Ngày mai trời vẫn xanh, mà em chẳng còn anh
Tạm biệt người đã từng là những tháng năm xuân xanh đẹp nhất. Ngày mai trời vẫn xanh ngắt xanh, chỉ là em chẳng còn yêu anh nữa…
Có một sự tuyệt vọng mang tên là “ngày mai”. Sự tuyệt vọng của những mối tình đơn phương biết rằng mình đã “quá hạn hết date”. Sự tuyệt vọng được định đoạt bắt buộc phải chấm dứt những điều lơ lửng và nên bắt đầu nghiêm túc cho những gì thực tế hơn.
Ngày mà người ta chấm dứt mối tình khờ khạo của mình là ngày hôm nay, nhưng mọi nỗi buồn sẽ bắt nguồn từ ngày hôm sau đó.
Kể từ mai, em không còn được nhìn ngắm anh nhiều hơn nhìn ngắm chính mình trong gương. Em không còn được nhắn tin hỏi thăm anh có bận không, có khỏe không. Em cũng không còn được nhắn nhủ tới anh những lời giữ gìn sức khỏe. Bởi vì anh đã chính thức thuộc về một người khác, là người đàn ông riêng và duy nhất của một người khác – không phải là em.
Em có buồn không ư? Buồn chứ, buồn nhiều chứ. Bao nhiêu năm thanh xuân mải miết chỉ biết dõi mắt về phía anh, mãi đi theo anh lon lon như một chiếc bóng. Vụng về dâng tặng anh tình yêu đầu đời thanh khiết nhất. Nhưng tiếc là, chúng ta chẳng phải duyên phải nợ với nhau. Nên anh vẫn trước và em theo sau, cho đến một ngày, anh cũng rẽ ngang.
Em không tiếc nuối những gì mình đã cho đi, cũng không oán trách một người không đáp lại tình yêu của mình. Bởi yêu anh là quyền của em, còn yêu em hay không lại là quyền ở anh. Em được lựa chọn có nên tiếp tục yêu anh đơn phương hay không, thì anh cũng được lựa chọn có nên chấp thuận tình cảm của em hay không.
Video đang HOT
Chúng ta không chọn nhau, không cùng một lúc chọn nhau, nên bắt buộc phải có kẻ rời đi và kẻ ở lại. Em thì luôn là kẻ dừng chân khờ dại, luôn là kẻ đứng phía sau anh. Nên em cũng đã quá quen thuộc với sự thật phũ phàng ấy rồi.
Chỉ có điều, nốt hôm nay thôi. Em chỉ cho phép mình tiêu phí quãng thời gian tươi trẻ vàng son của mình trong nốt hôm nay thôi. Ngày mai em sẽ khác, chắc chắn sẽ khác hơn. Em sẽ chọn cho mình một cuộc sống đơn độc nhưng mạnh mẽ, cứng cỏi khi chỉ có một mình. Em sẽ chọn cho mình một cung đường đi khác ít chông gai hơn. Và em cũng sẽ chọn yêu một người yêu em.
Ngày ấy chắc là cũng chẳng xa lắm đâu. Chỉ cần tim em thôi bừa bộn nỗi nhớ anh. Chỉ cần trong em thôi hoài niệm hoặc mong chờ về anh. Thì hẳn là sẽ có chỗ để chờ đợi và chào đón một người mới. Người ấy chắc là cũng sẽ làm cho em hạnh phúc thôi.
Thế nên, tạm biệt nhé tình yêu đầu tiên. Tạm biệt người đã từng là những tháng năm xuân xanh đẹp nhất. Ngày mai trời vẫn xanh ngắt xanh, chỉ là em chẳng còn yêu anh nữa…
Theo Emdep
Khoảng cách xa nhất trên thế giới là khi ở bên em nhưng lòng anh lại nghĩ về người khác
Nếu khoảng cách giữa chúng ta là 1000 bước, thì nó vẫn luôn là 1000 bước như vậy. Anh không quay lại, em không tiến lên. Nhưng anh thì đi về với tương lai của anh, còn em lại chỉ có thể dõi theo bóng lưng đã từng thuộc về em ấy.
