Ngày mai, vợ tôi đi lấy chồng…
Tôi còn nhớ như in cái ngày lạnh buốt trong mùa đông của 7 năm về trước. Lúc đám cưới của tôi với vợ đã được chuẩn bị gần như hoàn tất thì bố tôi lại đột ngột qua đời do tai nạn.
Để làm tròn chữ hiếu, vợ chồng tôi chỉ thắp nén hương lên bàn thờ tổ tiên rồi lầm lũi dắt nhau về, không đám cưới rình rang. Lúc ấy vì thương vợ tôi đã từng nói:
- 3 năm sau mình cưới lại em nhé, anh muốn em được mặc váy cô dâu một lần.
Vợ chẳng nói gì chỉ dựa đầu vào ngực chồng nhưng tôi biết cô ấy đang khóc.
Về sống chung được ít lâu thì vợ tôi có thai, gánh nặng cơm áo, gạo tiền khiến tôi lúc nào cũng mệt mỏi, áp lực rồi chẳng nhớ còn nhớ gì đến lời hứa khi xưa nữa nhưng vợ thì không một lần đòi hỏi, vẫn nhẫn nhịn vì gia đình.
Con tôi ra đời không được khỏe mạnh mà thường xuyên ốm yếu do sinh thiếu tháng, thế là vợ không đi làm được. Mọi chi phí, sinh hoạt trong gia đình đều do đồng lương kỹ sư quèn của tôi chi trả. Ý định mua nhà trả góp của chúng tôi tan thành mây khói, đành chui rúc trong cái phòng trọ vỏn vẹn 15 mét vuông, chật trội và ẩm thấp.
Cả ngày nai lưng ra làm việc, thậm chí còn nhận thêm bên ngoài nhưng số tiền tôi kiếm được cũng chỉ đủ đập vào tiền ăn, tiền nhà, tiền bỉm sữa cho con. Mới 2 năm sau khi kết hôn, tôi thấy mình không còn ngọt ngào, quan tâm vợ nữa, lúc nào cũng cáu gắt, gây sự với mẹ con cô ấy. Cứ bước vào nhà, nghe tiếng con quấy khóc, mùi nước đái, bỉm sữa bốc lên lại khiến tôi điên đầu.
Chán chường, tôi nghe theo mấy người bạn đi tìm gái bán hoa để mua vui, chỉ có những lúc như thế tôi mới thấy mình được thoải mái, sung sướng. Lâu dần, tôi lén lút sau lưng vợ để qua lại với những cô gái đó, thậm chí còn nghĩ ra đủ lý do chính đáng để đi qua đêm.
Được nửa năm, tôi lờ mờ đoán ra vợ biết việc làm sai trái của tôi nhưng vẫn cố im lặng vì thái độ, cử chỉ của cô ấy chẳng giống ngày thường. Có đêm nằm cạnh vợ, nhìn ngắm khuôn mặt xanh xao, gầy ruộc ấy, tôi thấy mình có lỗi vô cùng nhưng cứ đến ban ngày là lại bị những cám dỗ, dục vọng làm cho quên hết.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Một buổi tối mưa dông, sấm chớp, tôi loạng choạng bước vào nhà thì thấy vợ đang ngồi ôm con khóc. Cô ấy chẳng nói chẳng rằng lao đến tát tôi một cái thật mạnh. Men rượu trong người khiến tôi không còn tỉnh táo nữa mà gào lên:
- Cô làm cái gì thế?
- Anh đi đâu, làm gì mà giờ này mới về? Con ốm sốt, tôi gọi anh về đưa con đi bệnh viện cả mấy chục cuộc nhưng không bắt anh, anh loại người gì hả? Suốt ngày rượu chè, gái gú.
Mắt tôi long lên sòng sọc nhìn thẳng vợ bảo:
- Cô im đi, cô có cái quyền gì mà mắng mỏ tôi? Trong nhà này, mẹ con cô là loại ăn bám, sao cô không tự đi làm mà nuôi thân, nuôi miệng đi? Lúc nào cũng chỉ biết nằm ngửa tay xin tiền chồng, không nhục à? Tôi mệt mỏi lắm rồi.
Sau câu nói ấy, vợ tôi không khóc mà lẳng lặng bế con ra một góc nhà. Lúc ấy, tôi cũng chẳng thèm bận tâm, leo lên giường ngủ một mạch đến sáng.
