Ngày em đến cùng nắng hạ
Người ta nói muốn viết trang tiếp theo thì đừng có đọc hoài những trang giấy vàng xưa cũ. Đôi khi con người ta lại cứ lưỡng lự, để trang giấy mà không biết phải lật qua. Duyên sẽ đến bất chợt như một cơn mưa rào đầu hạ, người ta cứ mãi vô tình mà lững lờ phớt đi. Duyên đi rồi cũng như mùa hạ đã qua, chỉ còn là lưu luyến. Tiếc một cơn mưa, tiếc những giọt nước long lanh, tiếc cho thanh xuân của ta sao cứ mãi hững hờ.
Có những thứ xưa cũ, vô tình gặp lại thì con người ta lại bồi hồi, nhưng liệu gặp người xưa ấy, tim ta có loạn nhịp như những buổi ngày xưa. Tất cả rồi cũng qua, cũng nhạt nhoà theo năm tháng. Chỉ có ta là vẫn bên ta, vẫn bước tiếp dù đoạn đường ấy có xa vời đi nữa.
Tháng năm sẽ không để con đường bạn đi phải đơn độc, rồi cũng sẽ có những người chợt thoáng qua, người đi kẻ ở, âu cũng chỉ là những mối quan hệ, dù phức tạp hay giản đơn cũng là phút chốc. Nhưng duy sẽ có những thứ mà con người ta chợt vượt qua, mới biết đó là thanh xuân.
Thanh xuân cũng chỉ là hối tiếc. Tình có đẹp cũng chỉ khi còn dang dở. Phải chăng con người ta chỉ có thể luyến tiếc cái chưa thành. Ngày ấy ta vội vàng đến thế, thì giờ đây lại tiếc nuối từng giây? Sao ta không vội dừng lại để nắm lấy những gì ta đánh mất.
Con người ta suy cho cùng cũng chỉ là kẻ ăn mày dĩ vãng. Nhưng hãy trân trọng hiện tại và biết nắm bắt tương lai. Biết trân trọng người con gái đã làm bạn động lòng.
Hãy trân trọng người con gái bên bạn hiện tại, đó dù không phải là mối tình đầu khó quên, hay người thứ hai làm thay đổi bạn,… Nhưng hãy nhớ rằng nếu không biết trân trọng cái bây giờ thì bạn cũng không bao giờ đủ tư cách để vòi vĩnh quá khứ
Anh gặp em những ngày cuối cùng của cảnh trời mùa hạ. Cái thời điểm giao mùa và ban giao cảm xúc ấy. Cái lúc mà con người ta khi thấy mệt thì cần một bờ vai, thấy buồn thì cần một điểm tựa, thấy cô đơn thì tìm một người bạn chân thành.
Đó không phải là cảm giác nao nức đến siêu lòng nữa. Nhưng cái nhè nhẹ và lâng lâng ấy cũng đủ làm say một kẻ vô hồn. Vậy là giao mùa cũng là lúc anh không thấy em nữa. Đúng thật cái gì thoáng qua cũng làm người ta cảm thấy thích thú. Và cái thích thú đó tắt dần. Thời gian rồi trôi duyên rồi đến, chắc là anh đã gặp lại em rồi người con gái ấy nhỉ, như đâu giữa một trời đông se lạnh anh lại thấy tia nắng hạ ấy chói xuống đâu đây…
Nói điều gì về em nhỉ, anh chỉ biết là anh không biết nói gì hết thôi. Nhưng mà cảm nhận của anh thì lạ lắm, cũng có thể gọi là đôi chút tuyệt vời. Một người con gái khá dễ thương.
Thật vui khi anh đã không còn lao đầu điên dại để yêu một người. Nhưng anh biết được em và cuộc sống anh sẽ luôn giao nhau, dù không hoà lẫn vào nhau như trước nữa.
