Ngày họp lớp của chồng, anh bảo tôi đi dự cùng nhưng lại bắt ăn mặc lôi thôi, hóa ra đằng sau đã mưu tính kỹ càng
Người đàn ông hiền lành năm xưa tôi lấy làm chồng hóa ra lại nhỏ nhen đến vậy sao?
Tôi vẫn nhớ hồi mới quen chồng mình, khi ấy tôi 25 tuổi còn anh 27 tuổi nhưng trong tay anh chưa có gì cả. Đùng một cái, bố mẹ anh còn qua đời trong một tai nạn bất ngờ nên lúc ấy anh như một cái xác không hồn. May sao, vì lòng thương cảm cho người tiền bối hồi Đại học nên tôi đã luôn ở bên cạnh anh để chăm sóc, che chở trong những ngày tăm tối nhất.
Gia cảnh nhà tôi khá giả hơn anh, bố mẹ cũng rất hiền lành, lòng hướng thiện. Thấy con gái quen người đàn ông đáng thương như vậy, nếu là nhà khác đã phản đối gay gắt rồi. Ấy thế mà bố mẹ tôi bảo hãy cứ làm theo trái tim mình. Có thể bây giờ người đàn ông này chưa sở hữu thành tích gì, chẳng nuôi nổi vợ con nhưng biết đâu mai này anh ta sẽ cố gắng báo đáp ân tình.
Thêm nữa, vẻ ngoài của chồng tôi nhìn thư sinh, không bộc lộ ra một chút nét toan tính nào nên nhanh chóng anh đã lọt vào mắt xanh của bố mẹ vợ. Quả nhiên, anh đã không đi ngược lại sự kỳ vọng của cả gia đình tôi. Nhờ bố tôi giới thiệu vào một công ty người quen, anh nỗ lực từng ngày để thăng chức, tăng lương… 3 năm sau, anh lên hẳn chức trưởng phòng – địa vị mà năm 27 tuổi anh ấy không nghĩ tới.
Chồng ngày một tiến bộ, tôi lẫn bố mẹ đều mừng lắm. Thậm chí hai ông bà còn bảo tôi sau này khi anh đã chín chắn hơn thì còn gửi anh một số tiền dành dụm để thành lập doanh nghiệp, đỡ phải đi làm thuê nữa. Tôi cũng phấn khởi, được thế thì còn gì bằng. Hỷ nối hỷ, tôi cũng đã mang thai bé trai kháu khỉnh và vô cùng ngoan ngoãn. Em bé đến giống như món quà lớn nhất mà gia đình tôi nhận được sau chuỗi ngày cố gắng mệt nhọc vất vả.
Video đang HOT
Một hôm nọ, tôi nhận được tin nhắn của lớp trưởng hồi cấp 3 mời đi họp lớp nhân kỷ niệm 10 năm ra trường. Tôi vui mừng lắm, vì dù gì thì cấp 3 cũng là khoảng thời gian đi học đẹp nhất của đời người. Cũng đã lâu chẳng gặp bạn bè, không biết tình hình họ bây giờ ra sao. Nhưng tôi cũng bất giác nghĩ sang chồng. Anh năm nay ngoài 30 rồi mà chẳng thấy bao giờ đề cập đến chuyện họp lớp hay có bạn cấp 3 nhỉ. Tôi bèn hỏi anh nhưng anh đã gạt phắt đi.
Lòng linh tính có chuyện gì đó nên tôi tò mò lắm. Tìm kiếm theo Facebook của anh, tôi hỏi được một người bạn học cùng chồng tôi Đại học. Hơn nữa, anh ta còn là đồng hương nên có lẽ sẽ học cùng cấp 3 với chồng tôi. Quả nhiên đúng như vậy. Theo như trao đổi của người bạn cũ này, thì lớp anh ấy vẫn tổ chức gặp mặt mỗi năm, nhưng chồng tôi không tham dự vì hay lấy lý do bận này bận nọ. Ai cũng nói nhớ chồng tôi, bởi lẽ ngày xưa anh ấy hiền lành và tốt bụng với bạn bè.
Trong đầu tôi chợt nảy ra suy nghĩ, hay đợt này thúc giục chồng hãy về họp lớp 1 lần, dù sao anh ấy cũng đã thành đạt rồi nên chẳng phải e ngại dè dặt ai hết. Thuyết phục mãi chồng tôi mới mủi lòng đồng ý nhưng tôi hiểu anh còn hậm hực lắm. Bất ngờ, ngay hôm sau chồng bảo tôi đã liên lạc lại được với các bạn cấp 3 nhưng anh ấy sẽ đi họp lớp với điều kiện tôi phải đi cùng. Tôi cũng đồng ý thôi, chẳng việc gì phải ngại ngần cả. Tôi còn nói với chồng “Thế để em đi chọn vài bộ thật lộng lẫy để cho bạn bè anh lác mắt!”
Chẳng ngờ, chồng tôi quay lại nhíu mày và sẵng giọng “Không được, em đừng diêm dúa quá, cứ bình thường thôi. Thậm chí ăn mặc lôi thôi cho giống mẹ bỉm sữa cũng được!”
Tôi chẳng kém cạnh mà đáp trả “Gì cơ, anh sợ em mặc đẹp sẽ thu hút bạn bè anh chắc?”
