Ngày em cưới: Mình mất nhau!
3 năm trước cô đã từng thấy cô ấy trong vòng tay anh, cô vùng vằng bỏ về, và cô cũng không ngờ,đó là lần cuối cùng cô được nhìn thấy anh..
Ngày…,em cưới mời anh chị đến dự”.Đắn đo một lúc, cô bấm nút gửi đi.
Cũng lâu rồi, từ ngày anh đi, không một lời từ biệt,cô không còn sử dụng đến chiếc điện thoại cũng…như số điện thoại riêng của hai người nữa. Thời gian đầu, nhiều lần cô thử gọi vào số điện thoại ấy nhưng chỉ có những tiếng tút dài vô tình, không ai nhấc máy. Cô cố tìm cho ra lí do nhưng những gì cô nhận lại được chỉ là những sự im lặng. Sợ hãi, tuyệt vọng,cô đau đớn mà không biết lí do.
Một tháng, hai tháng…rồi một năm, hai năm … cô chôn vùi mình vào những hồi ức đẹp ngày xưa. Cô vẫn đến quán cafe đều đặn như một lịch trình không đặt trước. Khác một điều bây giờ chỉ có một mình cô. Thời gian đầu, mấy anh chị phục vụ bàn ở đó thắc mắc hỏi cô sao không thấy bạn trai cô đi cùng. Cô không biết nói gì cả, chỉ thấy nghẹn đắng trong cổ họng. Cũng không lạ gì khi những người ở quán hỏi vậy bởi suốt bốn năm ở bàn cạnh khung cửa sổ ấy có 2 cô cậu sinh viên yêu nhau,vào dịp valentine vẫn đến đó.
Sau từng ấy thời gian, cô vượt qua nỗi đau đó. Bất chợt cảm giác cô đơn, trống trải ùa về. Tuần sau cô sẽ là cô dâu, nhưng chàng hoàng tử trong mơ không phải là anh. Cô bật khóc, trái tim khô ấy đã lại khóc sau một thời gian dài vô cảm.
Tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình. Là anh, đúng là anh thật rồi. Cô vội chồm lấy điện thoại đọc tin nhắn”Hẹn ngày mai 8 giờ. Chỗ cũ”.Vẫn kiểu cách hẹn hò đầy lạnh lùng của anh. Cô bối rối. Cô không biết phải làm sao nữa? Nếu như đi gặp anh, liệu có khi nào cô nghĩ lại không? Cô đắn đo, do dự.
Sau từng ấy thời gian, cô vượt qua nỗi đau đó. Bất chợt cảm giác cô đơn, trống trải ùa về. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
7 giờ 30 phút, cô đứng trước gương hàng tiếng đồng hồ, mấy bộ váy áo trong tủ cũng được cô lôi ra thử đi thử lại.mãi rồi cô mới chịu nhìn vào đồng hồ. Sắp muộn mất rồi mà anh không thích cô đến hẹn muộn. Chỉ còn một bộ váy, bộ váy anh thích cô mặc nhất. Cũng từ ngày ấy, cô hứa sẽ không bao giờ mặc lại nó nữa. Nhưng lần này, cô quyết định…8 giờ, cô đến quán, quán chưa đông khách lắm.Chị phục vụ nhanh nhẹn mời cô ngồi ở chiếc bàn bên cạnh
- Chiếc bàn mọi hôm nay có người ngồi mất rồi chị ạ,mong chị thông cảm. Cô ngại ngần…tiến lại đằng sau cô gái đang ngồi chiếc bàn đó. Cô ngờ ngợ, hình như gặp cô gái đó ở đâu rồi.
- Xin lỗi chị …Cô gái quay lại. Đúng , đúng rồi đúng là ô ta, lần này thì cô không thể nhầm vào đâu được. Cô toan quay đầu lại bỏ đi.
- Chị ơi, khoan đi đã. Chị có nhận ra vật này không? Cô sững người lại, bởi đó là chiếc điện thoại của anh, trên đó vẫn còn chiếc móc đeo cô làm tặng anh. Cô lặng người không nói gì được.Và những gì sau đó xảy ra cô không nhớ được nữa, cô chỉ thấy tai mình ù đi bởi những lời nói của cô ấy.
3 năm trước cô đã từng thấy cô ấy trong vòng tay anh, cô vùng vằng bỏ về, và cô cũng không ngờ,đó là lần cuối cùng cô được nhìn thấy anh… (Ảnh minh họa)
3 năm trước cô đã từng thấy cô ấy trong vòng tay anh, cô vùng vằng bỏ về, và cô cũng không ngờ,đó là lần cuối cùng cô được nhìn thấy anh..
