Ngày em chạy theo giám đốc
Tôi tức giận, điên cuồng nhưng bất lực. Cuối cùng, tôi cũng phải hiểu ra rằng mình đã bị bỏ rơi. Tôi tỉnh ngộ, đa.u đớ.n.
Anh là nhân viên kỹ thuật một hãng sản xuất xe máy. Tôi có một cửa hiệu làm bánh nho nhỏ. Cuộc sống của hai vợ chồng tuy không dư giả là mấy song đầm ấm, vui vẻ.
Trong một lần đi giao bánh cho khách hàng, con xe cà tàng của tôi giở chứng chế.t máy giữa đường. Đang lúc đán.h vật với “mụ xế già” dưới trời nắng chang chang, tôi bỗng nghe ai đó gọi tên mình. Ngẩng mặt lên đã thấy một người đàn ông cao lớn tiến đến: “Em là Thủy, vợ cậu Minh phải không?” Hóa ra là anh Thắng, giám đốc. Dạo trước, chồng tôi bị khung máy rơi vào chân phải nằm nhà ít ngày, anh có đến thăm.
Giám đốc không nề hà, giúp tôi dắt “con xế già hư hỏng” đến một tiệm sửa xe gần đó. Trong lúc chờ đợi, giám đốc chở tôi đi giao bánh bằng chiếc ô tô sang trọng mà có nằm mơ tôi cũng chẳng bao giờ tơ tưởng. Đưa bánh xong, giám đốc mời tôi đi ăn trưa ở một nhà hàng Nhật. Chưa bao giờ tôi được ăn những món ngon, lạ đến thế. Giám đốc ân cần tiếp thức ăn cho tôi, thỉnh thoảng lại nhìn tôi bằng một ánh mắt thật tình tứ, cái nhìn như có lửa, đầy khao khát, đam mê.
Tôi gần như ngạt thở, không sao cưỡng nổi mình bị cuốn theo anh đến một nơi kín đáo để rồi tiếp tục chìm đắm trong những môi hôn nóng bỏng, trong những đam mê chưa bao giờ bùng cháy dữ dội đến thế trong cuộc đời. Tiếng chuông điện thoại liên hồi của Minh cũng không khiến tôi bận tâm. Từ đó, tôi và giám đốc thường xuyên gặp nhau. Hình như Minh về nhà sớm hơn, ít đi đá bóng hơn để giúp tôi làm một số việc nhà, nấu cho tôi một vài món ngon để tẩm bổ vì dạo này anh thấy tôi bận rộn suốt. Nhiều khi ở bên giám đốc, tôi thấy tội lỗi, day dứt, đau khổ khi nhớ đến bát gà hầm ngải cứu, Minh hì hục ninh cả ngày chủ nhật để bồi bổ cho vợ. Sao tôi có thể ích kỷ thế, xấu xa thế? Nhưng không hiểu sao tôi vẫn chạy theo giám đốc như một kẻ mất trí.
Được một thời gian, giám đốc không tìm tôi nữa. Tôi tức giận, điên cuồng nhưng bất lực. Cuối cùng, tôi cũng phải hiểu ra rằng mình đã bị bỏ rơi. Tôi tỉnh ngộ, đa.u đớ.n.
Tối hôm đó, tôi trở về, đợi rất lâu mới thấy Minh ra mở vừa. Cửa vừa mở, điện vụt tắt, trên bàn là chiếc bánh gatô xinh xắn với những ngọn nến lung linh, anh tươi cười hét lớn: “Happy birthday!”. Đợi tôi thổi nến xong, anh bảo tôi quay lại phía sau, điện vụt sáng và ngay trước mắt tôi là một chiếc xe Vespa như tôi hằng mơ ước. Anh mỉm cười hạnh phúc, đặt lên môi tôi nụ hôn nồng nàn. Cuộc đời đã quá ưu ái khi ban cho tôi một người đàn ông tuyệt vời đến thế. Vậy mà bấy lâu tôi đã phụ lòng anh.
