Ngày đưa con đi cấp cứu cũng là ngày tôi chứng kiến cảnh chồng đưa bồ đi đẻ
Nhiều đêm hao gầy ngồi nhìn ra cửa sổ, tôi bất giác mỉm cười khi nghĩ lại những đêm vợ chồng má ấp môi kề tôi thủ thỉ với anh rằng:
ảnh minh họa
- Mình hạnh phúc bình yên quá đỗi thế này đôi khi em lại thấy bất an.
Nghe có vẻ điên rồ nhưng đã có khi tôi nghĩ vậy, những lúc đó chồng lại vuốt má tôi mỉm cười rồi bảo:
- Em không thích bình yên à, vậy anh nổi loạn nhé.
Tôi nheo mắt nhìn chồng:
- Thôi anh cứ yêu mẹ con em như bây giờ đi, em chỉ cần thế thôi cũng đủ để em có sức mạnh làm mọi việc rồi.
Chúng tôi đã từng hạnh phúc nhiều như thế, chồng tôi là 1 người đàn ông điềm đạm và có trách nhiệm với gia đình. Anh yêu vợ yêu con, ngày tôi bầu con bé anh bảo: “Con gì anh cũng yêu hết”. Và đúng thế thật từ khi con gái tôi còn nằm trong bụng cho đến khi nó chào đời rồi lớn lên bố nó vẫn là người luôn quan tâm và chiều chuộng con nhất.
Nhưng rồi bi kịch xảy ra khi tôi không thể có bầu lần nữa, đồng nghĩa với việc tôi chẳng thể sinh con trai cho anh. Tôi suy sụp và buồn nhiều lắm, lúc đó chồng tôi cứ an ủi: “Mình có Dâu tây là được rồi, anh không cần gì hơn đâu nên em đừng suy nghĩ”. Khi nghe anh nói những lời đó tôi cảm giác như mình là người phụ nữ may mắn nhất trên đời vậy.
Thời gian cứ trôi qua, gia đình tôi vẫn bình yên nhưng ít có thời gian bên nhau vì chồng mỗi ngày 1 bận công việc. Anh lên chức đồng nghĩa với việc anh sẽ đi tiếp khách nhiều hơn, có nhiều mối quan hệ hơn. Đôi lần tôi thấy bất an tôi sợ mất anh, sợ anh sẽ say nắng ai đó và rồi điều tội tệ ấy cũng đến khi tôi vô tình đọc được tin nhắn của chồng với 1 cô gái trẻ.
Chồng tôi rất ít khi nói yêu ai, vậy mà trong tin nhắn đó anh bảo anh yêu cô ta và nhớ cô ta rất nhiều. Tôi bủn rủn đứng không vững nữa, thậm chí tôi còn bị tụt huyết áp đến suýt xỉu. Tôi không tin những gì vừa đập vào mắt mình nhưng đó đúng là sự thật.
Tôi nhớ đêm giao thừa tôi và anh ngồi đối diện nhau cùng nâng ly rượu vang lên chúc mừng năm mới. Uống xong 1 ngụm tôi nhìn sâu vào mắt anh rồi bảo:
- Anh và cô gái ấy đã qua lại được bao lâu rồi.
Chồng tôi hơi giật mình, anh lấm lét nhìn tôi rồi nói:
Video đang HOT
- Em… em biết chuyện rồi à.
Câu trả lời của anh quá đỗi bình tình khiến trái tim tôi như bị bóp nghẹt:
- Ừm, giờ anh tính sao?
- Anh xin lỗi, anh sai rồi. Xin hãy cho anh thời gian, anh hứa sẽ tự mình giải quyết, xin lỗi vì đã làm em tổn thương, bà xã à.
- Có phải vì em không sinh được con trai cho anh không? Có phải vì em không phải người vợ tốt không?
- Không đâu, em là người phụ nữ hiền thảo tuyệt vời là do anh tham lam. Anh xin lỗi, xin em đừng tự trách mình.
- Chuyện kia em nghĩ anh biết mình nên giải quyết thế nào đúng không? Em mệt rồi, em đi nghỉ trước.
Tôi lững thững bước lên phòng, không chửi bới không đánh đấm, chỉ có nỗi đau là ngự trị. Chúng tôi luôn thế suốt 8 năm chưa 1 lần cãi vã, có gì đều thẳng thắn nói chuyện 1 cách văn minh. Mấy ngày sau chồng tôi về nhà sớm hơn, quan tâm vợ con hơn rồi anh đặt vé đưa chúng tôi đi du lịch. Tôi vẫn buồn nhiều nhưng tôi vẫn tha thứ cho anh vì đơn giản tôi còn yêu và tôi biết cuộc hôn nhân nào rồi cũng có sóng gió.