Hôm sau tỉnh dậy, tôi sốc toàn tập khi không thấy mẹ con cô ấy đâu hết, quần áo, đồ đạc cũng đã được dọn đi sạch sẽ. Chợt nghĩ lại những điều mình đã nói tối qua, tôi ân hận lắm.
Tôi cứ ngỡ người phụ nữ cam chịu như cô ấy sẽ không bao giờ rời bỏ được mình nhưng đến lúc này, khi chứng kiến vẻ lạnh lùng, dứt khoát của vợ tôi mới hiểu mọi thứ mình làm đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của một người đàn bà. Suốt 2 tháng, mặc tôi van xin thế nào cô ấy cũng nhất định không về.
Tôi đã từng hận vợ và nghĩ cô ấy có người đàn ông khác nên mới nhất quyết ly hôn với mình. Tôi theo dõi vợ bất kể ngày đêm để nhìn mặt kẻ đã cướp vợ nhưng cuối cùng thì không có ai hết. Cô ấy nói lý do ly hôn là vì không chịu nổi tôi nữa.
Suốt hơn hai năm, lúc nào tôi cũng nghĩ về vợ trong sự day dứt, ân hận. Trong ngần ấy thời gian, tôi lao thân vào công việc và tiết kiệm được ít tiền để mua một căn nhà trả góp. Ngày tôi mang giấy tờ nhà tới định khoe với vợ và mong cô ấy quay về thì chết sững khi biết vợ đã sắp tái hôn cũng người khác.
Tôi như điên dại, chìm đắm vào men rượu suốt mấy ngày liền để cố quên cô ấy đi nhưng vẫn không thể làm được. Người phụ nữ mà tôi đã từng yêu và dày vò đã sắp sửa thuộc về người đàn ông khác. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ mất vợ mãi mãi. Ngẫm lại thì 7 năm bên nhau mới là năm tháng hạnh phúc nhất của tôi. Còn bất hạnh bây giờ mới thật sự bắt đầu.
Theo Wtt
Xin lỗi, ở đây không có "máy đẻ" và em không "buôn chồng"!
"Già rồi, lấy chồng đi không là không đẻ được con nữa đâu", "Lấy chồng lãi nhất đứa con", "Vớ đại thằng nào rồi đẻ đi không trứng ung trứng hỏng hết rồi đấy"... nghe những câu này hẳn nhiều chị em ba máu sáu cơn...
Đồng ý rằng việc đẻ con bây giờ vẫn là đặc quyền của phụ nữ. Thảng hoặc đâu đó báo chí nói đàn ông chuyển giới có thể mang bầu nhưng cũng là chuyện lạ lùng. Chứ đặc quyền sinh con hẳn nhiên là thuộc về chị em. Nhưng đó là quyền được sinh con chứ không phải là bắt buộc phải sinh con. Luật pháp đâu có chương nào mục nào yêu cầu phụ nữ phải sinh con? Sao miệng lưỡi người đời cứ bền bỉ áp đặt nhau đến thế? Rằng cứ như là phụ nữ, lỡ đã có buồng trứng rồi thì phải dùng để đẻ vậy. Thậm chí vô duyên hơn, phụ nữ nào đẻ 1 con cũng bị bỉ bai rằng "sao đẻ ít thế?". Phụ nữ sinh con một bề thì bị nói là "không biết đẻ". Giả như đẻ nhiều hơn thì bị mỉa móc rằng "lợn sề chính hiệu". Đến thế kỷ nào rồi mà giá trị duy nhất đong đếm về một người phụ nữ chỉ là chuyện sinh đẻ?
Thế mà cũng có nhiều phụ nữ không vượt qua nổi miệng lưỡi người đời mà nhắm mắt lấy chồng để "lãi" ra đứa con. Thế mà nhiều phụ nữ đẻ con chỉ để "có người chăm sóc ta lúc tuổi già". Thế mà có nhiều phụ nữ chồng chả ra cái khỉ gì, kinh tế thì eo hẹp nhưng vẫn cứ sòn sòn sòn đô sòn mà đẻ con. Thế mà nhiều phụ nữ rặn hết lần này đến lần khác cho ra một quý tử chỉ để đảm bảo mình không bị nhà chồng đuổi cổ. Thế mà có nhiều phụ nữ đẻ con ra cho xong nhiệm vụ rồi quẳng con cho ông bà ngoại rồi đi theo tiếng gọi trái tim. Bao nhiêu đứa trẻ vì miệng lưỡi người đời mà được sinh ra?
