Ngày mình ly hôn
Đó là một ngày đầu thu rất đẹp. Mới sáng sớm, nắng đã rải khắp sân, khắp khu vườn, còn cố len mình qua tấm rèm cửa sổ. Hôm đó em nhìn trời trong xanh lòng bần thần tự hỏi: ‘ Sao kì lạ thế?’.
Là vì sáu năm trước mình cưới nhau, hôm đó trời mưa rất to, mưa ngập cả lối nhỏ vào nhà em đón dâu khiến anh phải xắn quần rồi cõng em cho khỏi ướt váy. Ngày vui của mình trời buồn như vậy, sao ngày mình chia tay lại có vẻ hân hoan?
Đó là một ngày, có thể là ngày cuối cùng em nấu bữa sáng cho anh. Món xôi đỗ đen anh nói anh ăn chẳng bao giờ thấy chán. Anh nhìn em thật lâu rồi nói “cũng là xôi em nấu, sao hôm nay anh thấy không được ngon. Hình như xôi cũng biết buồn thì phải”. Vẫn là anh, rất hay đùa nhưng hôm nay em thấy chẳng vui, ngược lại tự nhiên muốn khóc.
Mình cưới nhau không bắt đầu từ tình yêu. Năm đó, anh du học từ Mỹ về, vì cha già mẹ yếu, vì áp lực tuổi tác trên đầu đành cưới vợ cho yên lòng cha mẹ.
Năm đó, em vừa trải qua những ngày tháng suy sụp vì bị dối lừa. Thấy mẹ cho người mối mai, gặp anh, thấy cũng cảm tình nên đành gật đầu kết hôn như một cách trốn chạy thương đau.
Mình về chung một nhà, đủ chín chắn để biết nên bắt đầu từ đâu. Ngày đầu tiên là vợ chồng anh nói với em: “Ngay cả những người yêu nhau, sống chung với nhau cũng không dễ dàng. Với những người không bắt đầu bằng tình yêu như chúng ta, mọi sự càng khó khăn hơn. Anh hi vọng chúng ta sẽ cùng giúp đỡ nhau để học cách sống chung, để thoải mái, để vui và hạnh phúc”.
Hai đứa con lần lượt ra đời, hạnh phúc bề ngoài bình yên và viên mãn biết bao. Thứ hạnh phúc đủ để cho hai bên mẹ cha yên lòng. Thứ hạnh phúc khiến nhiều người ngưỡng mộ. Chỉ có anh và em hiểu, tâm hồn chúng mình chưa bao giờ thật sự đồng điệu với nhau.
Rồi một đêm, anh về trong chếnh choáng hơi men. Anh nói: “Anh có thể giấu giếm, nhưng anh không muốn em bị dối lừa. Em không đáng phải chịu đựng sự dối lừa. Chỉ là sự thật này anh không biết nói sao cho em bớt tổn thương”.
Đêm đó, lần đầu tiên em tò mò xem điện thoại của anh, việc mà một người từng sống trong một nền văn hóa đề cao quyền riêng tư như anh không bao giờ chấp nhận. Đêm đó, em thấy điện thoại anh có rất nhiều một số quen gọi đi gọi đến, và một vài tin nhắn dù kín đáo vẫn lộ rõ những yêu thương. Đêm đó, lần đầu tiên kể từ ngày làm vợ anh, em khóc.
Video đang HOT
Chúng mình đến với nhau đều bắt đầu từ mong muốn của người khác, đều không phải vì ý muốn thực sự của bản thân. Nhưng những năm qua chúng ta đã cố gắng rất nhiều. Hôn nhân vì thế mà bình yên nhờ sự văn minh, tôn trọng và thấu hiểu. Mình không hạnh phúc quá, cũng không đến nỗi lạnh nhạt hững hờ. Ngày qua ngày cứ thế thôi, đủ quan tâm để tạo nên một gia đình.