- Anh không muốn chị biết chuyện anh bị bệnh,thời gian sống của anh chỉ còn được tính bằng ngày. Anh yêu chị, và biết rằng chị cũng yêu anh nhiều lắm, nên ngày đó, anh cố làm chị tổn thương để chị xa anh. Để chị không đau khổ nhiều nếu như biết được sự thật. Anh vẫn giữ chiếc điện thoại này, và ngày nào anh cũng ngồi viết tin nhắn cho chị nhưng không bao giờ gửi đi. Anh chỉ muốn lưu lại những kỉ niệm,những khoảng thời gian đẹp nhất của hai người. Và anh muốn chiếc điện thoại này mãi mãi được lưu giữ. Anh dặn em dù thế nào cũng không được nói sự thật này cho chị biết. Nhưng ngày hôm qua khi chị nhắn tin, em suy nghĩ rất kĩ và quyết định nói cho chị biết sự thật. Em không muốn anh mang tiếng là kẻ phản bội.”Ngoài đường, trời mưa to. Ngày cô cưới, cũng là ngày giỗ của anh.
Có một sự thật chẳng bao giờ em biết
Buổi chiều hôm đó Hạ không biết rằng sau những cái hôn và ôm đó, anh đã khóc...
Hạ đứng lặng bên đường nhìn chiếc xe máy vừa phóng qua mình. Cô gục xuống bên vệ đường. Cô cảm thấy khó thở, cảm thấy tim đau thắt. Có một thứ gì đó cứ òa ập đến trong lòng cô, uất nghẹn và đầy căm hận. Chỉ vài giây thôi cô cũng đủ nhận ra bóng dáng của con người đó. Cô sẽ không thể nào nhầm lẫn được vì hình ảnh của anh khắc sâu vào tâm khảm cô nên dù anh chỉ lướt cô cô, cô cũng sẽ nhận ra.
Nếu là bình thường, Hạ sẽ gọi anh thật lớn vì chỉ thoáng thấy anh cũng làm cho bầu trời của cô trong trẻo lên lạ thường. Nhưng lần này, Hạ không thể cất được tiếng gọi. Có điều gì chặn nơi cổ họng và nước mắt cứ trào ra vô thức. Đó là anh! Nhưng ngồi đằng sau anh là một người con gái khác. Cô ấy ôm anh thật chặt, khẽ đặt lên má anh một nụ hôn. Cảnh tượng đó ai cũng có thể hiểu: Họ là một đôi!
Thực ra Hạ đâu phải là người đàn bà duy nhất trong đời anh. Cô càng không phải là người đầu tiên. Hạ biết rất rõ anh đã có vợ nhưng tình yêu làm cô không thể nào rời khỏi anh. Đã gần 3 năm rồi, Hạ từ chối tất cả những người đàn ông khác đến với cô. Cô dành trọn con người và tình yêu của mình dành cho anh dù biết anh đã thuộc về một người phụ nữkhác. Anh có một người vợ hiền, hai đứa con thơ và việc đến với cô chỉ là ảo vọng không bao giờ thành hiện thực.
Trước đây, Hạ cũng không thể nào tưởng tượng rằng có ngày cô lại thành người thứ ba như vậy. Nhưng rồi khi gặp anh, có lẽ cô đã không làm được điều mà lí trí mình bắt buộc. Cô biết anh yêu cô nhưng cô là người đến sau và anh không thể nào từ bỏ gia đình được. Cuộc sống đôi khi vẫn vậy, không phải người vợ sống trọn đời đã là người mà ta yêu nhưng người ta yêu cũng không hẳn là người sẽ ở bên ta trọn kiếp. Hạ và anh đúng là như vậy, số phận quá tàn nhẫn khi để hai người gặp nhau khi đã muộn màng.
Cô dành trọn con người và tình yêu của mình dành cho anh dù biết anh đã thuộc về một người phụ nữ khác. (Ảnh minh họa)
Hạ tin là anh yêu cô bởi vì nếu không yêu thì đàn ông thường sẽ chẳng ngần ngại mà nhận lấy những gì người con gái dâng hiến. Nhưng anh thì khác, anh thừa nhận yêu cô nhưng anh cũng chối từ tình cảm ấy. Anh luôn giữ khoảng cách vì anh muốn cô hãy tìm cho mình một người mà cô có thể lấy làm chồng, một người không vướng bận và không thuộc về ai.
