Ngày nào chồng cũng đánh đập tôi chỉ vì ‘trò đùa’ của đồng nghiệp
Cuộc sống của tôi từ hôm đó như rơi vào địa ngục khi anh thường xuyên mắng chửi, thậm chí đánh đập.
ảnh minh họa
Chào chị Hồng Minh, tác giả bài viết “Bị chồng đánh như cơm bữa, tôi có nên ly hôn”, khi đọc xong những dòng tâm sự của chị, tôi nghẹn ngào. Bởi, tôi cũng từng rơi vào hoàn cảnh bế tắc, tuyệt vọng như chị hiện tại. Chỉ có điều, một phần lỗi là do tôi và đây cũng chính là nguyên nhân khiến gia đình tôi tan vỡ.
Tôi và chồng cũ làm đám cưới năm 2009. Khi cưới, ai cũng nói, tôi có gu thẩm mỹ kém vì bản thân xinh đẹp, giỏi giang nhưng lại lấy một người có hình thức trung bình, tính tình khó gần.
Sau khi kết hôn, vì công việc, tôi thường xuyên đi công tác. Trong khi đó, anh làm quản lý siêu thị gần nhà nên có thời gian chăm sóc gia đình. Tôi gần như không phải đụng tay vào việc gì. Nhờ vậy mà tôi ngày càng trẻ đẹp. Ở cơ quan, có không ít người để ý đến tôi, trong đó có Tùng – một chàng trai Hà Nội. Bản thân tôi xác định, mình là gái đã có chồng, nên khá nghiêm khắc trong các mối quan hệ. Chồng tôi cũng một mực tin tưởng vợ nên chưa một lần anh kiểm tra tin nhắn hay hòm thư của tôi.
Nhưng rồi, trong một buổi liên hoan cùng cơ quan. Do bạn bè thách đố nên khi uống say, Tùng đã ôm tôi. Cảnh tượng đó đã bị một số đồng nghiệp chụp ảnh, quay phim lại để trêu đùa.
Video đang HOT
Vài ngày sau đó, một đồng nghiệp đã chuyển bức hình có phần “nhạy cảm” đó vào tin nhắn facebook tôi và trêu: “Đã đủ tống tiền chưa K.?”. Khi đó tôi không mảy may biết rằng mình đã nhấn nút tải ảnh về và để trên màn hình máy tính.
Tối hôm đó, như thường lệ chồng tôi mở máy lướt web, anh vô tình nhìn thấy bức ảnh và làm ầm lên. Lần đầu tiên, anh đã tát tôi vì tội lừa dối. Sau hôm đó, tôi có giải thích, mọi thứ có vẻ đã nguôi ngoai. Nhưng rồi, tai ương ập xuống khi chị đồng nghiệp khác cũng gửi một bức hình chụp được hôm đó rồi trêu đùa.
Lại một lần nữa anh nhìn thấy bức ảnh “nhạy cảm” và làm ầm lên. Tôi có thanh minh: “Đó chỉ là một trò đùa thôi. Anh hãy tin em”. Nghe xong, anh trừng mắt nhìn tôi và nói: “Đĩ còn già mồm. Tao mà không kiểm tra tin nhắn, không biết rồi mày còn làm trò gì nữa”.
Cuộc sống gia đình từ hôm đó như rơi vào địa ngục khi chồng tôi thường xuyên mắng chửi, gọi vợ là đồ hư hỏng, lăng loàn. Chưa dừng lại ở đó, ngày nào anh cũng uống say rồi đánh tôi.
Vì thương các con, lại nghĩ tới bố mẹ hai bên nên tôi âm thầm chịu đựng. Tôi biết, trong chuyện này, bản thân cũng có phần sai khi để xảy ra hiểu lầm. Nhưng tôi không nghĩ, anh lại cục cằn, nông cạn như vậy.
Sau hơn 5 năm chịu cảnh bị chồng đánh chửi, nhiếc móc, mới đây, tôi đã chính thức ly hôn. Anh không níu kéo, cũng chẳng giành quyền nuôi con. Khi chúng tôi ra tòa, anh còn nói một câu, khiến tim tôi vụn vỡ: “Loại đàn bà như cô, tôi có ly hôn cũng đáng”.
Với trường hợp của chị, tôi nghĩ, khi còn cứu vãn được, chị hãy nói chuyện thẳng thắn, nghiêm túc với chồng để đưa ra phương án tốt nhất. Chị cũng nên nhờ người thân tham vấn, bởi đôi khi, những người ngoài cuộc sẽ có cái nhìn khách quan hơn! Chúc chị sớm tìm được giải pháp tốt nhất!
Theo Phununews
Suýt bị tan nát gia đình vì trò đùa của đồng nghiệp
Gia đình tôi vừa trải qua một phen sóng gió. Lỗi chẳng phải do vợ chồng tôi mà chỉ vì trò đùa ngớ ngẩn của mấy ông bạn đồng nghiệp cùng phòng.
Tôi là nhân viên kinh doanh của một công ty phân phối thiết bị y tế. Phòng tôi có 7 người, tất cả đều là nam. Anh em trong phòng rất quý mến nhau nên hễ có dịp là chúng tôi ra ngoài tụ tập. Nhưng cuộc vui nào tôi cũng xin về trước. Đặc biệt là tôi không thích mấy cô mắt xanh mỏ đỏ nên tuyệt nhiên không tham gia món "đổi gió" bao giờ. Tôi được anh em đặt cho biệt danh " Tiến SG", dịch ra có nghĩa là: Tiến sợ gái.