Khi biết tin chúng ta sẽ ra tòa, có chị đồng nghiệp bảo em sao lại dễ dàng buông bỏ như thế. Nếu có thể ngồi lại nói chuyện rõ ràng, sao em không chịu đựng một chút, hi sinh một chút, ít nhất là vì con”.
Thực ra thì em cũng đã suy nghĩ rất nhiều và biết rằng có đầy đủ cha mẹ ở bên là niềm hạnh phúc của con cái. Nhưng em từng đọc đâu đó về một con số thống kê về trẻ thành niêm phạm tội rằng: Trẻ em hư hỏng và phạm tội ngày càng nhiều là do sống trong một gia đình không hạnh phúc, là do không được quan tâm chứ không phải là vì bố mẹ ly hôn. Em không muốn con mình ngày ngày chứng kiến bố mẹ không yêu thương nhau. Điều đó hẳn là đáng buồn lắm chứ.
Em nghĩ đến hôm mình nói chuyện thẳng thắn với nhau. Anh đã xin lỗi em, và “cảm ơn em vì đã hiểu cho anh”. Em muốn các con thấy bố mẹ chúng hạnh phúc, thứ hạnh phúc thật sự dù riêng rẽ chứ không phải cố gắng gượng và giả tạo cùng nhau để dối lừa con nhỏ. Rồi các con sẽ lớn để hiểu rằng, được sống thật với cảm xúc của mình chính là điều quan trọng nhất.
Ngày mình ly hôn, em ngồi sau xe anh đến tòa. Sáng mùa thu, trời trong xanh vời vợi. Trên đường đi, anh lặng im, em không nói, chỉ có tiếng ầm ào xe cộ của phố phường. Qua con đường có nhiều cây, nắng len qua những tán lá nhảy múa trên áo anh. Chợt nhớ biết bao những ngày vì lẽ gì đó mà được anh đón đưa. Nhớ những ngày mình sống chung, nhớ biết bao kỉ niệm.
Sáu năm trước, khi mình cùng kí vào giấy chứng nhận kết hôn, lúc đó lòng em hoang mang không biết quyết định đó là sai hay đúng. Hôm nay, khi đặt bút kí chấp thuận ly hôn, em nghĩ mình có lẽ không sai. Sống với một người mà tim họ chỉ hướng về một người khác đâu có phải dễ dàng.
- Để anh đưa em về.
- Anh về trước đi, em có chỗ cần ghé qua.
Anh đi rồi, bỏ lại sau lưng ồn ào người xe nhưng lòng em đầy trống vắng. Cho đến tận giờ phút này em cũng không biết rõ mình yêu anh nhiều ít bao nhiêu, có đau đớn lắm hay không? Chỉ tiếc nuối vô cùng, cảm thấy trống vắng vô cùng và cô đơn nữa.
Chồng dứt khoát ly hôn chỉ vì vợ vay 30 triệu, 4 năm sau 'tình cờ' đi qua nhà vợ cũ anh sốc phát 'ngất' với cảnh tượng nhìn thấy
Hoàng bèn hỏi thăm người bán nước gần đó, nghe được câu trả lời mà anh 'đứng hình' không thể tin nổi. Căn nhà kia chính là nhà của bố mẹ Huệ, hiện tại cô chưa lấy chồng, vẫn sống cùng bố mẹ và các em ở đó!
Đã là vợ chồng thì có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Khó khăn của vợ cũng là trách nhiệm của chồng, thất bại của chồng đồng thời là nỗi lo của vợ. Chỉ khi bên nhau qua những ngày mưa bão, người ta mới có tư cách cùng nắm tay tận hưởng những ngày nắng đẹp. Nếu chỉ chọn chia ngọt sẻ bùi rồi vội vàng rời xa khi gặp hoạn nạn, gian nan, trên đời chẳng bao giờ có điều gì dễ dàng như thế cả!
Huệ (33 tuổi, Hà Nội) chia sẻ cô là chị cả của 3 đứa em nhỏ trong nhà có 4 chị em. Ngay từ khi yêu Hoàng, cô đã nói rõ với anh về gia cảnh của bản thân. Hoàng thể hiện không quan trọng điều kiện nhà bạn gái khiến Huệ rất cảm kích và vui mừng.
