Ngày em cưới: Mình đã mất nhau!
3 năm trước cô đã từng thấy cô ấy trong vòng tay anh, cô vùng vằng bỏ về, và cô cũng không ngờ,đó là lần cuối cùng cô được nhìn thấy anh..
Ngày…,em cưới mời anh chị đến dự”.Đắn đo một lúc, cô bấm nút gửi đi.
Cũng lâu rồi, từ ngày anh đi, không một lời từ biệt,cô không còn sử dụng đến chiếc điện thoại cũng…như số điện thoại riêng của hai người nữa. Thời gian đầu, nhiều lần cô thử gọi vào số điện thoại ấy nhưng chỉ có những tiếng tút dài vô tình, không ai nhấc máy. Cô cố tìm cho ra lí do nhưng những gì cô nhận lại được chỉ là những sự im lặng. Sợ hãi, tuyệt vọng,cô đau đớn mà không biết lí do.
Một tháng, hai tháng…rồi một năm, hai năm … cô chôn vùi mình vào những hồi ức đẹp ngày xưa. Cô vẫn đến quán cafe đều đặn như một lịch trình không đặt trước. Khác một điều bây giờ chỉ có một mình cô. Thời gian đầu, mấy anh chị phục vụ bàn ở đó thắc mắc hỏi cô sao không thấy bạn trai cô đi cùng. Cô không biết nói gì cả, chỉ thấy nghẹn đắng trong cổ họng. Cũng không lạ gì khi những người ở quán hỏi vậy bởi suốt bốn năm ở bàn cạnh khung cửa sổ ấy có 2 cô cậu sinh viên yêu nhau,vào dịp valentine vẫn đến đó.
Sau từng ấy thời gian, cô vượt qua nỗi đau đó. Bất chợt cảm giác cô đơn, trống trải ùa về. Tuần sau cô sẽ là cô dâu, nhưng chàng hoàng tử trong mơ không phải là anh. Cô bật khóc, trái tim khô ấy đã lại khóc sau một thời gian dài vô cảm.
Tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình. Là anh, đúng là anh thật rồi. Cô vội chồm lấy điện thoại đọc tin nhắn”Hẹn ngày mai 8 giờ. Chỗ cũ”.Vẫn kiểu cách hẹn hò đầy lạnh lùng của anh. Cô bối rối. Cô không biết phải làm sao nữa? Nếu như đi gặp anh, liệu có khi nào cô nghĩ lại không? Cô đắn đo, do dự.
Sau từng ấy thời gian, cô vượt qua nỗi đau đó. Bất chợt cảm giác cô đơn, trống trải ùa về. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
7 giờ 30 phút, cô đứng trước gương hàng tiếng đồng hồ, mấy bộ váy áo trong tủ cũng được cô lôi ra thử đi thử lại.mãi rồi cô mới chịu nhìn vào đồng hồ. Sắp muộn mất rồi mà anh không thích cô đến hẹn muộn. Chỉ còn một bộ váy, bộ váy anh thích cô mặc nhất. Cũng từ ngày ấy, cô hứa sẽ không bao giờ mặc lại nó nữa. Nhưng lần này, cô quyết định…8 giờ, cô đến quán, quán chưa đông khách lắm.Chị phục vụ nhanh nhẹn mời cô ngồi ở chiếc bàn bên cạnh
- Chiếc bàn mọi hôm nay có người ngồi mất rồi chị ạ,mong chị thông cảm. Cô ngại ngần…tiến lại đằng sau cô gái đang ngồi chiếc bàn đó. Cô ngờ ngợ, hình như gặp cô gái đó ở đâu rồi.
- Xin lỗi chị …Cô gái quay lại. Đúng , đúng rồi đúng là ô ta, lần này thì cô không thể nhầm vào đâu được. Cô toan quay đầu lại bỏ đi.
- Chị ơi, khoan đi đã. Chị có nhận ra vật này không? Cô sững người lại, bởi đó là chiếc điện thoại của anh, trên đó vẫn còn chiếc móc đeo cô làm tặng anh. Cô lặng người không nói gì được.Và những gì sau đó xảy ra cô không nhớ được nữa, cô chỉ thấy tai mình ù đi bởi những lời nói của cô ấy.
3 năm trước cô đã từng thấy cô ấy trong vòng tay anh, cô vùng vằng bỏ về, và cô cũng không ngờ,đó là lần cuối cùng cô được nhìn thấy anh… (Ảnh minh họa)
3 năm trước cô đã từng thấy cô ấy trong vòng tay anh, cô vùng vằng bỏ về, và cô cũng không ngờ,đó là lần cuối cùng cô được nhìn thấy anh..
