Ngay ngày đầu về làm dâu nhà giàu, tôi choáng váng nghe được câu nói ‘kháy’ của chị chồng
Nhà tôi không giàu bằng nhà chồng nhưng so với dân trong vùng cũng thuộc hàng khá giả. Tôi cũng chưa bao giờ có ý định lấy chồng là sẽ dùng tiền nhà chồng.
Ảnh minh họa
Tôi và chồng quen nhau trong một lớp tập huấn nghiệp vụ quản trị nhà hàng – khách sạn. Lúc quen anh, tôi cũng chỉ biết anh đang làm quản trị một khách sạn, chứ không biết rằng anh là chủ của một chuỗi khách sạn ở vùng đất Đà Nẵng này.
Hơn nữa, chính anh cũng là người chủ động cưa cẩm tôi. Sự đồng điệu trong suy nghĩ lẫn công việc khiến tôi và anh gần một gần nhau hơn. Dần dà chúng tôi thành một đôi.
Anh ân cần, chu đáo và có những nếp sống rất giản dị. Chúng tôi thường xuyên có những chuyến dã ngoại nhưng thay vì đến nơi ăn chơi, nghỉ dưỡng xa hoa, anh luôn đưa tôi khám phá những vùng đất mới còn khá hoang sơ và nghèo nàn. Anh nói rằng “nghề nghiệp của anh và em đã quá quen thuộc với cuộc sống giới thượng lưu rồi, muốn tâm hồn thanh thản bình yên, tới những chỗ như này là hợp lý nhất”.
Quả đúng như vậy, sau mỗi chuyến đi, được trải nghiệm, được tận mắt chứng kiến những hoàn cảnh sống nghèo khó hơn mình, tôi cảm thấy cuộc sống vô cùng thú vị và cũng vì lẽ đó mà tôi ngày càng yêu anh.
Yêu nhau được 1 năm thì anh nói muốn đưa tôi về ra mắt gia đình. Tôi biết nhà anh giàu nhưng không tưởng tượng được lại giàu đến mức ấy. Nhà anh là một quần thể biệt thự rìa ngoại thành với đầy đủ dịch vụ hạng sang. Gia đình cũng chỉ có anh và một người chị gái hơn anh 2 tuổi nhưng vẫn chưa lập gia đình.
Video đang HOT
Không khí buổi ra mắt cũng không có gì đáng nói ngoại trừ ánh mắt soi mói từ đầu chí cuối của bà chị chồng.
Thiết nghĩ sau này chị ấy cũng đi lấy chồng nên tôi cố gắng tỏ vẻ thân thiện nhất có thể để không khí bớt căng thẳng. Nhưng tôi càng như vậy thì chị chồng tương lai càng mặt nặng mày nhẹ.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra 6 tháng sau đó. Vì nhà anh cũng thuộc dạng có máu mắt trong vùng nên khách rất đông và đám cưới tổ chức rất hoành tráng. Bạn bè tôi đến dự ai cũng nói số tôi hên. Tôi chỉ biết cười trừ vì thực chất mọi thứ cũng chỉ mới bắt đầu.
Sau khi tiễn quan khách ra về xong xuôi. Tôi đang định cùng chồng đi tẩy trang đầu tóc, mặt mũi thì chị chồng ở trong nhà nói vọng ra “Lấy chồng rồi thì phải phục vụ nhà chồng không được phụng dưỡng nhà đẻ nữa, mọi thứ trong cái nhà này đều là máu và nước mắt thế nên đừng có hòng mang đi thứ gì. Nhà này ghét nhất là thứ ăn bám đó”.
Tôi choáng váng mặt mày, nhà tôi so với nhà chồng thì đúng là có khác xa, nhưng cũng thuộc hàng khá giả trong vùng. Hơn nữa, tôi cũng chưa bao giờ có ý định sẽ dùng tiền nhà chồng để chu cấp cho bố mẹ tôi hay họ hàng nhà tôi. Bố mẹ tôi thoải mái tiền bạc đến mấy đời chứ đừng nói gì đến hiện tại.
Tôi cũng không có ý định ăn bám nhà chồng. Nhưng bắt tôi dè chừng với nhà đẻ thì quả là quá đáng.
Chồng tôi dường như đoán được suy nghĩ của tôi nên hắng giọng lại với chị chồng “chị nói linh tinh gì thế, cô ấy cũng là tiểu thư con nhà đàng hoàng, mà chị cũng sớm đi lấy chồng đi, ở nhà ăn bám bố mẹ mãi”.
Chị chồng lườm tôi một cái rõ dài “mới thế mà đã bênh nhau rồi, không phải vừa đâu” rồi đi thẳng vào phòng.
Đâu phải cứ được gả vào nhà giàu là sướng đâu. Không biết những ngày tháng sau này tôi sẽ sống sao. Nghe đâu chị chồng vẫn còn chưa có người yêu.
Theo Phunutoday
Đến khi mẹ chồng dặn dò: "Đợi chồng con ngấm thuốc thì hãy vào tân hôn nhé" tôi mới hiểu vì sao mình được chọn vào làm dâu nhà giàu
Nghe mẹ chồng nói vậy tôi đứng trơ ra như khúc gỗ. Đêm tân hôn chồng nằm ngủ ngon lành trên giường còn tôi chỉ biết ôm gối ngồi dưới góc nhà để khóc.
Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo, ngày tôi nhận giấy báo đỗ đại học cũng là ngày bố tôi phát bệnh phải đi viện. Chi phí rất tốn kém vì bố tôi không có bảo hiểm y tế. Nhà tôi nghèo, sau tôi còn có 3 em đang tuổi ăn tuổi lớn. Tôi giấu giấy báo và đành gác ước mơ vào giảng đường đại học qua 1 bên để đi làm thuê giúp bố mẹ trang trải cuộc sống nuôi các em.
Cuộc sống mưu sinh chưa bao giờ là dễ dàng, khi đó tôi chỉ ước sau này lấy được người chồng có điều kiện để không phải lo ăn từng bữa như nhà mình bây giờ. Đi làm thuê mấy năm nhưng tôi vẫn không dám mở lòng với ai vì tôi mặc cảm bởi cái nghèo, trên vai tôi còn gánh nặng phải lo tôi không được phép nghĩ nhiều cho bản thân.
Rồi đợt vừa rồi bố tôi ốm nặng hơn, mẹ bảo tôi về quê chơi nhân tiện chăm bố. Tôi hiểu ý mẹ, bà sợ bố tôi mất khi tôi còn chưa về thì bố con sẽ không nhìn thấy mặt nhau lần cuối. Tôi nghỉ việc gói gém đồ đạc nhanh chóng về nhà. Ai có cảm giác sắp mất người thân như tôi thì sẽ hiểu nó đáng sợ đến thế nào.
(Ảnh minh họa)
Về nhà được 2 tuần, 1 hôm bố nắm lấy tay tôi rồi nói: "Con à, hay con lấy chồng đi cho đỡ khổ. Bố biết con đã vì cái gia đình này rất nhiều, 4 năm qua con hi sinh cả ước mơ để giúp bố mẹ lo toan cho gia đình. Bố sợ bố sống không được lâu nữa, hay là con lấy chồng đi cho bố yên tâm".
Nghe bố nó vậy tôi chỉ biết khóc, tôi lắc đầu không chịu nhưng nhiều đêm nằm trằn trọc tôi cứ nghĩ đến câu nói của bố. Rồi 1 thời gian ngắn sau tôi thấy bà Dì về thăm, mai mối cho tôi 1 anh sinh năm 87, ở xã bên nhà rất giàu có. Tôi không chịu gặp nhưng mọi người cứ bàn mãi cuối cùng tôi cũng miễn cưỡng đi gặp.
Minh có hình thức bình thường không có gì nổi bật, hơi đậm người, ít nói và có vẻ hiền lành. Anh cũng hay hỏi han đến sức khỏe của bố tôi. Qua tin nhắn tôi thấy anh có vẻ biết quan tâm đến phụ nữ. Tôi thực sự không thích lắm nhưng bố mẹ nói đó là mối tốt, gia đình họ lại có điều kiện, gia giáo nên bố mẹ rất ưng.
Sau nhiều ngày được vun vén như vậy cuối cùng tôi cũng tặc lưỡi đồng ý làm đám cưới. Ở quê việc cưới xin qua mai mối khá nhiều, tôi cũng chẳng biết thế nào gọi là tình yêu nữa. Tôi nhanh chóng làm cô dâu của Minh để bố mẹ được vui lòng.
Đám cưới diễn ra khá hoành tráng, hầu hết mọi chi phí đều do nhà chồng lo. Bố mẹ Minh cũng hiểu hoàn cảnh của gia đình tôi nên không có đòi hỏi gì nhiều. Nhìn họ hào phóng lại đối xử tốt với nhà vợ tôi cũng vui lây.
Vậy là tôi đã là gái đã có chồng, ngày chia tay bố mẹ, con cái ôm lấy nhau khóc bịn rịn mãi. Mẹ chồng nói sẽ cho tôi về thăm nhà thường xuyên, lấy Minh về tôi chỉ việc ở nhà bán quán không phải lam lũ gì cả. Tôi cũng mừng thầm vì cuộc đời mình có khi sẽ thay đổi từ đây.
Nhưng rồi mọi ý nghĩ tốt đẹp đã vỡ tan tành vào đúng đêm tân hôn. Khi tôi định lên phòng tắm rửa thì bỗng dưng chồng tôi lăn đùng ra giữa phòng khách sùi bọt mép mắt trợn ngược lên, người co giật rồi cứng đơ ra, ngất lịm.
Theo Phunutoday
Làm dâu, ngoài chuyện 'mẹ chồng nàng dâu' thì còn gì nữa? Thời gian qua, chủ đề mẹ chồng - nàng dâu làm cư dân mạng dậy sóng. Thế nhưng, bên cạnh chuyện không đội trời chung với mẹ chồng thì chuyện chị chồng - em dâu còn khiến nhiều người không thở nổi. ảnh minh họa Sợ nhất là sống gần chị chồng Người đời thường có câu "giặc bên Ngô không bằng bà...