Ngày mai em lên xe hoa, em sẽ quên anh mối tình đầu à!
Mối tình đầu à, ngày mai em lên xe hoa, em sẽ quên anh, sẽ nghe lời anh quên anh như chưa từng quen biết anh vậy.
Mối tình đầu của tôi là từ năm nhất đại học. Anh ấy là bạn thân của anh trai tôi. Năm tôi học lớp12 thì anh ấy đang học năm thứ tư Học viện An Ninh. Hồi đó anh trai tôi nhờ anh ấy kèm tôi môn toán để thi đại học. Anh ấy đẹp trai, mặt góc cạnh, làn da hơi ngăm đen. Anh luôn ân cần chỉ bảo, dù đôi lúc có mắng tôi vài câu vì đầu óc tôi không được thông minh cho lắm.
Sau những buổi dạy kèm, tôi cảm nắng anh ấy. Thi đại học xong tôi quyết định tỏ tình với anh mà không hi vọng anh sẽ đáp trả. Ấy vậy mà anh lại đồng ý luôn. Thời gian yêu nhau bọn tôi không thường xuyên gặp mặt. Với chúng tôi không hề có khái niệm lễ tết, valentine… tôi với anh chỉ có những lần gặp ít ỏi. Nhưng mỗi lần gặp anh đều tạo bất bất ngờ cho tôi. Lúc thì bất ngờ đón tôi trước cổng trường, lúc lại kì công làm những món đồ hanmade tặng tôi.
Anh ra trường, những lần gặp mặt càng ít hơn. Anh bận rộn với những chuyên án không kể ngày đêm. Tôi bận với những buổi học, những buổi làm thêm. Hai đứa hầu như chỉ nói chuyện qua điện thoại. Giọng anh luôn ấm áp, nhẹ nhàng. Còn tôi, sau những cuộc điện thoại ngắn ngủi ấy là những nỗi lo. Tôi lo anh đi công tác lần này có an toàn không? Anh có ăn uống đầy đủ không? Anh luôn hứa ngày tôi tốt nghiệp anh sẽ đến cùng tôi chụp những bức hình kỉ niệm đẹp nhất. Ra trường tôi sẽ là cô dâu của anh…
Nhưng mọi thứ không như mình mong muốn. Ngày tôi tốt nghiệp anh không đến, làm sao anh có thể đến được khi anh không còn trên cuộc đời này. Khi lũ bạn chụp ảnh kỉ yếu trong niềm hân hoan với bạn bè và gia đình, chỉ mình tôi trái tim đau nhói, những giọt nước mắt cứ vậy tuôn rơi. Tôi nhớ anh, nhớ lời hứa khi xưa vẫn còn dang dở!
Video đang HOT
Anh hi sinh khi thực hiện nhiệm vụ. Người chiến sĩ công an ấy đã bỏ mạng mình trong lúc giằng co với tên tội phạm. Trước ngày anh đi chúng tôi nói chuyện rất nhiều. Anh dặn tôi cặn kẽ từng thứ một, tôi chỉ luôn bảo anh phải cẩn để trở về bên em. Có khi nào anh đã biết trước biến cố ấy? Dòng tin nhắn cuối cùng anh để lại cho tôi cho thật vô trách nhiệm: anh thương em, cô gái của anh…
Cú sốc quá lớn, tôi rơi vào tình trạng trầm cảm phải uống thuốc điều trị. Tôi không chấp nhận được sự thật mình đã mất anh, nhiều lần từng nghĩ đến việc tự tử.
Thời gian trôi qua, tôi cố gắng làm việc để quên anh. Nhưng dù cố gắng thế nào thì hình ảnh của anh vẫn luôn xuất hiện trong tâm trí tôi. Những giọt nước mắt vẫn luôn lăn dài trên má mỗi khi đêm về.
5 năm trôi qua, mỗi khi nhắc đến anh trái tim tôi vẫn nhói đau. Tôi sẽ sống thật vui vẻ và hạnh phúc như những lời căn dặn trong lá thư anh gửi tôi trước lúc ra đi. Để rồi, khi gặp anh tôi có thể tự tin mà nói rằng không có anh bên cạnh em vẫn sống tốt.
Ngày mai tôi lên xe hoa. Chồng sắp cưới của tôi là một thầy giáo. Chúng tôi quen nhau 2 năm trước, anh ấy rất yêu tôi. Tôi sẽ quên anh, quên đi một miền kí ức để dành trọn thời gian cho gia đình mới của mình. Tôi không thể cứ mãi nghĩ đến anh khi bên mình còn một người luôn yêu thương và lo lắng cho tôi phải không?