Anh gọi người con gái anh thương là nắng hạ vậy, ừ cũng làm anh say nắng đấy, nhưng thôi làm anh ấm áp bởi giọng nói của em. Thế là đủ
Nắng trời rồi cũng tắt, gió cũng chẳng thổi đến muôn đời. Nhưng mong rằng ” nắng hạ” ấy sẽ cùng anh nắm tay mãi mãi… Cũng sẽ mãi chói chan…
Con người ta đi đâu rồi cũng sẽ nhớ về nơi ta yêu thương. Dù xa tận chân trời. Những ánh đèn lãng mạng phố đêm, những bản ballad có hay đến mấy cũng chỉ là vô nghĩa nếu ta không được chạm tay người mình thương. Và để rồi những lúc tưởng chừng nhưng gục ngã, ta lại ấm áp giữa chốn người đông đúc kia.
Khép mi mắt lại để tận hưởng một tách trà đang còn hơi nóng. Anh chỉ ước hôm trưa hè mùa hạ đấy, em lại đến, cùng anh dạo bước, cùng anh chờ đợi đến hoàng hôn… Tình yêu tuổi thanh xuân cũng thế, cũng đẹp hơn mọi thứ trên đời. Chỉ có là ta có nối tiếc hay không…?
Video đang HOT
Theo Guu
Đi công tác về thấy vợ làm điều ác ôn này với mẹ và cái kết
Khi nghe Mẹ nói thế, Minh không còn kiểm soát nổi mình, anh hùng hổ lao ra đồng thấy vơ đang lúi húi nhổ cỏ thì dọc ngay dậy
Vì cuộc sống ở quê quá khó khăn, Minh tìm đường lên thành phố làm việc để nuôi mẹ già 80 tuổi và vợ con, còn mấy sào ruộng ở nhà, anh giao lại cho vợ.
Từ ngày đi làm xa, mỗi tuần Minh đều goi điện về hỏi thăm và vợ anh đều vui vẻ nói yên tâm, ở nhà mọi người vẫn khỏe cả.
Cũng 6 tháng chưa về nhà, lần đó, nhớ mẹ già và vợ con, anh xin nghỉ vài hôm rồi lên xe về quê. Bước vào sân thì không thấy một bóng người. Minh đoán chắc giờ này con gái đang trên lớp còn vợ thì ra đồng làm. Anh vào nhà sắp xếp đồ đạc định sang hàng xóm xem mẹ có bên đó không, thì nghe tiếng mấy con lợn cứ kêu lên oái oái. Minh xuống chuồng lợn xem thử thì há hốc mồm
- Mẹ, sao mẹ lại ăn cơm trong chuồng lợn?
Con trai thì hốt hoảng nhưng không mẹ không trả lời, vẫn cứ ngồi đó ăn 1 miếng rồi lại vứt cho đàn lợn 1 miếng.
Minh vội vã vào trong kéo mẹ ra, bà cứ ngơ ngác rồi lại vùng vằng, định cắn cả con trai
- Anh là ai? Sao lại kéo tôi ra?
- Mẹ, mẹ sao thế? Con trai mẹ, Minh đây.
- À, à, Minh. Bà cứ lắc lư đầu
- Nhưng tại sao mẹ lại ở trong chuồng lợn?
- Tại..con dâu..con dâu..
Nói xong thấy mẹ co rúm người lại rồi chạy lại vào trong
- Con dâu..bảo tôi..ở trong này.. không được ra ngoài
Minh nghe thế nổi giận đùng đùng, anh tiếp tục kéo mẹ ra ngoài và lầm bầm
- Thật không ngờ, cô ta, cô ta lại dám làm như thế với mẹ. Con..con sẽ giết cô ta
Vốn là người con có hiếu, nên khi nghe Mẹ nói thế, Minh không còn kiểm soát nổi mình, anh hùng hổ lao ra đồng thấy vơ đang lúi húi nhổ cỏ thì dọc ngay dậy
(ảnh minh họa)
- Ơ, ơ, anh về lúc nào đấy, sao..