- Anh không muốn chị biết chuyện anh bị bệnh,thời gian sống của anh chỉ còn được tính bằng ngày. Anh yêu chị, và biết rằng chị cũng yêu anh nhiều lắm, nên ngày đó, anh cố làm chị tổn thương để chị xa anh. Để chị không đau khổ nhiều nếu như biết được sự thật. Anh vẫn giữ chiếc điện thoại này, và ngày nào anh cũng ngồi viết tin nhắn cho chị nhưng không bao giờ gửi đi. Anh chỉ muốn lưu lại những kỉ niệm,những khoảng thời gian đẹp nhất của hai người. Và anh muốn chiếc điện thoại này mãi mãi được lưu giữ. Anh dặn em dù thế nào cũng không được nói sự thật này cho chị biết. Nhưng ngày hôm qua khi chị nhắn tin, em suy nghĩ rất kĩ và quyết định nói cho chị biết sự thật. Em không muốn anh mang tiếng là kẻ phản bội.”Ngoài đường, trời mưa to. Ngày cô cưới, cũng là ngày giỗ của anh.
Theo Khampha
Cảm ơn chị đã cướp mất cha của con tôi
Giờ đây oán giận trong tôi với chị không còn, tôi vui vì con sẽ không có một người cha yếu kém, thà không cha còn hơn có một người cha tồi. Cảm ơn chị đã giúp tôi cắt bỏ khối u ác tính.
Tôi viết những dòng này khi yêu thương đang dâng đầy chứ không phải thù hận, nên hơn lúc nào hết tôi thấy lòng nhẹ nhõm, hạnh phúc như chưa từng hờn oán. Chắc chị nhiều khi cảm thấy hạnh phúc như tôi, đó là cái hạnh phúc của người làm mẹ, hạnh phúc khi ngắm nhìn con mình say ngủ, khi ôm con trong vòng tay mà thấy lòng lâng lâng một thứ tình yêu lạ kỳ và thiêng liêng không gì so sánh được. Chị cũng là mẹ của hai đứa con chắc hẳn chị hiểu... Chị nhớ không, lần đầu tiên nói chuyện qua yahoo, dù biết chị là người yêu cũ của anh (người yêu tôi hiện tại), tôi đã không hề ghen, không một chút ích kỷ, chỉ mở lòng lắng nghe và thông cảm cùng chị. Chị năn nỉ tôi giúp được gặp anh, năn nỉ tôi khuyên anh đối diện với chị, tôi thương chị thương anh nên khuyên anh đối diện và xem chị như bạn.
Thế rồi một ngày khi tôi và anh có chút mâu thuẫn nhỏ vì anh ghen tuông vô cớ, anh đã tìm đến và chị dùng thân xác mình để xoa dịu, chị ăn nằm với anh khi biết anh đang rất yêu tôi. Tôi như quỵ ngã khi biết được sự thật bởi đã dành hết tin yêu cho anh, một lòng chung thủy mà chưa từng ghen tuông ích kỷ. Cũng có thể vì tôi không ghen nên đã vô tình giúp hai người phản bội lòng tin của mình. Một người đàn ông luôn miệng nói yêu tôi lại có thể ăn nằm với người khác. Còn chị, một người đàn bà từng có chồng, hai con, giờ ly dị lại nói luôn yêu người yêu tôi trong suốt 10 năm qua.
Cùng là phụ nữ nhưng tôi không cảm thông được, với tôi tình yêu phải là sự chung thủy và hơn hết với tôi quá khứ với hiện tại khác xa nhau, không hề có định nghĩa "tình cũ không rủ cũng tới". Tôi cũng có tình cũ nhưng luôn trân trọng và xem họ là bạn đúng nghĩa.
Chị à, tôi cay đắng cùng cực khi biết mình có con với anh là ngày biết anh phản bội, bắt cá hai tay. Đứa con chính là sự khao khát của anh mà có để rồi một ngày anh đang tâm vứt bỏ. Cay đắng hơn khi chị biết tôi có con với anh mà vẫn một lòng muốn anh là của chị. Đạo đức của một người mẹ có hai con như chị sao lại muốn con tôi không cha, muốn cướp đi của con tôi cái hạnh phúc giản đơn mà bất kể đứa trẻ nào cũng xứng đáng được hưởng?
Giờ đây cái chị có là tiền, là hình ảnh của người phụ nữ thành công. Chị yêu cầu tôi khuyên anh nhận sự giúp đỡ của chị, tôi nói cái đó tùy anh vì anh là một người đàn ông, chỉ chừng đó mà chị chửi rủa tôi ích kỷ, không khuyên anh dùm chị và nổi khùng lên xúc phạm tôi. Thấy chị sai nên anh bắt chị phải xin lỗi tôi, chị nói "xin lỗi là vì anh muốn". Đúng là chị khôn khéo quá, vì nếu là tôi, tôi sẽ không sống dối lòng được, chỉ xin lỗi ai khi thực sự tôi thấy có lỗi.
