Ngày không có anh bên cạnh…
Anh à, một ngày trôi qua rồi. Hôm nay anh thế nào? Anh có ổn không? Em xin lỗi, em làm anh khổ nhiều quá.
Thế là ngày đầu tiên cũng trôi qua anh ạ, em đã thật bận rộn, bận rộn đến mức không để đầu óc mình một giây phút nào được nghỉ ngơi để nghĩ đến anh. Nhưng mà, màn đêm lại buông xuống rồi. Em ngồi đây nước mắt chảy dài, em chỉ muốn gọi điện cho anh, hét vào điện thoại anh ơi em sai rồi, em không muốn thế này chút nào đâu. Em nhớ anh lắm!
Nhưng mà không được rồi, em nào phải trẻ con nữa… một khi đã quyết định thì sẽ không thể thay đổi nó dễ dàng được nữa. Anh cho em một tháng nhưng mới một ngày trôi qua thôi, sức lực của em đã hao đi một nửa. Không có anh, cuộc sống của em sẽ như thế nào đây.
Anh à, một ngày trôi qua rồi. Hôm nay anh thế nào? Anh có ổn không? Em xin lỗi, em làm anh khổ nhiều quá. Em tự làm mọi chuyện rối tung cả lên, em làm anh ngạc nhiên rồi choáng váng với những lời em nói ra. Con người em sao mà tồi tệ quá, cứ làm anh khổ mãi thôi. Anh yêu em nhiều như thế, tốt với em như thế. Vậy mà em lại làm anh tổn thương, làm anh đau lòng. Cứ im lặng thế này sao mà em chịu nổi cơ chứ.
Em biết anh vẫn đang hi vọng, hi vọng em sẽ xin lỗi sẽ chạy đến bên anh rồi bảo anh em sai rồi anh ạ, em hư quá phải không anh? Nhưng mà em xin lỗi, em không thể làm thế được đâu. Để đưa ra được quyết định này em đã phải suy nghĩ và dày vò mình rất nhiều. Thà giờ làm anh đau lòng còn hơn để vài năm nữa. Em sẽ nhường anh cho người con gái thực sự thuộc về anh, em xin lỗi vì người anh cần không phải em.
Video đang HOT
Từ giờ sẽ không còn ai dẫn em sang đường, sẽ không còn ai bắt em đi ngủ sớm, sáng cũng chẳng có ai nhắn tin cố lên em yêu dậy đi học nào. Em sẽ phải sống thế nào đây? Anh ơi, em yêu anh, em thực sự xin lỗi…
Theo VNE
Yêu trai Tây quá sướng
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một anh chàng ngoại quốc cho đến khi tôi ra trường và làm ở công ty nước ngoài.
Tôi đã gặp, nói chuyện và rất có cảm tình với người đàn ông này. Nhờ anh ta mà ngoại ngữ của tôi khá hơn. Tôi cũng cảm kích người ấy đã luôn bên cạnh tôi, giúp đỡ tôi. Chúng tôi là đôi bạn tốt, luôn luôn hỗ trợ nhau trong công việc và cả cuộc sống.
Thế rồi, tôi được cơ quan cử sang nước ngoài đào tạo một thời gian để nâng cao trình độ và về phục vụ. Tôi và anh cùng đi, nơi đó là quê hương của anh. Bản thân tôi cảm thấy tự hào vô cùng vì có được người bạn như anh bên cạnh. Thời gian ở bên anh lâu, và chỉ có anh dựa vào khi ở nước ngoài, tôi đã cảm tình với anh. Và anh cũng vậy. Dường như chúng tôi là hai mảnh ghép cô đơn, gặp được nhau và yêu nhau. Anh thổ lộ tình cảm với tôi trước, thật may mắn là tôi cũng rất yêu anh.
Ban đầu khi bố mẹ biết chuyện tôi yêu người ngoại quốc, bố mẹ phản đối dữ dội lắm. Họ không muốn tôi yêu xa, và cũng sợ con gái sau này lấy chồng sẽ khổ. Lấy chồng ở nước mình còn có thể gặp bố mẹ, lấy chồng xa, nhỡ mà sang nước ngoài sống thì làm sao mà chịu được. Bố mẹ tôi trước giờ đã luôn nghĩ, con gái nên lấy chồng gần, trong phường trong huyện thì càng tốt hơn.
Thế rồi, tôi được cơ quan cử sang nước ngoài đào tạo một thời gian để nâng cao trình độ và về phục vụ. (ảnh minh họa)
Nhưng sau nhiều lần anh về nhà tôi chơi, cả nhà nói chuyện và tiếp xúc với anh, bố mẹ dần rất quý con người anh. Tôi vốn làm một cô gái khép mình nhưng từ khi yêu anh, tư tưởng sống của tôi cũng khác hẳn. Tôi sống thoáng, thoải mái, tự nhiên, không gò bó trong khuôn khổ như cũ nữa.
Yêu đàn ông ngoại, họ không câu nệ chuyện mình giao du với người này, người kia. Tôi có thể thoải mái đi chơi với bạn bè cả trai cả gái, gặp gỡ thoải mái. Chúng tôi một là đi chung, hai là đi riêng. Nếu muốn riêng tư, chỉ cần nói với anh một câu, anh sẽ bằng lòng ngay, chứ không có chuyện ghen tuông này nọ giống như mấy anh trai Việt.
