Ngay đêm tân hôn, tôi quỳ lạy van xin mẹ vợ tha thứ
Đến lúc này tôi mới thấm thía thế nào là phận “chó chui gầm chạn” mang thân ở rể.
Tôi sinh ra và lớn lên ở một miền quê nghèo. Nghèo đến nỗi đến bây giờ gần 30 tuổi tôi vẫn ám ảnh cảnh 3 anh em, bố mẹ và ông nội quây nhau quanh một nồi cơm độn khoai sắn ăn qua bữa. Chưa hết tháng 3 mẹ tôi đã phải sang nhà cô bác trong làng đong thóc về cho anh em ăn. Cứ thế vừa thu hoạch xong trả nợ thóc cũ, cả nhà ăn 1 vài tháng là đã hết và mẹ tôi lại mang rổ đi vay.
Trời mưa, 3 anh em tôi nằm chen nhau trên một tấm phản mà bố tôi lấy gỗ về ghép đóng lại. Nhà dột, mưa rơi tong tong xuống, mẹ tôi phải lấy áo mưa che trên màn để các con ngủ tiếp. Nhà phải đến 4, 5 chiếc nồi, chậu hứng nước mưa. Trời mùa hè nắng rọi xuyên qua các kẽ hở trên mái ngói.
Tôi không biết giấu mặt vào đâu đành quỳ xuống xin lỗi cầu xin bà tha thứ (Ảnh minh họa)
Tuổi thơ tôi cứ trôi qua trong đói nghèo cơ cực như thế. Mặc dù nghèo nhưng anh em tôi vẫn học tốt. Năm đó, tôi đỗ thủ khoa trường Kinh tế. Ra trường với tấm bằng giỏi tôi được nhận vào một công ty nhà nước trong thành phố.
Tôi bắt đầu cuộc hành trình mới với chí quyết tâm làm giàu thay đổi cuộc đời của bản thân và kéo các em tôi thoát khỏi vùng quê nghèo nàn đó.
Thế nhưng lương ba cọc ba đồng làm mọi ước vọng ban đầu của tôi sụp đổ. Hai đêm liền tôi thức trắng để suy tính bước đi mới.
Sếp tôi có cô con gái năm nay gần 27 mà vẫn chưa chồng, nghe đâu vì xấu quá. Các anh em trong cơ quan vẫn thường cố tình gán ghép tôi làm con rể vì tôi được lòng ông ấy.
Biết ông ấy thích ăn tiết canh, cuối tuần nào tôi cũng alo gọi điện mời sếp đi ăn, vừa chuyện trò, vừa có cớ qua nhà sếp để gặp con gái ông.
Ông có nhà lầu ở gần bờ hồ, nghe đâu đất trên đó phải hàng chục tỷ một mét vuông. Thế mà nhà sếp rộng lắm, phải ngăn ra làm mấy mảnh chứ chẳng chơi.
Con gái sếp tuy có bơi béo và ngăm đen nhưng lại hoạt miệng. Tôi lên chơi lúc nào em cũng chào hỏi và có ý nấu những món ngon mời tôi ở lại ăn cơm. Có lẽ lúc đó sếp tôi cũng muốn gả con gái nên mới như vậy.
Video đang HOT
Nghe đâu sếp tôi trước đó cũng ở rể và mảnh đất vợ chồng ông ở hiện tại là của nhà vợ ông mua cho. Nhưng sau khi lấy vợ, được bố vợ hỗ trợ rồi thăng chức tằng tằng, ông tậu được cả chục mảnh ở trung tâm thành phố này.
Tôi chuyển kế hoạch sang tấn công con gái sếp với hi vọng tương lai sẽ thay đổi. Cuối tuần nào tôi cũng đưa em đi chơi, xem phim, cà phê. Thân hình quá khổ của em làm tôi nhiều phen ngượng chín mặt. Đang đi thì xe chết máy, tôi đẩy xe còn em cun cút theo sau. Ngặt nỗi tôi đi bên em chẳng khác gì con số 10, tôi là 1 còn em 0 tròn. Em ngồi lên cái yên xe của tôi vì chở quá khổ mà sập cái rầm rồi sau đó chẳng thể nào mở được yên xe nữa, tôi đành phải dắt xe ra thợ cạy yên lên mỗi khi đi chơi với em về.
