Ngày hôm nay, ai rồi cũng ổn, trừ em…
“Anh vĩnh viễn không thể nhìn thấy, hình ảnh một người con gái, giữa màn đêm tối đen, tĩnh lặng, ngồi ôm mình bó gối, run rẩy khóc nức nở lên rõ ràng từng tiếng một, nước mắt như mưa tuôn xuống. Vừa khóc, lại vừa tự lấy tay quệt đi, không muốn nhòa ướt, lấm lem mặt mình”.
Lại là cái cảm giác này, lại là cái cảm giác muốn buông bỏ mọi thứ, vứt hết tất cả ở phía sau mình và bước đi! Anh ạ, anh chắc chắn sẽ không bao giờ biết cái cảm giác này của em. Cái cảm giác mà khi khó khăn nhất không có một ai bên cạnh, em phải tự mình chống chọi với mọi thứ. Chúng dường như cứ muốn nhấn chìm em xuống đáy vực thẳm. Tuyệt đối không để em ngóc đầu dậy và bước tiếp. Tồi tệ vô cùng anh ạ!
Một tháng ngồi trầm lặng, suy tư về mối quan hệ này thực sự với em đó là một điều vô cùng khó khăn. Việc phải chọn nghe theo lý trí hay con tim, phải chọn yêu bản thân hay yêu anh, phải chọn từ bỏ hay tiếp tục với em chưa có điều gì khó khăn đến vậy?
Anh vĩnh viễn không thể nhìn thấy, hình ảnh một người con gái , giữa màn đêm tối đen, tĩnh lặng, ngồi ôm mình bó gối, run rẩy khóc nức nở lên rõ ràng từng tiếng một, nước mắt như mưa tuôn xuống.
Vừa khóc, lại vừa tự lấy tay quệt đi, không muốn nhòa ướt, lấm lem mặt mình. Đó là hình ảnh của người con gái hi sinh tất cả cho anh, dành cả tuổi thanh xuân cho anh, bỏ cha bỏ mẹ ruột của mình để về nhà ở với anh rồi gọi ba mẹ anh là ba mẹ mình, mang nặng đẻ đau hơn 560 ngày để sinh cho anh hai đứa con kháu khỉnh xinh đẹp.
Thế nhưng tất cả sự hi sinh ấy được anh đền đáp lại bằng cách anh nói “Yêu” một người mà chẳng phải là cô gái kia!
Anh ơi, có phải anh sinh ra là để làm cô gái ấy tổn thương chồng chất tổn thương không? Anh có biết những ngày anh về muộn, bụng mang dạ chửa cô vẫn ngồi chờ cơm anh mặc dù đã quá đêm?
Anh có biết cô bồ của anh bao lần tìm cách tách vợ của anh ra khỏi anh nhưng vợ anh vẫn kiên quyết không chịu và lại không còn nói gì với anh, mặc dù cô ấy biết anh ngoại tình không?
Đã có bao giờ anh đền đáp được cho cô ấy được điều gì trọn vẹn chưa? Có bao giờ anh nghĩ khi một người đàn bà phải vượt quá giới hạn chịu đựng thì sự lựa chọn duy nhất của cô ấy là gì không? Đó chính là từ bỏ!
Video đang HOT
Người đàn bà ấy, đã từng hi sinh gần nửa cuộc đời cho anh đấy bây giờ đã chấp nhận buông bỏ hết anh ạ! Đừng trách cô ấy hết yêu, đừng trách cô ấy bạc tình. Hãy trách chính anh, trách chính anh đã không trân trọng cô ấy, trân trọng tình cảm, sự hi sinh và những đứa con mà cô ấy dành cho anh.
Ngày hôm nay, cô ấy đi dù không lấy lại được sự trong trắng, không lấy lại được thanh xuân nhưng bên cô ấy còn hai đứa con. Cô ấy đi rồi anh đừng hối tiếc điều gì cả, cũng đừng quay lại xin lỗi, cô ấy hết kiên nhẫn rồi! Ngày hôm nay, tất cả đều ổn, trừ em! Vĩnh biệt!
Theo Emdep
'Đó là chàng trai luôn cài quai mũ bảo hiểm cho tôi'
Tôi đã không biết mình yêu anh nhiều như thế nào, cho đến khi có một một người bạn cố tìm cách "dìm hàng" anh ấy trước mặt tôi...