"Lúc ấy tôi ra trường đi làm được 2 năm, chưa giúp bố mẹ chăm sóc các em được bao nhiêu thì Hoàng giục cưới. Bố mẹ tôi cũng vun vào, bảo tôi không cần lo lắng chuyện ở nhà, người tốt như Hoàng không nên bỏ lỡ. Tôi khi đó đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản nên gật đầu đồng ý...", Huệ kể.
Huệ bảo, sau đám cưới cô mang thai luôn. Huệ đành nghỉ làm ở nhà dưỡng thai, trông con vì gia đình 2 bên đều bận bịu, không thể trông cháu giúp vợ chồng cô. Kinh tế gia đình đặt lên vai Hoàng khiến anh nhiều lúc không kiềm chế được mà cáu gắt, la lối vợ. Huệ ở nhà với con cũng đâu nhàn hạ gì nhưng cô đều nhịn chồng cho nhà cửa êm ấm.
Ảnh minh họa
Nhưng nếu chỉ có thế thì hôn nhân của Huệ cũng không đến mức tan vỡ. Khi ấy, em trai Huệ đang học Đại học năm cuối, nhiều khoản chi phí phát sinh mà bố mẹ Huệ không thể chu cấp đủ hết cho con trai. Biết em trai định đi làm thêm trong giai đoạn học hành quan trọng này, Huệ liền lấy tiền cho em trai vay, em trai cô cũng hứa sẽ trả lại khi đi làm có thu nhập.
Vì chuyện ấy mà vợ chồng Huệ cãi nhau một trận nảy lửa. Sau đó Hoàng không đưa tiền cho vợ giữ nữa vì sợ cô đem tiền về nhà mẹ đẻ. "Nhà cô toàn cái tàu há mồm như thế, tôi không tài nào yên tâm giao tiền cho cô được", Hoàng nói 1 câu khiến Huệ chết lặng.
"Một thời gian sau, bố tôi phát hiện bị ung thư dạ dày giai đoạn 1, nếu chữa trị tốt thì khả năng khỏi bệnh rất cao. Em trai tôi vừa đi làm không lâu, chưa tiết kiệm được đồng nào, bình thường bố mẹ còn nuôi các em cũng không có tiền để dành. Nghe em trai bàn đi vay lãi cao để chữa bệnh cho bố mà tôi hốt hoảng. Biết chồng có gần trăm triệu tiền tiết kiệm, tôi liền ngỏ ý vay anh 30 triệu...", Huệ nói.
Nhưng câu trả lời của Hoàng là "không" vì anh muốn dồn tiền cho bố mẹ anh sửa nhà, em trai Huệ vay tiền lần trước còn chưa trả hết. Huệ khóc cạn nước mắt, giải thích với chồng chuyện chữa bệnh quan trọng, gấp gáp hơn và chắc chắn em trai cô sẽ trả đủ khi nào kiếm được tiền.
Hoàng kiên quyết không cho nhà vợ vay tiền. Nghĩ đến bệnh tình của bố, Huệ lên tiếng trách móc Hoàng mấy câu. Ai ngờ anh tức giận tuyên bố ly hôn: "Tôi ly hôn cho cô đi tìm gã nào giàu có mà cưới, chứ gánh nặng nhà cô lớn như thế, tôi làm sao mà cáng đáng được hết". Huệ ngẫm đi ngẫm lại rồi quyết định chọn ly hôn.
Sau khi chia tay vợ, Hoàng vào Sài Gòn làm việc với người quen cho thay đổi không khí, đằng nào anh cũng chỉ còn 1 thân 1 mình không còn gì ràng buộc. Hàng tháng Hoàng vẫn gửi tiền chu cấp nuôi con theo đúng thỏa thuận, còn lại Huệ và chồng không hề liên lạc với nhau. Hoàng chưa từng dò hỏi tin tức về Huệ và gia đình cô từ người khác, mỗi khi có ai ngỏ ý nhắc đến vợ cũ là anh đều gạt đi không muốn nghe.