Sau cái đêm ngọt ngào ấy, tôi thức dậy trong sự im lặng kì lạ bao phủ căn nhà. Trên bàn ăn có bánh mì, trứng ốp la cùng một mảnh giấy: “Anh đi công tác ít ngày. Khi nào trở về, mình sẽ làm thủ tục li dị. Kể từ ngày em chạy theo giám đốc, anh đã luôn mong em quay lại. Nhưng ngay cả khi bị hắn bỏ rơi, em vẫn còn luyến tiếc nên anh không thể tha thứ cho em. Tôi úp lá thư vào mặt, hai hàng nước mắt tuôn rơi. Đã quá muộn…
Lại một ngày em nhớ đến anh
Ngày hôm nay mưa to quá. Lại một ngày mưa. Thế mà cũng sắp hết tháng Bảy rồi. Một năm trước, ngày em tiễn anh cũng là một ngày cuối tháng Bảy nhiều mưa...
Sắp hết tháng Bảy, cũng có nghĩa là sắp hết 1 năm tròn, cũng có nghĩa là lời hứa với bản thân của em sắp đến lúc phải thực hiện. Lời hứa rằng sẽ quên đi một người, sẽ thực sự quên để có thể sống cuộc sống hoàn toàn của riêng mình. Cuộc sống không có anh, ở quanh em và trong tâm trí em.
Nhớ mùa đông năm ngoái, sau ngày hôm ấy với cánh thư cuối cùng, em đã cắt ngắn ngủn mái tóc đang dài dở dang của mình. Chuyến đi công tác vừa kết thúc, vừa đặt chân đến Hà Nội, em đã vội vã lên tàu đi Sa Pa. Nước mắt còn nóng hổi với rất nhiều câu hỏi rối bời tâm trí. Em vội đến rồi vội đi như trốn chạy...
Anh biết không, em đã nghĩ mình chờ đợi hạnh phúc sẽ tới giống như là chờ đợi tóc mình dài ra mỗi ngày. Từng chút, từng chút một. Không dễ gì nhận thấy. Nhưng đến một lúc nào đó, khi nhìn vào trong gương, em nhất định sẽ thấy mình đã khác.
Là em tự động viên mình thế thôi. Sau những ngày mất ngủ xanh xao. Sau những ngày nước mắt lặng lẽ rơi trên đường về nhà. Sau những ngày đầy ắp blog buồn và bí mật riêng mình em biết, riêng mình em hay. Cứ âm thầm như vậy, tự trò chuyện với mình, tự động viên chính mình, nửa chờ đợi khát khao một phép màu, nửa chừng như thất vọng vu vơ...
Và rồi em đã hứa. Hứa với mình rằng em sẽ quên anh. Sẽ quên đi vào cái ngày tròn một năm anh rời Hà Nội. Thời gian trôi như âu yếm vỗ về nỗi đợi chờ vô vọng trong em. Cũng sắp rồi. Hai ngày nữa thôi. Mà sao hôm nay, lại một ngày em nhớ đến anh...
Em tự nhủ mình, thôi thì sau này sẽ có một người rất yêu em, cho em cảm giác yên bình và được yêu thương, cho em sự rung động của thuở ban đầu ấy say mê. Sẽ là ai trong cuộc đời này? Trái tim em mỏi mệt làm sao! Có phải vì em đã quá yêu? Hay chỉ là em đang ảo tưởng? Tất cả đã qua rồi. Một năm. Khoảng thời gian xa cách quá dài cho một tình yêu mong manh... Giá như khoảng cách có thể là cơn gió, để thổi bùng lên tình yêu trong trái tim ta. Nhưng tình chúng mình tự phút ban đầu đã quá đỗi mong manh phải không anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em không can đảm đi ra khỏi đời anh Sao cuộc đời này giống nhau quá anh nhỉ, có những người con gái đang yêu những người có gia đình và em cũng là một trong số đó. Em ray rứt lắm anh biết không? Em yêu anh nhiều lắm và em không dám nghĩ đến ngày em sẽ xa anh mãi mãi nó như thế nào nữa. Em không dám nghĩ...