Chuyện tình yêu của tôi chẳng có gì cả, đến nỗi tôi còn đặt tên album bí mật trên facebook - nơi lưu giữ những tấm ảnh chụp chung của chúng tôi là "chuyện tình nhạt nhẽo".
Thậm chí là hashtag trên instagram cũng vậy. Nghĩa là chuyện của chúng tôi cứ bình bình thường thường như bao nhiêu câu chuyện khác, của biết bao nhiêu người khác thôi.
Cho đến một ngày...
Tôi đi họp lớp cấp 3, bạn trai tôi bận việc nên không thể có mặt cùng tôi được. Anh chỉ đưa tôi đến, thơm một cái vào trán và vẫy tay chào tôi. Nói rằng hãy "alo" cho anh tới đón khi tôi trở về.
Tôi nhanh chóng sải bước đi vào phía bên trong quán café, nơi những cô bạn gái đã ngồi quân quần khá đông đủ. À, quên chưa thông tin tới bạn, lớp chúng tôi là lớp chuyên văn, vậy nên số bạn trai rất ít ỏi, có thể nói là chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn lại là con gái hết. Bạn biết mà, sự thật này cũng khá là phổ biến đối với các lớp chuyên đúng không?
Và tôi nhớ cái ngày ra trường, đám con trai có vẻ mừng ra mặt, vì chúng nó sắp được thoát "một lũ vịt giời" - cách mà chúng nó gọi chúng tôi đấy. Cho nên tôi đồ rằng những lần họp lớp sẽ vắng mặt mấy đứa ấy, chỉ vì chúng nó rất... ngại khi phải ngồi giữa một đám bạn là con gái.
Vậy mà điều tôi tiên đoán thành sự thật. Kể từ năm đầu tiên sau khi rời trường, chẳng một mống bạn con trai nào có mặt trong những buổi họp lớp cả. Nhưng thôi, kệ chúng nó đi. Bây giờ thì hẳn là mỗi đứa một nơi, có đứa đã lập gia đình và con cái nheo nhóc, thiếu chúng nó, chúng tôi chỉ còn lại là những cô bạn thân, vẫn cứ là vui chán!
Bạn biết không, một trong những câu chuyện nóng nhất khi chúng tôi gặp mặt nhau luôn là hỏi về tình yêu tình báo, trước cả câu hỏi về công việc và gia đình. Mà đấy rồi xem, kể cả có hỏi về công việc và gia đình thì cũng chẳng mấy chốc lại vòng về tình yêu tình báo. Con gái ấy mà, là chúa tò mò về các vấn đề tâm tư tình cảm.
Lần lượt từng cô gái trong số chúng tôi phải khai sạch sành sanh với những đứa còn lại về tình trạng mối quan hệ hiện tại của mình. Đến lượt tôi cũng không phải là ngoại lệ. Có một đứa à lên một cách hào hứng. Rằng nó vừa nhìn thấy anh ấy đưa tôi đến ngoài kia rồi. Ý là tôi đừng có mà tìm cách thoái thác hay lẩn tránh.
Tôi mỉm cười. Còn chưa kịp lên dây cót tinh thần để kể về câu chuyện tình như cái bình của mình, thì lần lượt từng câu hỏi vang lên:
"Anh ấy làm ở đâu?"
"Đã lên sếp chưa? Thu nhập một tháng bao nhiêu tiền?"
"Gia đình anh ta chắc là cũng khá lắm nhỉ?"
"Này, đã có nhà riêng trên Hà Nội chưa thế?"
Tôi bắt đầu chóng mặt. Gượm đã. Không một ai lên tiếng hỏi xem tôi có cảm thấy hạnh phúc hay không à? Và thay vì hỏi về nghề nghiệp và thu nhập của anh ấy, không một ai hỏi xem tính cách của anh có thú vị không, đối xử với tôi có tốt hay không à?
