Ngày em lấy chồng, bố mời đến một vị khách khiến đám cưới đang vui vẻ bỗng trở thành cơn ác mộng
Đã 15 năm trôi qua, em vẫn không thể quên ký ức đau buồn ấy.
Chào các chị, em năm nay 27 tuổi và vừa kết hôn được 1 tuần. Em gặp và yêu chồng em 2 năm trước khi kết hôn. Ngày cưới của em lẽ ra là một kỷ niệm hạnh phúc. Nhưng vì bố mời đến một người mà em hận nhiều năm nay đến chia vui. Em thực sự khó chịu và vẫn mang cảm giác bức bối đến tận bây giờ.
Cách đây 15 năm, mẹ bỏ rơi em đúng theo cái cách tồi tệ nhất. Mẹ đưa em đi học nhưng không đón em về. Em đã chờ mẹ đến 8h tối ở cổng trường. Bố thì đi công tác xa nhà. Tối hôm ấy, bác bảo vệ phải đưa em về trên chiếc xe đạp lọc cọc của bác. Nhìn thấy bà nội, em khóc như mưa vì sợ hãi.
Bà và chú đưa em về nhà, không thấy mẹ đâu. Đến lúc liên lạc được, bố em vội vã trở về. Ngày hôm sau em và bố mới đọc được bức thư mẹ để lại. Mẹ chạy theo mối tình đầu của bà. Bà ta xin bố và em tha thứ, để bà ta được sống vì bản thân một lần. Em nhớ là em đã khóc rất nhiều vì mẹ không cần em. Mẹ sẵn sàng để em bơ vơ trên đường chỉ vì hạnh phúc riêng.
Video đang HOT
Không kìm được em đã khóc trôi cả phấn son. (Ảnh minh họa)
Bố đã mang theo nỗi đau bị vợ cắm sừng, cùng em sống trong bình luận ác ý của hàng xóm láng giềng nhiều năm. Đến khi em đi học đại học, ông chỉ có một mình lủi thủi. Dù em động viên nhiều, ông vẫn không chịu tái hôn.
Ngày em lấy chồng, bố em vui lắm nhưng tâm trạng lại có vẻ lo lắng điều gì đó. Em không ngờ, trước giờ rước dâu, bố dẫn mẹ vào phòng riêng gặp em. Bà ta khóc lóc như mưa, mái tóc đã bạc dù chỉ 50 tuổi mà trông như 60. Nghe bà ta kể lể là tình cũ bỏ rơi nhanh chóng khi cuỗm được số tiền bà ấy mang theo để làm ăn. Vì nhục nhã bà ấy sống cô đơn một mình, đi làm giúp việc bao nhiêu năm nay mà không dám về gặp bố con em.
Em tức giận đến đỏ gay cả mặt. Em nhìn khuôn mặt chịu đựng và khổ tâm của bố. Không kìm được em đã khóc trôi cả phấn son. Đến lúc nhà trai đến, bà ta vẫn lạy lục van xin được cùng em làm lễ bái gia tiên trước khi lên xe hoa. Em nhất quyết từ chối. Bố giận em, bảo em không biết thương mẹ. Nhưng mà, em thương sao nổi khi bà ta từng bỏ rơi em khi em mới 12 tuổi?
Em nơm nớp suốt buổi lễ vì sợ bà ta trơ trẽn xuất hiện trước mặt nhà trai. (Ảnh minh họa)
Chồng em không hiểu nguyên nhân, thấy mặt em tèm nhem, trang điểm vội vàng. Anh còn tưởng em ngủ quên không kịp trang điểm nên trêu em mãi. Đám cưới trong mơ em kỳ công chuẩn bị bỗng trở thành vội vàng, cuống cuồng vì sự xuất hiện của người đàn bà đáng ghét ấy. Em nơm nớp suốt buổi lễ vì sợ bà ta trơ trẽn xuất hiện trước mặt nhà trai khiến tâm trạng không yên, làm gì cũng hỏng trước hỏng sau. Kể cả việc cầm ly rựu mời bố mẹ chồng cũng run rẩy đổ ra ngoài.