Để anh chị thanh thản đến với nhau không lụy phiền, tôi đành nói sẽ bỏ con. Đớn đau thay anh vui mừng, tỏ ra nhẹ nhõm. Đó là sự đau đớn nhất trong tôi đến giờ vẫn chưa nguôi. Tôi không đau nhiều đến vậy khi biết mình bị phản bội nhưng đau quằn quại khi thấy anh vui trước cái tin con mình sẽ chết. Ngay lúc đó tình yêu tôi cho anh đã hết, trong tôi anh chỉ là một cá thể bất nhân, tàn nhẫn. Đến con mình, điều mình ao ước bao lâu mà vui khi nghe tin nó sẽ bị bức tử thì tôi đối với anh cũng chỉ là một hạt bụi và sau này khi ảo vọng tan biến, chị đối với anh cũng chẳng là gì. Anh chị hơn tôi vài tuổi chắc hiểu rõ quy luật của tình yêu hơn tôi, không gì là vĩnh cửu...
Nhận ra anh không đáng làm chồng mình, làm cha của con mình nên tôi không để anh phải gánh bất cứ trách nhiệm nào, một mình với những đau đớn tủi hờn chấp nhận làm mẹ đơn thân. Những tháng ngày đầu tiên tôi như gục ngã, sống như người vô hồn, cơm không ăn, công việc không làm được, từ bỏ hết. Tôi tiều tụy và thoi thóp tưởng như sẽ chết, bỏ mặc tất cả để sống trong niềm đau và oán giận đến nỗi bị động thai nghiêm trọng, sự sống của tôi và con lúc này phụ thuộc may rủi.
Lúc đó tôi từng nói cảm ơn chị đã giúp nhận ra bản chất của anh. Dù vậy tôi vẫn oán trách chị, không tha thứ được khi chị nhẫn tâm cướp cha của con tôi, trách chị yêu một tình yêu thiếu đạo đức và thiếu sự tử tế. Nếu là tôi, tôi sẽ chọn cách sống làm người tử tế thay vì hạnh phúc với tình yêu ích kỷ, đó cũng là lý do tôi ra đi, rời khỏi anh.
Giờ đây khi hàng ngày được âu yếm đứa con bé bỏng, tôi cảm thấy mình hạnh phúc vô cùng và từ sâu thẳm cảm ơn chị thật sự. Vì có chị nên giờ đây vai trò làm mẹ và giá trị của việc làm mẹ đối với tôi tuyệt vời đến mức không thể diễn đạt. Chính vì để giữ được con mình tôi trải qua nhiều khó khăn tủi nhục nên giờ đây sự có mặt của con là hạnh phúc viên mãn nhất của tôi, hơn tất cả những niềm vui sướng khác mà tôi từng có được.
Nhờ có chị mà sau này tôi sẽ ngẩng cao đầu tự hào với con mình rằng tôi là một người mẹ tử tế. Nhờ có chị mà con tôi giờ đây có được một người cha nuôi yêu thương bé vô bờ bến, yêu thương nhiều đến mức tôi tin rằng nhiều người cha ruột cũng không làm được. Thứ tình yêu đó cao đẹp bởi nó không mục đích, không vụ lợi. Cha nuôi bé là người cha xứng đáng nhất bởi đơn giản giữa tôi và anh không phải tình yêu thương trai gái mà anh vẫn luôn xem bé như con ruột của mình, có lẽ vì anh là người học Phật, hiểu đạo và trên hết đó mới là cái tình người cao quý.
Tôi hy vọng khi cha ruột của con tôi sống với chị, anh sẽ yêu thương con chị thật nhiều như vậy, bởi lẽ những đứa trẻ không bao giờ có tội. Trước tình yêu của một người mẹ cho đứa con không cha từ khi còn là giọt máu, giờ đây oán giận trong tôi với chị không còn, tôi vui vì con sẽ không có một người cha yếu kém, thà không cha còn hơn có một người cha tồi. Cảm ơn chị thật lòng đã giúp tôi cắt bỏ được một khối u ác tính. Chân thành cảm ơn chị, cầu chúc chị cùng anh hạnh phúc.
Theo Blogtamsu
Đến khi ngoại tình mới nhận ra yêu chồng thật sự Tôi tự dằn vặt lương tâm mình khi nằm trong vòng tay chồng, tôi đã sai khi có ý nghĩ phản bội anh. Người chồng vẫn luôn yêu thương , tin tưởng tôi hết mực, chưa bao giờ một lần mắng nhiếc hay đánh tôi. Tôi kết hôn đã được 5 năm, chung sống với chồng từng ấy thời gian nhưng tôi không...