Tuy vậy, tôi vẫn kiên nhẫn trả lời các câu hỏi trong phạm vi cho phép. Nghĩa là không quá riêng tư (như thu nhập mỗi tháng) thì tôi vẫn sẵn lòng "public" cùng các cô nàng. Mọi chuyện cũng chẳng có gì đâu, cho đến khi một trong số đó (không biết vô tình hay cố ý) bĩu môi mà rằng:
"Thời buổi này còn đi yêu một anh chàng nhân viên quèn, nhà riêng chưa có, xe thì hạng xoàng xoàng thôi. Chẳng biết cậu nghĩ sao, chứ tớ thấy yêu như vậy thì không ổn đâu. Chẳng có gì đảm bảo cả."
Mọi người chợt im lặng. Sự vui vẻ ban đầu tan biến hết, nhường lại là một không khí hình sự đến lạnh người. Ánh mắt tôi sáng quắc lên khi nghe câu nhận xét ấy. Các mạch máu trong người tôi nóng ran, cảm giác như máu được vận chuyển với tốc độ gấp hai ba lần bình thường. Và tôi hỏi lại.
"Chẳng lẽ yêu chỉ vì nhìn vào ví tiền của người ta thôi hay sao?"
Có vẻ như câu hỏi của tôi quá ngây thơ và ngờ nghệch, cô bạn ấy nhếch mép cười và không buồn đáp lại nữa. Tôi thì thấy sự tự ái của mình đã chạm đáy, tôi không thể ngồi đây và nghe người ta miệt thị về người yêu mình một cách vô duyên kinh khủng như vậy.
Đáng lý ra, tôi chỉ nên lẳng lặng để dĩ hòa vi quý. Nhưng không hiểu sao, khi nghĩ tới ánh mắt của anh ấy, cái vuốt tóc của anh ấy, nụ hôn vào má của anh ấy, cả nụ cười của anh ấy nữa, tôi lại bùng lên mạnh mẽ.
"Tớ không cần biết cậu sẽ yêu một người đàn ông như thế nào, giàu có và quyền lực ra sao. Nhưng đối với tớ, người yêu tớ bây giờ là tuyệt nhất. Chí ít thì anh ấy chưa bao giờ để cho tớ phải một mình, cũng chưa bao giờ để cho tớ phải đói.
Anh ấy có thể chưa giàu, nhưng cũng chưa bao giờ tiếc rẻ tiền bạc với tớ. Chắc là quan niệm của chúng ta mỗi người mỗi khác. Cậu thì cần một người đàn ông có nhiều tiền, còn tớ lại cần một người đàn ông hào phóng về tình yêu dành cho mình. Thế thôi!"
Nói rồi tôi xin phép ra về sớm, bởi cơn tức giận đã khiến tôi đủ no rồi. Tôi "alo" cho người yêu, chỉ năm phút sau là anh có mặt. Lúc anh vừa "kít" xe một cái, tôi vẫn còn bần thần, mắt loang loáng nước. Anh ấy hỏi tôi "sao thế?", rồi vừa lúc đó cầm mũ bảo hiểm úp lên đầu tôi, cẩn thận đeo khẩu trang cho tôi, cài quai mũ cho tôi.
Mặt tôi vẫn bí xị, nhưng tôi ngoan nhoãn leo lên xe và vòng tay ôm lấy anh. Này, tôi có nên kể cho anh nghe những bực dọc và tức tối ngày hôm nay không nhỉ? Và tôi cũng muốn cho anh biết rằng tôi chưa bao giờ ngừng tự hào về anh - chàng trai mà tôi yêu.
Chàng trai vẫn luôn dịu dàng và ấm áp đối với tôi. Người chưa bao giờ quên cài quai mũ bảo hiểm cho tôi khi hai đứa đi cùng nhau. Một người đáng để yêu như thế... vậy mà...
Thôi, chẳng kể nữa. Chỉ một mình tôi biết là đủ rồi, thế gian ngoài xì xào điều gì, mặc kệ người ta đi!
Theo Emdep
Yêu anh xong rồi, em phải yêu lấy mình và tiếp tục cuộc sống của mình thôi... Anh đi về phía chẳng phải là em mà ở đó có nhiều hoài bão đang chờ để anh thỏa sức vẫy vùng và ắt hẳn cũng sẽ có người con gái không phải là em đang mỉm cười đón đợi. Em đứng lại, nhìn bóng anh khuất dần. Anh à! Em nhớ khi yêu anh, có những lúc em vu vơ tự...