Anh hay thể hiện sự quan tâm, tình cảm lãng mạn với tôi ngay cả trước mặt người khác. Tôi đã từng thích một người là người Việt, đàn ông Việt lúc nào cũng vô tâm. Họ luôn nghĩ phụ nữ yêu họ nên họ mặc kệ, thậm chí là làm ngơ để đón nhận tình cảm và sự quan tâm từ bạn gái, không hề đáp lại. Họ nghĩ, con gái yêu họ nhiều nên sẵn sàng làm mọi chuyện vì họ. Nên dù họ có làm gì họ cũng luôn bao biện &'cô ấy yêu mình chắc sẽ không chấp nhặt đâu'.
Tất nhiên là vì yêu người ta có thể bỏ qua nhiều chuyện nhưng kiểu vô tâm, thờ ơ lâu dần sẽ khiến đối phương chán. Tại sao cứ phải chấp nhận tính nết này tính nết kia, tại sao không nghe ý kiến của nhau rồi cùng nhau tiến bộ để hài hòa hơn trong cách sống? Đàn ông Việt bảo thủ là như vậy, họ cứ luôn giữ tính cách của mình và bắt phụ nữ phải theo. Nhưng người yêu ngoại quốc của tôi, anh ấy rất thoải mái, không bao giờ ép buộc tôi phải làm cái này, cái kia. Đặc biệt, anh ấy quan tâm tôi mọi nơi, mọi lúc, lúc nà cũng hỏi han tôi thích gì, muốn gì và đáp ứng.
Đặc biệt, trai Tây không coi trọng chuyện trinh tiết. Họ không nghĩ đó là thước đo đánh giá nhân phẩm của người phụ nữ. (ảnh minh họa)
Chuyện bếp núc, anh ấy không bao giờ quan trọng. Người cũ của tôi đã từng yêu cầu tôi học nấu ăn để sau này còn phục vụ chồng. Tôi không cho đó là chuyện xấu nhưng học hay không là tùy sở thích của mỗi người. Không nấu được thì ra hàng ăn nhưng nhiều anh chàng lại cứ phải nấu nướng ở nhà trong khi người yêu hay vợ thì bận trăm công nghìn việc. Với đàn ông Việt, phụ nữ đảm đang thì phải nấu ăn giỏi, công dung ngôn hạnh này kia. Tôi không nói tôi thiếu những điều đó nhưng tốt nhất hãy thoáng thoáng, để mọi chuyện tự nhiên chứ đừng ép phụ nữ quá. Họ sinh ra đâu phải để phục vụ đàn ông.
Đặc biệt, trai Tây không coi trọng chuyện trinh tiết. Họ không nghĩ đó là thước đo đánh giá nhân phẩm của người phụ nữ. Nên khi tôi nói về chuyện con gái còn trong trắng hay không, bạn trai tôi đã cười bảo sao bây giờ còn nói chuyện đó. Anh đâu có bận tâm đâu. Còn đàn ông Việt thì cổ hủ, có người còn đòi chia tay vì người yêu không còn trinh trong khi các anh đã đi ngủ với rất nhiều cô gái khác.
Tôi hi vọng trong tương lai, dù tôi có sang nước ngoài sống thì tôi cũng không phải lo chuyện sống cùng nhà chồng, phục vụ nhà chồng. Tôi cũng không phải nữ công gia chánh, phải tuân theo lời chồng, không làm thì sợ bị chê bai. Trong tương lai, nếu lấy chồng Việt tôi sẽ phải cung kính nhà chồng, phục vụ cả nhà anh và làm trách nhiệm của con dâu, không hay không phải tôi lại bị soi mói, đánh giá. Người ngoại quốc họ không quan trọng chuyện sống cùng nhau hay không, họ lại cho rằng, con cái trưởng thành nên tự lập, sống riêng, đó mới là điều đáng quý. Ai cũng có sức lao động, cũng phải làm và kiếm tiền, không nên đòi hỏi bất cứ ai...
Có thể, đó là văn hóa của họ và cách nghĩ của tôi, nhưng thú thực, yêu trai Tây rất sướng. Tôi không có ý chê bai ai cả, cũng không phải chê đàn ông ở mình, chỉ là tôi muốn nói, có nhiều người yêu, người chồng rất cổ hủ, ép buộc người vợ của mình phải thế này thế kia, đúng là rất lạ. Tại sao không thoáng đãng, không phiến phiến một tí thì cái gì cũng dễ dàng mà ai cũng được vui...?
Theo VNE
Sự tình oái oăm dở khóc dở cười của vợ chồng tôi! Đêm đấy hai vợ chồng còn lên kiên quyết lên kế hoạch ngủ riêng để tách nhau ra hẳn. Nhưng nằm với con trằn trọc mãi đến 2 giờ sáng mà mình vẫn chưa ngủ được. Bực quá chạy về phòng thì thấy chồng cũng đang mở mắt thao láo trên giường. Tâm sự vô duyên một tí, ở đây có ai như...