Từ hôm ấy tôi học cách yêu bản thân nhiều hơn, đi tập yoga mỗi chiều để cân bằng cuộc sống. Tôi và chồng đều cố làm ấm gia đình lại vì cô con gái nhỏ của mình. Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy, chồng tôi không còn có biểu hiện gì của việc qua lại với cô gái kia nữa. Cho đến 1 ngày, hôm đó chồng tôi bảo đi công tác 1 tuần, tôi gói gém đồ đạc tiễn anh lên đường. Ngày ngày chúng tôi vẫn gọi điện hỏi han nhau, đến hôm thứ 3 anh đi thì con bị ốm.
(Ảnh minh họa)
Tôi sợ anh lo lắng nên tự bắt xe đưa con đến viện, con bé sốt cao đến mức co giật nên tôi rất lo lắng. Khi đang chờ bác sĩ cho con bé uống thuốc thì tôi nghe 1 giọng quen thuộc vang lên:
- Bác sĩ ơi vợ tôi sao rồi, cô ấy và đứa bé ổn chứ ạ?
Tôi ngó sang cuối hành lang kia chẳng phải chồng tôi sao? Sao anh ấy lại ở đây, còn người đàn bà anh ấy vừa gọi là &’vợ’ ấy chẳng lẽ nào lại là…. Cô bồ kia. Tôi bủn rủn đi như kẻ mất hồn đến căn phòng đó. Tiếng đứa trẻ vang lên, chồng tôi sung sướng bế lấy nó rồi bảo:
- Ôi con trai của bố, bố yêu con nhiều lắm.
- Con… con trai sao?
Chồng tôi ngước mắt lên nhìn qua tôi, anh ấy suýt đánh rơi đứa bé khi thấy vợ mình đứng trước mặt:
- Em… em à.
Mắt tôi ngấn nước:
- Anh bảo anh đi công tác cơ mà, con gái anh ốm đang cấp cứu đằng kia. Vậy mà anh lừa dối mẹ con tôi để đưa bồ đi đẻ ư? Anh có còn là con người không?
Tôi khóc nấc lên lần này mọi đau đớn vỡ òa, nhìn vào trong kia cô bồ đang cố ngước mắt nhìn ra:
- Xin chị… đừng làm hại con tôi.
Chồng tôi ú ớ:
- Về nhà… anh sẽ giải thích, anh xin lỗi. Xin em hãy bình tĩnh, bà xã à anh…
- Thôi… không cần giải thích nữa. Anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt mẹ con tôi nữa, tôi biết phận đàn bà không biết sinh con trai là cái tội. Tôi… tôi sẽ nuôi con 1 mình, anh cứ sống cùng cô ta đi.
- Em à…!
Tôi ngoảnh lưng quay đi thì chết sững khi thấy con gái mình đang nhợt nhạt đứng phía sau. Nó ngất lịm ngay trên hành lang, có lẽ con bé quá mệt và nỗi đau nó vừa trải qua quá lớn. Nắm chặt tay con tôi chỉ biết khóc, 1 đêm trôi qua nó vẫn chưa chịu tỉnh. Chồng tôi đòi vào gặp con nhưng tôi không cho, nếu nó có mệnh hệ gì đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh ta.
Ơn trời là con tôi đã khỏe lại, mẹ con tôi thay khóa cửa và sống với nhau. Con bé bị tổn thương và thất vọng về người bố mà nó hết sức tôn thờ nên đâm ra trầm cảm không muốn nói chuyện với ai khiến tôi khổ tâm xót xa vô cùng. Tôi viết đơn ly hôn, tôi từ bỏ người đàn ông mà mình đã dành cả tuổi thanh xuân và gần chục năm sau đó để yêu và cung phụng.
Dù gì tôi cũng không thể sinh thêm con cho anh ấy nữa, nên chia tay có lẽ là giải pháp tốt nhất cho 2 người. Nhiều lúc ngẫm lại tôi thấy hạnh phúc đôi khi mong manh quá, hôm nay mình nghĩ có được cả thế giới nhưng bỗng ngày mai cả thế giới ấy lại quay lại đâm sau lưng mình. Có lẽ là do tôi quá yêu quá tin tưởng nên mới bị phản bội đâu đớn như thế. Vậy nên khi yêu hãy chỉ biết yêu là yêu thôi, đừng mong người ta yêu mãi
Theo Phununews
Vợ cao tay giành lại chồng ngay trước mặt của bồ nhí
Hương không hét lớn, cũng không làm gì chỉ vỗ nhẹ vào vai người đàn ông kia "Bây giờ thì anh tin rồi chứ, anh nên đưa vợ anh về phòng kế bên. Giờ đến lượt tôi nói chuyện với chồng tôi...".
Chồng cô bồ nhí túm lấy tóc người vợ phản bội, ghì sát đầu cô xuống giường rồi hét lớn "đồ đàn bà lăng loàn. Mày kêu chưa muốn có con là vì lẽ này đây sao. Tiền bạc tao kiếm về mày giữ hết rồi lại đi ăn nằm với kẻ khác. Tao ngu mới bị mày cắm sừng...".