Tôi đồng ý! Tôi đồng ý rằng trong "mã gen" của phần đông phụ nữ luôn có thứ gọi là "tình mẫu tử". Nhiều phụ nữ mê đắm chuyện sinh con, muốn sinh con và vô cùng yêu con. Như điều đó cũng có ở đàn ông. Nên có nhiều ông đàn ông cũng sẽ vì muốn có một đứa con mà nhắm mắt nhắm mũi cưới về một cô vợ để làm cái "máy đẻ" cho mình. Thậm chí, nhiều hợp đồng đẻ thuê cũng ra đời từ đó. Nhưng những điều đó đâu có thể được coi là lý do để mọi phụ nữ đều cần phải đẻ?
Nếu nghĩ về những đứa con do mình sinh ra.
Liệu chúng có được sinh ra bởi nỗi lòng mong đợi của chính bản thân mình? Chúng được sinh ra từ chính tình yêu đã đơm hoa đang đợi ngày kết trái? Chúng có được sinh ra khi cha mẹ chúng đã đủ năng lực, hành vi để có thể làm một ông bố bà mẹ tốt? Hay thứ chúng ta thảy ra cuộc đời này là một đứa trẻ có cha có mẹ mà vẫn như một đứa trẻ mồ côi? Sinh con một cách... vô trách nhiệm có lẽ cũng nên bị coi là một tội. Tội cho đứa trẻ được sinh ra. Tội cho những người xung quanh đứa trẻ, gánh nặng cho xã hội sau này.
Chúng ta cứ nói với nhau về bình đẳng giới, về việc phải tôn trọng quyền riêng tư, tự do của nhau nhưng rồi chính chúng ta tự bỏ quyền của mình, sự bình đẳng của mình, giá trị của mình. Tôi nghĩ mãi về những người nói ra cái câu: "Lấy chồng lãi nhất đứa con" dù biết rằng họ đang đau đớn vì lấy sai chồng, lấy phải gã chồng chả ra gì. Bởi nghe câu đó như thể hôn nhân là chuyện mua bán lãi lỗ vậy. Có đứa trẻ nào phát triển được bình thường trong môi trường mẹ thì khinh rẻ bố như thế? Có đứa trẻ nào hạnh phúc được khi chúng phải chứng kiến "thứ bố không ra gì" qua lời mẹ chúng? Tôi tự hỏi, vậy, người mẹ ấy, có thực sự yêu thương và quan tâm thực sự đến con mình? Tiếc thay, nhiều người mẹ miệng nói thương con nhưng tâm thì chỉ toàn thấy con là kết quả thất bại trong hôn nhân của mình. Nghĩ vậy thôi đã thấy đau lòng!
Tôi cũng lại thấy thương hại (chứ không thấy xót xa gì sất) với những phụ nữ vì "già rồi phải cưới chồng để sinh con". Như một cuộc trao đổi. Xin đừng nói đó là sự hy sinh vì đó không phải là hy sinh đâu. Đó là sự toan tính. Đừng đổ lỗi cho số phận hẩm hiu bởi chính bạn đang làm cho nó thêm thập phần hẩm hiu đấy. Đến bao giờ, đến bao giờ thì phụ nữ mới biết thương lấy phụ nữ? Đến bao giờ phụ nữ học được cái trân trọng chính bản thân mình, cho mình được quyền khiến người khác phải trân trọng mình?
Và dành riêng cho những ai vẫn "quen miệng" móc mỉa chuyện phụ nữ là phải sinh con, chuyện phụ nữ phải sinh đủ nếp tẻ, chuyện phụ nữ già rồi phải cưới chồng mau mau để đẻ con... Làm ơn, hoặc là hãy về hành tinh... tinh xa lắc của bạn đi hoặc hãy học cách tôn trọng người khác để nhận về sự tôn trọng. Làm ơn, miệng lưỡi của hôm nay là khẩu nghiệp của mai này. Xin hãy chia sẻ điều đó, gửi gắm điều đó đến những ai đã từng buông câu nói ấy vào người khác!
- Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả -
Theo Afamily
Phụ nữ từng NÂNG NGỰC chẳng lẽ luôn phải chịu sự cấm cản của gia đình nhà trai? Sau đó, em cũng giấu nhẹm mọi chuyện với gia đình người yêu. Em vẫn đinh ninh rằng chuyện mình từng nâng ngực sẽ không bị phát hiện. Nhưng trên đời này làm gì có sự thật nào không được phơi bày chứ? Mấy ngày nay em đang rất đau đầu vì chuyện tình cảm. Chẳng lẽ chỉ vì nhu cầu làm đẹp...