Sau 3 tháng tán tỉnh thì em đồng ý yêu và 6 tháng qua lại chính thức đồng ý cưới. Đám cưới của tôi diễn ra ở quê và trên thành phố.
Ở quê làm trước 1 ngày, em và bố mẹ em – sếp tôi lấy cớ nhà xa với đang chuẩn bị đám cưới trên này nên không về. Vậy là ở quê tôi làm đám cưới mà không có cô dâu, bố mẹ vợ tương lai cũng chẳng ai biết.
Riêng phần đám cưới trên phố, bố mẹ tôi được ông bà thông gia chuẩn bị sẵn một bộ comple và cái áo dài nhung tím. Thân hình gầy guộc của mẹ và bố tôi như bơi trong hai cái thứ xa xỉ mà cả đời ông bà mới được mặc một lần.
Khách nhà gái đông lắm, nhà tôi chỉ có mấy người bạn đại học và mấy anh em cùng cơ quan đến dự, mừng tôi và mừng luôn con gái sếp.
Bố mẹ tôi chẳng có gì trao cho con dâu ngoài sợi dây chuyền bằng vàng tây 2 chỉ tôi gom góp từ trước lúc cưới. Trong khi nhà gái hết cô chú, rồi ông bà trao nặng cả cổ.
Tôi biết bố mẹ tôi buồn và tủi lắm nhưng tôi đành động viên hai người, chờ sau này tôi sẽ thay đổi tình thế cho bố mẹ mở mày mở mặt.
Cưới xong, bố mẹ tôi lấy cớ ở nhà các em không lo lợn gà được nên bắt xe về luôn, tôi đưa cô dâu về phòng cưới, cũng chính là căn phòng rộng 40 mét vuông cô ấy ở từ khi còn nhỏ luôn.
Vào phòng, tôi lấy mấy cái phong bì các anh em và bạn đại học mừng cất riêng, còn lại để vợ tôi đếm và ghi lại hết.
Không rõ vợ tôi nói với mẹ cô ấy thế nào mà sau khi tắm rửa, ăn uống xong, bà gọi riêng tôi vào phòng ông bà nói chuyện. Bà chỉ thẳng mặt tôi bảo vừa bước chân vào nhà bà mà đã dám rút tiền riêng thì sau này không biết còn bùn rút kiểu gì. Rồi bà ấy lôi bố mẹ tôi ra chì chiết nào là ông bà thông gia làm xấu mặt vợ chồng bà, đến cái quà mừng con dâu mà trao mỗi cái dây chuyền mỏng thé, lại còn bằng vàng tây.
Tôi không biết giấu mặt vào đâu đành quỳ xuống xin lỗi cầu xin bà tha thứ. Nhục nhã là thế nhưng mẹ vợ tôi vẫn không buông tha còn bắt tôi viết giấy cam kết không bao giờ được tái phạm, không bao giờ được chôm chỉa của nải nhà bà.
Đến lúc này tôi mới thấm thía thế nào là phận “chó chui gầm chạn” mang thân ở rể. Nhưng tôi sẽ cố cố nhịn nhục lần này nhưng sau này, chính tay tôi sẽ đuổi thẳng cổ bà ta ra khỏi căn nhà này đầu tiên.
Theo Phunutoday
Chết chết, thời đại này còn có chấy!
Thằng rể út bảo "Mấy hôm nay bà ngủ với cháu có lây sang nó không đấy? Khiếp quá đi". Con gái bà hùa vào "Chết mất, để con xem nào, mẹ vào gội đầu luôn đi, tối nay mẹ đừng ngủ chung với cháu đấy nhé".