Không cho vợ nói hết câu, Minh tát liền cho cô 2 bạt tai tóe cả máu
- Khốn kiếp, cô lại dám làm thế với mẹ tôi à?
- Anh, anh, sao tự nhiên lại đánh em?
- Sao hả, cô còn dám hỏi.
Miệng thì chửi rủa còn tay chân anh liên tục đấm đá vợ, mặc cho hàng xóm chạy lại khuyên ngăn. Lúc này vẫn chưa ai hỏi chuyện gì xảy ra. Đến khi vợ Minh bò lết ra ruộng, anh vẫn chưa tha
- Trước kia tôi tưởng cô tốt đẹp, nào ngờ, tôi vừa đi cô đã lộ bản chất. Loại bất hiếu như cô nên chết đi
Rồi anh xé toạc áo quần của vợ. Nhưng mảnh vải vừa bị xé rách thì Minh điếng người,
- Sao người cô toàn vết răng thế này?
Vợ anh mới gắng gượng nói
- Mẹ, mẹ cắn
- Mẹ cắn? Minh ngạc nhiên hỏi lại
Vợ Minh chưa kịp trả lời thì cô hàng xóm vội chạy lại minh oan
- Anh đi được 2 tháng thì mẹ anh đột ngột phát bệnh, thấy bảo bị bệnh tâm thần hoang tưởng.
Minh nghe xong quay sang nhìn vợ
- Bệnh gì thì bệnh, mẹ bệnh là cô dám nhốt bà ấy trong chuồng lợn à?
Nói xong Minh lại tiếp tục đá vợ một cái
Lúc này con gái từ trường về nhà, đi qua thấy bố đánh mẹ, nó chạy vào ôm chân bố
- Bố ơi, đừng đánh mẹ, tại bà muốn thế.
- Muốn thế? rõ ràng bà nói rằng tại con dâu.
- Vì mỗi lần bà phát bệnh là lại đòi chạy xuống chuồng lợn, kéo lên là bị bà cắn, con cũng bị nhiều lần rồi, đây bố xem.
Nói xong nó vạch áo cho bố xem thật. Minh bây giờ mới ngớ người
- Bố xem suốt mấy tháng nay trên người mẹ chỗ nào cũng chằng chịt dấu răng của bà. Nhiều hôm bà còn vác gậy đánh mẹ, nhưng mẹ vẫn chăm sóc bà rất tốt mà bố.
Minh nhìn vợ, giọng chùng xuống
- Sao cô không nói với tôi sớm?
- Bệnh của mẹ thỉnh thoảng mới phát, nên em mới không muốn nói sợ anh lo lắng. Nhốt mẹ trong đó em cũng là bất đắc dĩ thôi. Đến bữa, còn phải mang cơm vào chuồng lợn thì bà mới chịu ăn, chứ không mẹ lại chạy linh tinh. Có lần tôi phải ra tận bờ sông mới tìm được bà về đấy.
Nghe vợ nói xong Minh thấy hối hận vì sự nóng vội của mình, chưa hiểu sự tình đầu đuôi đã ra tay đánh vợ. Thì thấy tiếng đứa con hét
- Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ngất rồi bố ơi...
Anh vội vàng định thần lại, và bế vợ chạy thẳng vào viện cấp cứu. Nhưng lúc này, vợ đã bị gãy một chân. Minh chỉ biết ôm cái chân gãy của vợ và xin lỗi liên tục.
Theo Blogtamsu
Lau mắt đi em Đàn ông chỉ thích làm bạn, thân thiết với người phụ nữ mang lại năng lượng tích cực cho họ; không khiến họ phải nặng nề, khó xử, phải tốn công dỗ dành, đoán ý. Nước mắt và muộn phiền chỉ khiến họ bỏ chạy mà thôi. Bạn có thể không tin, nhưng điều này là thật 1. Em nhắn tin, bảo: "Nhìn...