Hương biết chồng mình ngoại tình ngay khi cô sinh đứa con thứ hai, một hai lần Hương có "cảnh cáo" chồng bằng những lời bóng lời gió mong chồng hiểu, tỉnh ngộ mà quay về, cô sẽ coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Ấy vậy mà Trường phớt lờ giả vờ như không biết.
Trường thay đổi "chiến lược" liên tục. Khi thì hẹn hò kín đáo, khi thì vờ như là một gã chồng ngoan, hết giờ tan làm là về nhà ngay với vợ, rồi thi thoảng lại có chuyến công tác xa vài ngày. Nhưng lần đi công tác anh cố tình cho vợ xem giấy công tác, mail công tác sếp gửi để làm bằng chứng cho vợ bớt nghi ngờ. Thế nhưng trong những chuyến công tác ấy Trường đều sắp xếp ổn thỏa ngày nào làm việc ngày nào đi chơi với bồ ở miền đất xa không có vợ dõi theo.
Thế nhưng, đối với người phụ nữ thông minh đã từng bị chồng phản bội, và mất lòng tin vào chồng như Hương thì mấy trò vặt vãnh ấy của Trường làm sao qua được mắt cô. Thậm chí đứa con trai thứ hai mới được 14 tháng tuổi, Hương vẫn quyết tâm gửi về ngoại để đặt vé máy bay cùng chuyến bay với chồng.
Người đàn bà ấy khóc lóc van nài chồng đến thống khổ, còn Trường run rẩy nhìn vợ, lắp bắp, lí nhí trong miệng. (ảnh minh họa)
Dĩ nhiên là Trường hoàn toàn không thể nghĩ đến trường hợp đó, cho đến khi mọi sự vỡ lở, mặt đối mặt. Trước đó, Hương đã thu thập đầy đủ thông tin về "đối thủ" là cô bồ nhí xinh đẹp của chồng để tiện cách đối phó. Hương liên lạc với gã chồng khờ khạo của cô ta, rồi đưa ra mọi bằng chứng chứng minh chuyện ngoại tinhg của chồng mình và vợ người đàn ông kia. Vậy là ngay trên chuyến bay công tác dài 1 tuần lễ ấy có hẳn hai cặp vợ chồng "hoán đổi chỗ"
"Trận chiến" nổ ra sau khi Trường và cô gái kia hí hửng xuống may bay, check in vài kiểu, rồi dăt tay nhau vào khách sạn - nơi họ đã đặt phòng sẵn. Hương và người đàn ông kia cũng đặt phòng kế bên, hai người đặt hai phòng. Họ chờ cho đến quá 11h đêm mới gõ cửa phòng Trường, lúc bấy giờ người ra mở cửa lại là cô bồ nhí, với bộ đồ ngủ mỏng tang.
Người đàn ông khờ khạo không hay biết vợ mình ngoại tình ấy xông thẳng vào trong phòng, bắt gặp Trường đang nằm trên giường, cũng bộ đồ ngủ, trên tay là chiếc điện thoại. Chồng cô bồ nhí túm lấy tóc người vợ phản bội, ghì sát đầu cô xuống giường rồi hét lớn "đồ đàn bà lăng loàn. Mày kêu chưa muốn có con là vì lẽ này đây sao. Tiền bạc tao kiếm về mày giữ hết rồi lại đi ăn nằm với kẻ khác. Tao ngu mới bị mày cắm sừng...".
Người đàn bà ấy khóc lóc van nài chồng đến thống khổ, còn Trường run rẩy nhìn vợ, lắp bắp, lí nhí trong miệng. Hương không hét lớn, cũng không làm gì chỉ vỗ nhẹ vào vai người đàn ông kia "Bây giờ thì anh tin rồi chứ, anh nên đưa vợ anh về phòng kế bên. Giờ đến lượt tôi nói chuyện với chồng tôi...".
Suốt đêm ấy Trường lặng im, thi thoảng thốt lên lời xin lỗi. Một tuần đó thay vì ở bên nhân tình, Trường lại có "cơ hội" du lịch cùng vợ. Những ngày này có lẽ vì sự khoan dung cao thượng của Hương mà Trường quyết định bỏ bồ quay về với gia đình.
Đã gần 1 năm nay Trường không hề nghĩ đến chuyện ngoại tình, còn Hương cố kìm nén không bao giờ nhắc đến chuyện cũ. Với Hương, phận đàn bà muốn giữ chồng phải cao thượng, phải cho chồng có đường lui, đàn ông ai chẳng có đôi lần sa ngã.
Theo Afamily
Màn trả thù cao tay của vợ khi chứng kiến đôi dâm phu dâm phụ đang ôm nhau hú hí Nhân đươc tin nhăn cua cô bô chi câm điên thoai như săp vơ nat. Chi không muôn bi qua măt nưa lân nay chi se không đê yên va rôi kich hay đa băt đâu luc nưa đêm. Cuôc sông gia đinh chi vôn di rât hanh phuc, 6 năm chung sông ca 2 đêu rât hoa thuân va cô găng hêt...