Theo ĐSPL
Không lẽ tôi lại thua gái già?
Anh muốn chia tay tôi, cô gái trẻ đẹp để đến với một gái già lỡ thì, quê mùa. Tại sao?
ảnh minh họa
Tôi và anh yêu nhau từ thời sinh viên. Tôi là một thành viên trong đội văn nghệ của trường, được nhiều người yêu mến vì hát hay lại xinh đẹp. Anh học trên tôi một khóa, là thủ lĩnh sinh viên khá nổi tiếng ở trường vì có nhiều tài, năng nổ trong các hoạt động của sinh viên.
Tôi là người thích anh trước, chủ động theo đuổi anh gần một năm trời. Lúc đó, có rất nhiều bạn nữ sinh viên thích anh nhưng cuối cùng anh cũng trở thành người yêu của tôi. Tôi đã rất vui và hãnh diện vì điều đó.
Là một cô gái xinh đẹp nên tôi cũng có nhiều vệ tinh xung quanh mình cho dù các chàng trai biết rằng tôi đã có người yêu. Nhưng lạ một điều là anh chưa bao giờ tỏ ra ghen tuông. Tôi ngạc nhiên hỏi anh thì anh nói yêu nhau thì phải tin tưởng nhau, cái gì của mình thì là của mình, không phải thì không miễn cưỡng làm gì.
Hiện giờ, chúng tôi đều đã tốt nghiệp ra trường và đi làm được gần 2 năm. Nhìn những bạn gái cùng lứa với mình đã lên xe hoa khá nhiều, tôi cũng mong đến ngày quan trọng của đời mình lắm. Nhưng tôi thấy anh không đề cập đến chuyện cưới xin nên tôi cũng tự ái không hỏi.
Cách đây hai tuần, anh hẹn gặp tôi bảo là có chuyện quan trọng muốn nói. Tôi mừng rỡ vì nghĩ chắc là anh cầu hôn tôi. Nhưng anh đã làm tôi choáng váng khi nói rằng anh muốn chia tay vì cảm thấy tính cách anh và tôi không hợp nhau. Anh thẳng thắn thừa nhận anh đang có tình cảm với một người khác nhưng người đó chưa chấp nhận anh. Tôi hỏi có phải người đó yêu cầu anh chia tay người yêu thì mới chấp nhận anh phải không. Nhưng anh nói người đó không biết anh có người yêu hay không, không chấp nhận anh là vì người đó lớn hơn anh 6 tuổi nên còn ngại ngần. Anh còn bảo, anh sẽ chờ cô ấy vì anh biết cô ấy cũng có tình cảm với anh, chỉ là khoảng cách tuổi tác khiến cô ấy sợ.
Tôi nghe xong thì sốc ghê gớm, tôi không tưởng tượng được anh lại thích một người con gái lớn hơn anh nhiều tuổi đến thế. Không chấp nhận được sự thật, tôi dò hỏi những người bạn bè gần gũi anh về cô gái ấy. Cuối cùng, tôi cũng tìm ra facebook của cô ấy. Đó chỉ là một bà cô già tuy ưa nhìn nhưng xấu hơn tôi nhiều, tóc tai, quần áo thì quê mùa, lỗi mốt. Tôi cứ nhìn hình bà cô già ấy nhiều lần rồi tự hỏi tại sao anh lại thích gái già mà chia tay tôi, hay là anh nói dối tôi để chia tay cho xong chuyện.
Hôm qua, tôi đã vào facebook nhắn tin, nói chuyện và hẹn gặp cô ấy. Lúc đầu cô ấy từ chối nhưng sau khi tôi nói nhất định phải gặp nếu không tôi sẽ đến chỗ làm của cô ấy thì cô ấy cũng đồng ý đi gặp tôi. Nhưng giờ thì tôi thấy bối rối, tôi không biết hai ngày nữa khi gặp cô ấy, tôi sẽ nói những gì đây? Tôi phải nói sao để cô ấy từ bỏ người yêu của tôi?
Theo Eva
Làm sao quên anh, mối tình đầu của em? Anh biết anh đã làm em buồn nhiều lắm. Nhưng lại không thể làm gì khác được... *** - " Nam. Em nhớ anh". - "Ừ". - ... - "Em ngủ đi. Muộn rồi". -... Thương khóc òa. Khóc như một đứa trẻ bị hắt hủi. Sự lạnh lùng của Nam làm Thương đau quá. Mệt mỏi quá. Đã ba năm trời. Thương...