịu đựng nổi, tôi đã gào um lên để cho thiên hạ biết. Tưởng 2 người đó sẽ phải xấu hổ vậy mà anh chồng quý của tôi đã lao ra, tát tôi túi bụi và chửi tôi "gái đĩ già mồm!".
Tôi ức quá cũng cãi lại: "Cái loại anh ôm ấp bấy lâu mới là gái đĩ, còn tôi là vợ anh!". Vậy là chồng định lao vào đánh tôi tiếp nhưng mọi người can ra. Lúc đó, tôi gần như kiệt sức vì đau đớn trăm bề.
Cuộc đánh ghen kết thúc, người bị thương và bị đau đớn chỉ duy nhất là tôi. Còn 2 người đầy tội lỗi kia vẫn nhởn nhơ và trơ trẽn. Tôi biết, mình không thể cứu vãn cuộc hôn nhân của mình nữa. Chỉ tiếc, con gái tôi còn quá nhỏ, rồi 1 bé nữa còn chưa kịp chào đời đã phải sống cảnh gia đình tan tác.
Tôi biết cuộc sống phía trước của 3 mẹ con sẽ khó khăn và gian nan lắm nhưng tôi quyết sẽ sống thay cả phần của người chồng tệ bạc kia để chăm sóc các con tốt nhất. Lúc này, tôi lại ước, ước gì mình chưa từng mù quáng lấy anh ta để cuộc đời dở dang, kéo theo 2 đứa nhỏ vô tội phải chịu thiệt thòi.
Theo Emdep
Thấy cảnh người yêu đối xử với bố mẹ chồng tương lai, tôi đã có quyết định bất ngờ Từ đằng xa tôi đã nhìn thấy ngôi nhà hai tầng khang trang của gia đình mình, tôi tự hào chỉ cho em về ngôi nhà mình to đẹp nhất khu phố chợ. Tôi và Hà yêu nhau đã 3 năm rồi, Hà là cô gái xinh đẹp chịu thương chịu khó là mơ ước của bao người đàn ông muốn lấy làm...