Có bao nhiêu khoảng cách xa nhất trên thế giới này? Có phải nếu em không nói, anh cũng sẽ không bao giờ hiểu được?
Khoảng cách thê lương nhất chính là khoảng cách xa xôi nhất giữa chúng ta. Ban đầu anh và em vốn không hề quen biết nhau, bỗng một hôm chạm mặt, khoảng cách trở nên thật gần. Thế rồi đến một ngày nào đó, chúng mình không còn yêu nhau nữa. Hai người đang ở rất gần nhau, bỗng dưng trở nên xa xôi đến lạ kỳ. Thậm chí còn xa hơn cả trước kia, khi mà chúng mình chưa quen biết nhau.
Em bỗng hiểu ra khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là sống hay chết, mà là khi anh và em đang ở bên nhau, nhưng lòng anh lại nghĩ về người khác.
Khoảng cách đó em không có cách nào kéo gần lại được, bởi luôn có một bóng hình khác xen vào giữa chúng ta. Bóng hình ấy xuất hiện và tồn tại ở đấy tuy không có sự cho phép của em, nhưng lại được anh đồng ý. Anh tình nguyện kéo căng tình yêu của em và anh, để cho người thứ 3 có cơ hội xen vào. Khoảng cách xa xôi ấy có lẽ em không nên níu giữ nữa.
Thế nhưng anh có biết, có một khoảng cách xa nhất trên thế giới nữa không? Đấy không phải là khoảng cách từ Bắc Cực xuống Nam Cực, mà là khi nhìn anh quay lưng rời đi, em lại không dám đưa tay ra chạm vào anh lần cuối. Khoảng cách của chúng ta khi đó chỉ trong một cái giơ tay, nhưng dù em có cố gắng dùng tất cả sức lực của mình thì em cũng không thể kéo anh gần trở lại.
Em bàng hoàng nhận ra mình vẫn còn yêu anh, còn anh lại quá vô tình. Nếu khoảng cách giữa chúng ta là 1000 bước, thì nó vẫn luôn là 1000 bước như vậy. Anh không quay lại, em không tiến lên. Nhưng anh thì đi về với tương lai của anh, còn em lại chỉ có thể dõi theo bóng lưng đã từng thuộc về em ấy.
Một năm sau ngày mưa lạnh tê tái ấy, em lại đến quán quen ngày xưa. Em đau lòng thừa nhận em chưa thể quên anh. Nghe một đoạn tình ca, nước mắt em chảy dài sau những nhớ nhung bị kìm nén. Em chợt hiểu rằng, khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là tình yêu đã biến thành quá khứ, mà là khi em vẫn còn ôm ấp nhớ nhung, anh lại đã sớm quên từ lâu rồi.
Em yếu hèn quá phải không anh? Người bị phản bội là em, người nói lời chia tay cũng là em, vậy mà giờ đây em vẫn yêu anh nhiều như ngày đầu tiên mình gặp nhau ở nơi này. Đôi bàn tay anh nóng rực, ủ trọn những ngón tay mảnh khảnh đang run lên vì lạnh của em.
Ánh mắt anh thâm tình nhìn em và nói em là người anh yêu nhất. Bờ môi hôn ngọt ngào, nụ cười toả nắng... tất cả những thứ đó giờ không còn thuộc về em nữa, nhưng vì lý do gì em chưa thể buông tay?
Khoảng cách xa xôi này em không dám đối diện, em không muốn mình trở thành người thứ 3 xen vào hạnh phúc anh đang có. Ở nơi này, chắc anh không biết có một người vẫn đang nhớ thương anh.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này chính là không thể nói em nhớ anh, mà phải chôn giấu tâm tư vào tận sâu đáy lòng.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này là em yêu anh đến cuồng si mà không thể nói thành lời.
Theo Emdep
Ai là người vô tâm với người yêu, hãy đọc bài viết này khi còn cơ hội! Đàn ông buồn cười thế đấy, họ cứ mải miết với những cuộc vui, và đam mê với những cám dỗ rồi cho rằng người phụ nữ ở bên cạnh mình sẽ mãi mãi chờ đợi mà không hiểu rằng, người có thể chờ đợi mình vô điều kiện chỉ có mẹ mình... Lại một lần nữa, tôi được nghe một câu chuyện...