Lên xe rồi em mới thở phào nhẹ nhõm. Quay lại em nhìn mãi bàn tay bố đừng ngoài cửa vẫy vẫy chào em. Em biết ông đang khóc. Em cũng khóc nức nở trên vai chồng vì quá nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Hôm qua bố lại nhắn tin là em lấy chồng rồi, ông muốn cho mẹ em về ở cùng. Hai ông bà có nhau lúc tuổi già, hơn nữa ông tin là bà ấy biết lỗi rồi. Em thực sự không muốn, không tin và lo cho bố bị lừa. Bản thân em cũng không muốn gọi bà ta là mẹ. Nếu bà ta một lần nữa phản bội, chắc bố em không vực dậy nổi. Em phải làm sao bây giờ? Mong mọi người cho em lời khuyên ạ.
Theo afamily.vn
14 năm tôi lặng lẽ yêu thầm người con gái ấy
Được gặp em, yêu em đó là một điều đặc biệt đối với tôi, dù em còn không biết đến sự tồn tại của tôi.
Hình ảnh minh họa
Thanh xuân của tôi bắt đầu cũng là lúc gặp em vào năm 2005. Tôi học cùng trường cấp 3 với em, nhìn thấy em tôi xao xuyến, mộng mơ nhưng rồi bản tính nhút nhát cộng thêm việc em khá xinh khiến tôi tự ti và im lặng. Tôi âm thầm dõi theo em đến hết 3 năm trung học phổ thông. Em thi đậu đại học ở TP HCM, còn ba mẹ bắt tôi ra Bắc học nhưng tôi nhất quyết Nam tiến vì em. Tôi nghĩ nên học thật tốt, kiếm tiền thật nhanh rồi mới tiến tới tìm hiểu em, lúc đó có cái lo cho em.
Bẵng đi một thời gian tôi nhận được tin em lấy chồng, cũng vừa lúc định liên lạc với em. Bao nhiêu dự định tan vỡ, nhiều câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu tôi. Nếu tôi thổ lộ, quyết tâm theo đuổi liệu em có đáp lại? Tôi khao khát thời gian trở lại dù phải nhận một lời từ chối từ em. Tôi hối tiếc đến khóc không thành lời, suy sụp hoàn toàn, từ 68 kg tôi xuống còn hơn 40 kg. Rồi thời gian giúp tôi nguôi ngoai nhưng vẫn không ngừng nhớ em. Tôi cũng tạo dựng cho mình được một công ty nho nhỏ, còn em đã là mẹ của hai con.
Hơn 8 tháng trước, tôi phát hiện mình bị ung thư phổi. Thời gian không còn nhiều, tôi liên lạc với em và nói hết những điều giấu kín. Tôi biết làm vậy là sai nhưng chỉ muốn làm nốt những điều mà thanh xuân không thể làm. Bác sĩ khuyên tôi sinh thiết kiểm tra, xác định và lên phương án chữa bệnh nhưng tôi không làm, bởi ác tính hay lành tính với tôi đã không còn quan trọng. Tôi mới 30 tuổi, sẽ không chờ chết trong bệnh viện. Tôi đi du lịch khắp nơi, quay về lại lao vào công việc bởi đó là thói quen và nếu tôi ngừng lại sẽ nhớ em rất nhiều.
Đôi lúc không kiềm chế nổi tôi lại nhắn tin cho em, nhưng tôi nhận ra hai người đã là hai thế giới khác. Tôi sẽ không quấy rầy em nữa, lại chìm vào giấc mộng dang dở. Cho đến giờ phút này đã 14 năm tôi yêu thầm một người, cũng là những năm tươi đẹp nhất của tôi. Được gặp em, yêu em đó là một điều đặc biệt đối với tôi, dù em còn không biết đến sự tồn tại của tôi. Tôi vẫn yêu em rất nhiều và nhiệt huyết dù ngày mai có thể ngã xuống. Nhìn em hạnh phúc tôi cũng yên lòng. Tôi viết những dòng này mong các bạn trẻ hãy sống hết mình với thanh xuân, yêu cũng được, bị từ chối cũng chẳng sao, miễn sau này nó không khiến chúng ta hối tiếc.
Theo vnexpress.net
Bị nhà chồng nói xấu Má và các anh chị em bên nhà chồng thường hay điện thoại cho nhau. Mấy lần em nghe, toàn nói xấu em. Em cố lơ đi mà sống. Kính gửi chị Hạnh Dung, Em 28 tuổi, làm dâu được sáu năm, có một con trai và một con gái nhỏ. Em lấy chồng xong về nhà chồng làm nội trợ, đầu tắt...