Ngày đưa người yêu về ra mắt bố mẹ tôi kinh ngạc đánh rơi cả chén nước
Ngày đưa Lâm về ra mắt, bố mẹ tôi kinh ngạc đánh rơi cả chén nước đang cầm trên tay. Bởi tôi cầm tay em bước vào và phải hướng cho em về chỗ bố mẹ tôi ngồi để chào.
Tôi quen Lâm trong một lần đi du lịch bụi. Khi đó, tôi đang gặp vận đen toàn tập trong công việc lẫn tình yêu. Vì một sai phạm lớn, tôi bị đuổi khỏi công ty cùng một số tiền bảo hiểm. Người yêu suốt 3 năm nhận thấy tương lai không an toàn nên phũ phàng rũ bỏ tôi. Quá chán nản, tôi quyết định đi phượt một chuyến về miền quê xa để lấy lại thăng bằng cho cuộc sống.
Với tâm trạng ủ rủ, tôi gặp Lâm khi em đang đi chợ một mình. Chúng tôi vô tình va vào nhau. Thay vì giận dữ, mắng mỏ tôi như những cô gái thành phố, Lâm dễ dàng nhận lời xin lỗi của tôi bằng một nụ cười rất đẹp. Cười xong, tôi thấy em dùng chân đưa đưa bên dưới một lúc, rồi cúi nhặt cây gậy. Khi đó, tôi mới biết em là một cô gái mù. Tôi xin phép được đưa em về và em cũng vui vẻ đồng ý.
Không hiểu sao, tôi lại có ấn tượng rất sâu sắc về em. Tôi quyết định dừng chân ở ngôi làng của em một thời gian. Hồi đầu tôi ở trọ trong một căn nhà nghỉ cũ kỹ, duy nhất của thị trấn, ngày nào cũng chạy xe vài cây số đến nhà em chơi. Lần nào đến, tôi cũng mua quà, bánh kẹo cho mọi người. Về sau, tôi chai mặt xin vào trọ trong nhà em luôn và nhờ em trai em đưa đi chụp một số phong cảnh yên bình ở quê.
Lâm có đôi mắt tuyệt đẹp, làn da trắng trẻo, giọng nói ngọt ngào. Ở em, tôi còn cảm nhận được sự chịu thương chịu khó, cần cù, nhẫn nhịn. Dù đôi mắt không thấy gì nhưng em vẫn làm mọi việc trong gia đình một cách nhanh nhẹn và thành thạo. Cũng nhờ em và gia đình em mà tôi có thêm động lực để vượt qua những thất bại mình gặp phải.
Ở nhờ nhà em được 1 tháng, tôi về lại thành phố. Một phần vì ba mẹ tôi hối thúc tôi về, một phần tôi muốn tìm công việc mới. Trước khi về, tôi còn nắm tay em, hẹn sẽ trở lại đón em vào một ngày gần nhất có thể. Tình yêu của chúng tôi đơn giản là vậy, chỉ một nụ hôn nhẹ lên tóc, cái nắm tay, và bắt đầu trong vòng 1 tháng ngắn ngủi. Nhưng tôi thấy như vậy là quá đủ.
Về thành phố, với sự quen biết rộng rãi của ba mẹ, tôi nhanh chóng xin được công việc mới. Dù không bằng việc cũ nhưng cũng đem lại nguồn thu nhập ổn định.
Lúc này, tôi càng nhớ Lâm hơn và muốn dẫn ba mẹ về gặp em. Để chứng minh mình yêu em chân thành, tôi thu xếp công việc về quê đón em. Tôi chỉ không ngờ, đây lại là quyết định sai lầm, đẩy em vào tình thế khó xử và đau đớn.
Video đang HOT
Vì là mối quen biết cũ, thêm vào đó tôi cũng là người đáng tin cậy nên bố em đồng ý cho tôi đưa em đi. Lúc đó tôi còn hứa sẽ đưa em đến bệnh viện chữa mắt. Nếu chữa được, bằng mọi giá tôi sẽ chữa cho em.
Ngày đưa Lâm về ra mắt, bố mẹ tôi kinh ngạc đánh rơi cả chén nước đang cầm trên tay. Bởi tôi cầm tay em bước vào và phải hướng cho em về chỗ ba mẹ tôi ngồi để chào. Mẹ tôi vừa nhìn thấy như vậy liền hiểu ngay chuyện. Không cần chờ tôi giới thiệu, bà đã mắng tôi té tát là khùng là điên nên mới yêu một cô gái mù, lại là dân tỉnh lẻ hẻo lánh, nghèo nàn, không học hành.
Tôi biết ba mẹ cũng muốn tốt và lo cho tương lai của tôi nên mới phản ứng mạnh như thế. Nhưng tôi yêu em, tôi biết em không giống những cô gái ham vật chất như trước đây tôi từng yêu. Đây không phải là sự bồng bột, bởi tôi có phải ít tuổi nữa đâu, và cũng vì tôi đã trải qua quá nhiều cuộc tình trước đó, nên tôi biết tình cảm chân thật hiện giờ của mình.