Nhưng đến khi anh trình bày lý do, tôi bỗng sửng sốt vì tâm cơ của chồng: “Thực ra không phải vì anh muốn em xấu khi gặp bạn bè anh, cũng chẳng phải vì anh ghen tỵ. Nhưng thử nghĩ mà xem, nếu em quá lộng lẫy, bạn bè anh sẽ suy đoán em là một người phụ nữ có gu, hẳn gia đình cũng máu mặt. Nhiều năm qua anh sống khổ sở, được như bây giờ đều là phụ thuộc vào em và gia đình bên ngoại. Anh không muốn bạn bè chê cười nhạo báng sau lưng như vậy. Thôi thì anh sẽ mặc lịch sự, em xuề xòa một chút cũng được, bởi dẫu sao anh cũng là nhân vật chính mà!”
Thật khó dùng lời nào diễn tả tâm trạng tôi lúc ấy. Người chồng tôi và cả gia đình tin tưởng lại suy nghĩ hẹp hòi, ích kỷ thế sao? Tôi còn đang định sau đợt họp lớp này sẽ nói anh nghe về kế hoạch kinh doanh mà ba mẹ tôi gửi gắm con rể. Nhưng có lẽ với một kẻ vô ơn và chỉ nghĩ đến sĩ diện hão bản thân thì chẳng đáng đúng không…
Bạn trai không thể quên 'người cũ' đã mất
10 năm trước tôi 27 tuổi, sống và làm việc tại TP HCM. Tôi chơi với một nhóm bạn đồng hương, trong nhóm đó tôi và một bạn trai có cảm tình.
Có thể nói chúng tôi đã yêu nhau nhưng âm thầm giấu bạn bè xung quanh, dù mọi người nói chúng tôi đẹp đôi và ra sức gán ghép. Anh có mối tình đầu rất sâu đậm dù thời gian yêu ngắn ngủi. Năm đó anh 20 tuổi, bạn gái cũ nhỏ hơn anh một tuổi. Họ yêu nhau nhưng đúng lúc đó cô ấy bị bệnh hiểm nghèo. Anh cùng cô ấy chiến đấu với nỗi đau, bệnh tật. Rồi cô ấy mất đi khiến anh sống trong đau khổ thời gian dài, bỏ hết dự định tương lai. Khi gặp tôi, tôi đã làm cho nỗi đau đó nguôi ngoai (lời của anh ấy nói), khi đó người yêu cũ của anh mất được 7 năm.
Đúng vào lúc tôi nghĩ hai đứa nên chính thức là cặp đôi yêu nhau để tính chuyện xa hơn, anh đăng bài viết lên diễn đàn đồng hương về những ngày mới yêu và những khổ đau khi cô ấy mất. Đọc được bài viết đó, tim tôi như có ngàn mũi kim đâm, nghĩ anh ấy còn yêu người cũ quá nhiều, mình không thể là người thế thân, trái tim anh sẽ không còn chỗ cho tôi nữa.
Tôi lập tức im lặng, rời xa, không cho anh cơ hội nào gặp gỡ riêng để thổ lộ hay giải thích. Nhiều lần hẹn gặp riêng để nói chuyện không được, chúng tôi dần xa nhau, không liên lạc. Đúng 10 năm sau, tôi về quê sinh sống, lấy chồng rồi giờ là mẹ đơn thân, có con gái 3 tuổi. 3 tháng trước, trong một buổi tụ tập bạn bè cũ, tôi và anh gặp lại nhau. Hóa ra 6 năm nay chúng tôi ở cách nhau 6 km mà không biết, cũng không có sự liên hệ nào. Rất tự nhiên, sau buổi gặp đó, chúng tôi liên lạc nhiều hơn và tình cảm năm xưa mới có dịp được thổ lộ. Anh vẫn chưa lập gia đình.
Tình cảm tốt đẹp được đúng 2 tháng, chúng tôi cũng có những dự định cho tương lai. Một hôm đọc lại những bài viết cũ về cô người yêu đã mất của anh còn lưu trên mạng xã hội, rồi rất nhiều lần anh viết còn nhớ nhung cô ấy vào năm 2016, nghĩa là khi cô ấy mất 13 năm rồi; sự ghen tuông lại trỗi dậy trong tôi. Tôi nhắn tin nói chia tay vì không chịu nổi khi biết anh còn vương vấn người cũ như thế. Tôi lỡ lời so sánh anh với người đàn ông khác.
Kể từ đó, anh lấy cớ bận công việc, không còn liên lạc, chỉ đều đặn nhắn tin mỗi sáng và mỗi tối, chào tôi đầu ngày và chúc ngủ ngon. Anh không tâm sự, không chuyện trò, vẫn có thời gian rảnh để lướt mạng xã hội và làm việc riêng. Chúng tôi đang rất vui vẻ, chỉ một chuyện giận hờn ghen tuông mà anh thay đổi thành con người khác. Tôi chới với, tháng rưỡi rồi vẫn chưa thể lấy lại được thăng bằng. Vẫn biết tình yêu có thể thay đổi, nay yêu mai hết, nhưng thật lòng tôi không tin nổi anh có thể thay đổi quá chóng vánh như vậy. Đàn ông im lặng là vì họ đã chán, muốn người phụ nữ tự hiểu mà buông tay. Tôi đau lòng, mong được mọi người động viên, chia sẻ.
Mỗi ngày qua, đừng để hôn nhân cứ nhạt dần Sáng con bạn qua đón tôi đi họp lớp, thấy chồng tôi úp vội cho vợ bát mỳ, nó cứ xuýt xoa: "Mày sướng nhỉ!". Bạn tôi chẳng bao giờ "được" chồng úp mỳ cho như thế. Ảnh minh họa: Getty Images Vợ chồng nó cưới nhau được sáu năm, cũng xuất phát từ tình cảm. Nhưng cưới về chỉ được hai năm...