Hai năm qua, mỗi lần Hạ cần anh đều đến bên cô, giúp đỡ cô tận tình nhưng chưa bao giờ anh đồng ý đi quá giới hạn với Hạ. Anh muốn giữ cho cô sự trinh nguyên nhất, ít nhất là về thể xác. Cái anh cần đó là anh hiểu cô yêu anh. Vậy đã là một niềm an ủi. Anh không thể cưới cô vì thế anh không muốn làm cô khổ. Chính điều đó càng làm Hạ yêu anh và không thể nào rời xa anh dù không biết bao lần cô muốn "là người phụ nữ của anh" nhưng anh từ chối.
Hạ chấp nhận là người phụ nữ phía sau lưng anh mà không đòi hỏi điều gì. Thứ khiến cô buồn nhất chính là anh không cho cô một lần được trao cho anh những gì quý giá nhất. Hạ tin mình sẽ không hối hận vì điều đó. Cô luôn tin rằng không phải ai trong đời cũng tìm được người mình yêu vì thế cô tự nguyện ở bên anh dù anh không thể nào cho cô một thân phận. Nhưng ngay cả vị trí đó, anh cũng không cho cô cơ hội trọn vẹn.
Hạ mặc kệ, Hạ luôn ở bên anh. Hạ không bắt anh phải có trách nhiệm, càng không bắt anh phải cưới cô. Cứ lặng lẽ ở bên anh như vậy đã là quá đủ rồi. Hạ chờ đợi một ngày anh sẽ mềm lòng và sẽ thuộc về cô. Cô sẽ có một đứa con với anh, làm mẹ đơn thân và tôn thờ tình yêu ấy suốt đời...
Vậy mà chiều nay Hạ mới nhận ra bộ mặt của anh, của người đàn ông mà bấy lâu nay cô vẫn luôn nghĩ là đạo mạo. Vì anh ta mà cô từ chối tất cả hạnh phúc. Cô không chỉ yêu anh mà còn trân trọng con người và đạo đức của anh. Nhưng chiều nay, giữa dòng phố đông, anh lại tay trong tay với một người con gái khác không phải vợ anh. Họ hôn nhau tới mức trơ trẽn và thô bỉ. Họ không ngần ngại trao nhau những cử chỉ yêu thương giữa phố phường.
Anh không thể ích kỉ bỏ vợ, bỏ con để yêu cô dù biết cô là người duy nhất đến giờ mang cho anh cảm giác được yêu thương. Và anh cũng không thể ích kỉ bắt cô phải sống cô độc vì anh... (Ảnh minh họa)
Cô không phải là người phụ nữ duy nhất không phải vợ anh ở bên anh. Có bao nhiêu cô gái ngây thơ và khờ khạo tin rằng anh tử tế để sẵn sàng dâng hiến cho anh cả con tim và thân xác? Hạ đau đớn vô cùng nhưng cô không gục ngã. Cô vốn là người như vậy. Yêu anh biết là không thể tới cùng anh cô cũng dám đánh đổi để miễn là gần anh. Và khi biết anh không xứng đáng với tình yêu đó, Hạ có đủ dũng khí để quên.
Một tháng sau đó, Hạ điểm tô cho mình thêm xinh đẹp và chấm dứt mọi liên lạc với anh. Anh cũng không hề điện cho cô. Hạ tự hứa với lòng mình cô sẽ sống và sẽ yêu một người xứng đáng hơn anh, một người sẽ có thể cầu hôn cô chứ không phải là cam phận đứng sau như khi yêu cô...
Nhìn Hạ tươi tắn sau cú sốc tinh thần ấy, anh mỉm cười chua xót. Từ khóe mắt anh lăn dài những giọt lệ. Buổi chiều hôm đó Hạ không biết rằng sau những cái hôn và ôm đó, anh đã khóc. Đó là một màn kịch mà anh dựng lên. Nếu anh không làm thế cô sẽ không bao giờ chịu rời xa mà anh thì không muốn cô phải khổ. Anh yêu cô thật lòng nhưng tình yêu đó đến quá muộn màng nên dù yêu anh cũng phải từ bỏ. Anh không thể ích kỉ bỏ vợ, bỏ con để yêu cô dù biết cô là người duy nhất đến giờ mang cho anh cảm giác được yêu thương. Và anh cũng không thể ích kỉ bắt cô phải sống cô độc vì anh...
Theo VNE
Chưa chồng đã chửa nên phải bỏ con Sợ bị mang tiếng chưa chồng đã chửa nên mẹ đã chấp nhận từ bỏ giọt máu của mình. Con à! Có phải giờ này con đang trách mẹ lắm đúng không? Vì mẹ đâu xứng đáng làm mẹ của con, mẹ càng không xứng đáng làm một con người khi đã từ bỏ chính giọt máu của mình. Mẹ biết nói gì...