Nhìn thấy em bị tổn thương, tôi cảm thấy đau đớn đến nghẹt thở. Tôi quay sang cãi lại ba mẹ rồi dắt tay em đứng lên bỏ đi. Từ hôm đó, tôi cũng chuyển ra ngoài ở trọ cùng em. Tôi quyết định sẽ phản đối ba mẹ đến khi nào họ chấp nhận em thì thôi.
Tôi dắt em tới bệnh viện khám, bác sĩ nói bệnh của em bẩm sinh, giờ muốn chữa thì phải chờ người hiến giác mạc.
Ở được một tuần trên thành phố, em đã đòi về vì không gian xa lạ, người khác suốt ngày chỉ trỏ bàn tán. Em cũng sợ ảnh hưởng tới tôi. Tôi phải động viên em rất nhiều em mới chịu ở lại.
Những ngày sau đó, tôi dắt em ra mắt bạn bè. Trước mặt em, họ bảo tôi “điên” nên mới chọn yêu một cô gái mù như em. Đêm đó, em đã khóc rất nhiều.
Khi ba mẹ tôi biết chuyện tôi đưa em đi giới thiệu công khai khắp nơi, ba tôi đã gọi điện mắng tôi một trận. Ông bảo rằng nếu tôi cứ cố chấp thì sẽ từ mặt tôi luôn.
Thấy tôi không ăn cứng ăn mềm, mẹ tôi đã chờ lúc tôi đi làm để tới phòng trọ mắng chửi em. Khi nhận được điện thoại của hàng xóm, tôi tức tốc chạy về thì thấy em đang khóc, còn mẹ tôi thì chống nạnh đứng ngoài cửa. Lần đó, tôi và mẹ cãi nhau to. Khung cảnh hỗn loạn ngày hôm đó, cả đời tôi cũng không quên.
Đêm đó, Lâm nói với tôi rằng em không muốn chữa mắt nữa, em muốn về quê. Tôi năn nỉ, thậm chí bật khóc xin lỗi em và hứa sẽ không để em chịu những tổn thương như vậy nữa nhưng em vẫn không thay đổi suy nghĩ. Em còn nói dù em không ăn học được như người ta, đôi mắt cũng không thấy gì nhưng không có nghĩa em không có lòng tự trọng. Em cũng nói không muốn làm tôi khó xử khi đứng giữa ba mẹ và em.
Tôi lấy lý do bận đi làm ngày hôm sau để không đưa em về vì muốn tìm cách giữ em ở lại. Tôi yêu em thật lòng và muốn cưới em làm vợ. Nhưng làm sao để ba mẹ tôi đồng ý, làm sao để giữ em lại đây?
Theo tri thuc tre
Đột ngột tới văn phòng của chồng, tôi kinh ngạc không thốt nên lời
Khi cô ấy vừa khép cửa, tôi bảo chồng cởi quần ngay lập tức. Chồng tôi chống cự và nói tôi vớ vẩn, anh đang trong giờ làm. Nhưng tôi như phát điên...
Tôi năm nay 30 tuổi, là một nhân viên công chức bình thường với mức thu nhập trung bình. Nhưng chồng tôi lại là người thành đạt. Anh hiện là chủ một văn phòng tư vấn có tiếng trong thành phố. Mọi chi tiêu trong gia đình tôi hầu như đều phụ thuộc vào lương của chồng.
Chúng tôi yêu nhau 3 năm rồi mới cưới nên tôi rất tin tưởng anh. Anh có thể không hoàn hảo tuyệt đối nhưng cũng là một người chồng, người cha tốt. Anh đi làm đúng giờ, về nhà đúng giờ. Lâu lâu anh mới tiếp khách hàng ban đêm một lần vì anh luôn quan niệm đêm là thời gian nghỉ ngơi và dành cho gia đình. Vì thế, sống với nhau gần 6 năm nhưng tôi rất hạnh phúc và chưa bao giờ hối hận khi lấy anh làm chồng.
Mấy tháng gần đây, văn phòng chồng tôi mới nhận vào một cô gái trẻ làm nhân viên. Cô gái này chỉ hơn 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học luật. Chồng tôi từng dẫn cô ấy về nhà ăn cơm do đi họp quá giờ cơm trưa nên tôi cũng có dịp nói chuyện thân mật. Theo cảm nhận của tôi thì đấy là một cô gái biết điều, nhẹ nhàng, lại không quá xinh đẹp nên tôi rất yên tâm. Cô ấy cũng thường xuyên nhắn tin kể lể cho tôi nghe về áp lực công việc, về sự khó tính của chồng tôi nên tôi cũng có phần tin tưởng cô ấy.
Một năm qua, chuyện sinh hoạt vợ chồng tôi thay đổi nhiều. Trước đây chúng tôi rất đều đặn, nhưng giờ thì thất thường. Có khi anh hào hứng làm liên tục vài ngày một tuần, nhưng có khi anh để tôi &'nhịn đói' gần nửa tháng. Tôi cũng thắc mắc nhưng anh chỉ nói công việc mệt mỏi nên anh không có hứng thú đều đặn như trước nữa. Bản thân ngẫm lại cũng thấy dạo này chồng hay đi tiếp khách, công việc làm có sự thăng tiến lớn nên tôi cũng không nghi ngờ nhiều. Đặc biệt, từ ngày có cô em nhân viên kia, không khác gì tai mắt của tôi ở văn phòng, nên tôi nắm được rất rõ hành tung của chồng.