4 năm sau Hoàng mới lần đầu về thăm nhà. Bố mẹ anh giục giã nhiều, anh quyết định về hẳn rồi ổn định công việc, vợ con cho bố mẹ yên lòng. Về nhà, trong lòng anh lại bất giác nhớ đến Huệ và tò mò muốn biết hiện nay cô sống ra sao. Chẳng rõ cô đã "câu" được gã nào giàu có, đủ sức gánh cả nhà vợ hay chưa?
Cho đến khi đi qua cửa nhà Huệ, Hoàng ngạc nhiên vì mãi không tìm thấy căn nhà cấp 4 cũ kỹ quen thuộc đâu, thay vào đó là căn nhà 3 tầng khang trang với giàn hoa giấy chi chít những chùm hoa sắc tím. Anh nhủ thầm, lẽ nào gia đình Huệ bán nhà đi nơi khác rồi, khó khăn tới mức ấy ư?
Hoàng bèn hỏi thăm người bán nước gần đó, nghe được câu trả lời mà anh "đứng hình" không thể tin nổi. Căn nhà kia chính là nhà của bố mẹ Huệ, hiện tại cô chưa lấy chồng, vẫn sống cùng bố mẹ và các em ở đó!
Ảnh minh họa
Hoàng đang thẫn thờ như người mất hồn nhìn ngôi nhà bề thế ấy thì một chiếc ô tô đỗ xịch trước cửa căn nhà. Nhìn người phụ nữ từ trên xe bước xuống, Hoàng choáng váng không dám tin đó là vợ cũ của anh. Huệ mặc váy thướt tha, trang điểm nhẹ nhàng, nở nụ cười bế con gái trên tay. Người cầm lái chiếc xe ấy chính là em trai Huệ.
Sau 4 năm gặp lại, em trai Huệ đã là một người đàn ông thành đạt, xây được nhà, tậu được xe, chăm sóc bố mẹ và các em đâu ra đấy. Hoàng nghe người bán nước kể lại như vậy. Không những thế, em trai Huệ còn mở 1 cửa hàng cho Huệ kinh doanh để cô có thời gian linh hoạt chăm sóc con. Cuộc sống của Huệ bây giờ khá lắm.
1 năm sau khi ly hôn, em trai Huệ đã chuyển khoản trả anh đủ cả gốc và lãi số tiền vay anh khi trước. Đúng là cuộc đời ai có thể nói trước được điều gì, hiện tại Hoàng vẫn chẳng có gì trong tay, so với Huệ đã là bà chủ nhỏ mà cảm thấy hổ thẹn, thua kém.
Giá khi xưa anh hết lòng giúp đỡ gia đình nhà vợ thì bây giờ mọi thứ chắc hẳn sẽ khác hoàn toàn. Nhưng dẫu có hối hận thì cũng đã muộn màng. Lúc khó khăn anh bỏ rơi vợ, toan tính thiệt hơn với cô dù gia đình cô không đòi hỏi điều gì quá đáng. Anh không hiểu một điều, cuộc đời ai cũng có lúc gặp khó khăn, hoạn nạn, cho đi thì mới mong nhận lại, luôn đồng hành bên nhau thì mới mong có hạnh phúc dài lâu.
Đưa vàng cưới cho mẹ chồng giữ hộ, ngày nhận lại thấy số vàng 'đẻ' ra gấp đôi, nghe bà giải thích, tôi phục sát đất Tôi ngỡ mẹ chồng nhầm lẫn gì đó, không ngờ mọi thứ đều đã được bà tính toán không lệch dù chỉ một ly. Tôi mới lấy chồng được gần một năm thôi mọi người ạ. Chưa có con chung, nhưng vì nhiều lý do nên sắp tới, chúng tôi sẽ ra tòa giải quyết ly hôn. Thú thật khi ly hôn, điều...