Tháng trước, phòng tôi kí được một hợp đồng béo bở cho công ty. Sếp thưởng nóng cho anh em 20 triệu. Khỏi phải bàn, ngay hôm đó chúng tôi tổ chức liên hoan. Và như thường lệ, sau "tăng 1" rượu bia, tôi xin phép ra về còn các đồng nghiệp của tôi sẽ đi "tăng 2" ở một quán mát-xa nào đó. Do uống nhiều nên cố gắng lắm tôi mới về được đến nhà, trút bộ quần áo rồi lên giường nằm ngay lập tức. Trong cơn say, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng vợ cằn nhằn nhưng cô ấy vẫn ân cần tháo tất, lấy khăn ướt lau mặt cho tôi.
Hình minh họa
Gần sáng thì tôi thức giấc. Nhưng quái lạ, tôi không thấy vợ nằm bên, điện trong phòng vẫn đang bật sáng. Đảo mắt nhìn quanh, tôi giật mình thấy vợ ngồi ở góc nhà, tóc tai rũ rượi, mắt sưng húp. Chắc hẳn là cô ấy đã khóc cả đêm qua. Tôi chưa kịp cất lời thì cô ấy trừng mắt nhìn tôi rồi hỏi: "Sao anh lại nỡ lừa dối tôi? Sao anh tàn nhẫn thế? Tôi đã làm gì sai để bị anh đối xử thế này?". Tôi ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì, chỉ biết hỏi: "Em làm sao thế?". Vậy là cô ấy lao đến chỗ tôi, tay giương cao một cái vỏ bao cao su rồi hét lên: "Cái gì đây hả? Anh định lừa dối tôi đến bao giờ? Anh đi với con nào? Lần sau dùng xong nhớ vứt vỏ bao vào thùng rác nhé!".
Thì ra tối qua vợ tôi tìm thấy một cái vỏ bao cao su trong lúc mang quần áo của tôi đi giặt. Bình tĩnh lại, tôi biết ngay đây là trò đùa của mấy ông bạn cùng phòng. Chắc trong lúc tôi uống say, tôi bị thằng em ngồi cạnh nhét vỏ bao cao su vào túi. Hỏi sao lúc tôi về, cả hội cứ nháy mắt với nhau rồi khúc khích cười.
Khổ nỗi, tôi giải thích mãi mà vợ không nghe. Cô ấy một mực cho rằng tôi lừa dối vợ, đi cặp kè với gái. Ngay sáng hôm ấy, vợ tôi viết đơn xin ly hôn rồi dắt con về nhà ngoại. Tôi tức điên lên, gọi điện cho mấy ông bạn cùng phòng. Để sửa sai, đích thân trưởng phòng đi gặp vợ tôi để nói rõ sự tình. Nhưng cô ấy vẫn không tin mà cho rằng: "Các anh cùng một duộc, đương nhiên phải bao biện cho nhau".
Tiếp đó là những chuỗi ngày khốn khổ của tôi. Vợ bỏ về ngoại, tôi cũng không dám về nhà. Tôi yêu vợ và rất sợ mất cô ấy. Tôi ăn chực nằm chờ ở nhà bố mẹ vợ để thuyết phục vợ quay về. Nhưng hàng tuần trời mà vợ tôi không hồi tâm chuyển ý.
Nhà bố mẹ vợ tôi cách cơ quan vợ gần 20km. Trời mưa, nhìn vợ con chở nhau cả một quãng đường dài để đi học đi làm, tôi thấy xót xa. Tôi đành nói với vợ: "Nếu em nhất định không tin anh thì anh ký đơn ly hôn. Anh sẽ ở trọ. Em cứ đưa con về nhà mình cho thoải mái. Hai mẹ con đi xa thế này anh không yên tâm". Nói xong, không thể kìm nén được, lần đầu tiên sau 6 năm kết hôn, tôi đã khóc trước mặt vợ mình. Tôi gào lên rằng sao cô ấy không tin tôi, cô ấy làm tôi thất vọng quá. May sao, lúc ấy vợ tôi lại mủi lòng và cuối cùng cũng đồng ý về nhà để "xem xét lại".
Bây giờ, quan hệ vợ chồng tôi đã trở lại bình thường nhưng có vẻ vợ tôi vẫn còn chút hoài nghi. Tôi bị vợ quản lý chặt chẽ hơn, đi đâu tôi cũng phải gọi video về nhà báo cáo.
Nghĩ lại chuyện đã qua, tôi vẫn thấy giận mấy ông bạn cùng phòng. Cả tháng nay, tôi không thèm tham gia rượu chè với mấy ông ấy nữa. Nói thật, tôi thấy trò đùa của họ quá ác và tôi muốn "cạch mặt" họ luôn.
Theo PNVN
Mãi vẫn là bạn Nhìn hai giọt nước mắt hối hận của ông lão 70 mươi tuổi lăn trên gò má, thằng Đỏ bỗng thấy lòng nhẹ nhõm, không còn trách móc, oán hận hai cha con thằng Xanh nữa. Chúng nó là đôi bạn chung xóm từ thuở nhỏ. Ba mẹ chúng lên Sai Gon lập nghiệp và ở đối diện nhà nhau nên lâu dần...