Song, khi giặt quần áo cho chồng, tôi phát hiện điều khả nghi. Dưới đáy quần lót của anh dính một thứ màu trắng đục, tôi phải vò mấy lần mới trôi hết. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ là chồng bị yếu sinh lý nên xuất bất ngờ. Bởi bình thường, anh cũng rất nhanh &'hết tiền' khi giao ban với vợ.
Tuy nhiên, thứ đó liên tục xuất hiện dưới đáy quần chồng, 2 - 3 lần/tuần, sức khỏe của anh cũng giảm sút hơn. Anh thường lên giường là ngủ luôn, thỉnh thoảng tỏ ra mệt mỏi, đau lưng. Trong khi đó, chúng tôi rất ít khi gần gũi, tôi còn mua thêm cho anh khá nhiều thuốc hỗ trợ việc đó, vậy mà anh luôn tỏ ra không hưng thú. Tôi sinh nghi nên muốn tìm hiểu cụ thể có phải chồng ngoại tình.
Dựa vào số ngày xuất hiện thứ đó, tôi canh trưa hôm đó đột ngột đến thẳng văn phòng của chồng mà không cho anh biết. Ở văn phòng lác đác vài người lớn tuổi đang nghỉ trưa, thấy tôi họ chỉ gật đầu chào rồi lại dựa vào ghế ngủ tiếp. Còn một số người khác, tôi đoán đã ra ngoài ăn trưa hoặc tụ tập đâu đó.
Phòng chồng tôi nằm bên trong, phải đi qua phòng thư ký, nhưng lúc này cô thư ký không có mặt ở đó. Tôi biết cô ấy mới sinh con được 8 tháng nên đoán về cho con bú. Cửa phòng chồng tôi khóa rất chặt nên tôi phải gõ cửa. Tôi thấy khá lạ là đi làm mà anh cũng phải khóa kỹ vậy, nhưng nghĩ anh đang ngủ nên vẫn kiên nhẫn gõ cửa. Mãi tới 5 phút sau, tôi mới thấy anh mở cửa trong bộ quần áo chỉnh tề. Anh có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi, còn tôi thì kinh ngạc há hốc miệng vì trong phòng, ngoài anh ra còn có cô nhân viên trẻ tuổi. Cô ấy đang chăm chú xem tài liệu trên bàn, và vui vẻ chào hỏi tôi.
Tôi đâu phải kẻ ngốc, nhìn cảnh này tôi đã đoán ra được điều gì đã xảy ra. Tôi bảo cô ấy ra ngoài trước, tôi có chuyện quan trọng cần nói với chồng. Khi cô ấy vừa khép cửa, tôi bảo chồng cởi quần ngay lập tức. Chồng tôi chống cự và nói tôi vớ vẩn, anh đang trong giờ làm. Nhưng tôi như phát điên, tôi lên án anh rằng nếu anh trong sáng thì sợ gì tôi kiểm tra. Rồi khi anh kéo quần xuống, tôi thật sự sốc khi nhìn thấy chiếc bao cao su vẫn còn treo ở đó.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra, chồng ngoại tình có thể đồi bại đến vậy. Anh dám làm việc vụng trộm này ngay ở văn phòng của mình, bên ngoài chỉ cách hai cánh cửa, là nhân viên của anh. Tôi nghĩ, có lẽ họ đều đã biết nhưng im lặng vì muốn giữ công việc. Điều này khiến tôi cảm thấy rất nhục nhã.
Hôm đó tôi trở về nhà mà như người mất hồn. Nếu tôi làm căng lên, thì danh dự, uy tín của anh sẽ bị ảnh hưởng. Công việc cũng sẽ không thể thuận lợi được nữa. Nhưng nếu không làm căng, tôi lại chẳng biết làm thế nào để giải tỏa ấm ức của mình.
Chồng tôi đã cho cô nhân viên đó nghỉ việc, anh cũng xin tôi tha thứ và hứa không có lần thứ 2. Nhưng niềm tin trong tôi vụn vỡ hết, chỉ còn lại sự thất vọng, đau khổ. Tôi biết sống và đối mặt với anh như thế nào trong những ngày tiếp theo đây?
Theo tri thuc tre
Tôi kinh ngạc và choáng váng tột độ khi xem đến bức hình thứ 2 Nếu con gái tôi không vô tình cầm nhầm điện thoại, nếu tôi không tò mò mở ra, thì có phải tất cả những bí mật này sẽ bị chôn vùi mãi mãi? Năm nay tôi 26 tuổi, đang là nhân viên của một siêu thị. Tôi và D là bạn thân của của nhau từ thời tiểu học. Nhiều lúc tôi thầm...