Con gái gọi điện về báo tin, "cô giúp việc sắp về quê rồi, mẹ ra trông Bi vài hôm giúp con với. Dạo này công việc nhiều quá không nghỉ được mẹ à". Bà thương con đồng ý luôn mặc dù ở nhà chỉ có mỗi bà cố (mẹ bà) và chồng bà (bị tai biến) không làm được gì. Còn đàn lợn giống bà mới mua về nuôi để trả nợ, còn con bò cái đang đến kỳ phối giống...
Con gái út của bà lấy chồng, cả gia đình vui lắm, vui vì nó lấy được thằng rể giàu có, chịu khó làm ăn lại yêu thương vợ. Không chỉ thương vợ và nó còn đối xử tử tế với bố mẹ vợ, lần nào về thăm nhà người yêu nó cũng quà cáp đầy đủ, ăn nói lễ phép lại rất biết cách chiều lòng những tâm sự của người lớn tuổi.
Đến bố chồng bà, người nổi tiếng khó tính trong vùng, khi còn sống gặp rể út còn tấm tắc khen, giục cháu lấy chồng sớm. Ngày ông mất, thằng con rể tương lai bỏ cả việc về lo ma chay cho ông, bà mừng lắm. Chẳng bù cho dâu cả với rể thứ, đứa nào cũng hỗn láo chẳng xem bố mẹ vợ, bố mẹ chồng ra gì.
Đám cưới con gái, để "mát mặt" với gia đình thông gia giàu có, bà ở phường và vay mượn mua 3 chỉ vàng ta làm của hồi môn. Bà bảo, người ta tử tế với mình, mình cũng phải có thứ gì làm quà hồi môn, đỡ tội con, đỡ xấu mặt nhà gái.
Con gái cười hớn hở ngày về làm dâu nhà người, chẳng giống ai ở quê cả. Người ta khóc lóc, bịn rịn chia tay bố mẹ về nhà chồng, đằng này nó cứ tươi roi rói. Bà vừa vui vừa giận, vui vì nó may mắn hơn chị nó, giận vì nó chẳng quyến luyện gì mẹ cả, rồi cũng theo chồng quên người đẻ ra nó thôi.
Ngày gái út sinh con, bà bỏ hết mọi việc bắt xe ra vào viện chăm mẹ con, 2 ngày sau, mẹ chồng ở gần viện mới lò dò vào thăm cháu, ấy vậy mà con gái cứ cười tít mắt ríu rít thăm hỏi mẹ chồng, bỏ mặc bà ngồi lặng thinh như người dưng bên cạnh. Bà tủi lắm nhưng chẳng muốn nói, sợ con mới sinh mệt mỏi lại cả nghĩ ảnh hưởng mất sữa.
Vài tháng sau, con rể thông báo mua mảnh đất ra ở riêng, bà mừng lắm. Chí ít gái út không phải ở với ông bà thông gia, đỡ va chạm, đỡ rắc rối. Nó có nhà riêng bà cũng dễ ra thăm cháu hơn. Ấy vậy mà mấy hôm sau, gái út gọi điện về khóc lóc trách mắng bà.
"Nhà mình nghèo không có gì hỗ trợ, anh ấy bảo là chí ít thì bố mẹ vợ phải gọi điện nói một câu thông cảm với con rể, đằng này cứ im im không nói gì". Bà lẳng lặng chẳng nói gì.
Hóa ra nó trách mình nghèo, nghèo nên làm cha làm mẹ phải hạ mình đi nói mát với con rể. Có ai khổ như bà không? Chồng, bố đẻ, bố vợ chúng ốm nằm liệt giường bọn nó chẳng về thăm, lâu lâu được cú điện thoại hỏi thăm, một mình bà quay cuồng chăm chồng, vay mượn chạy chữa thuốc thang, bà đâu có trách chúng. Ấy vậy mà bây giờ, nó lại đi tủn mủn trách chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Hóa ra, bà đã đánh giá quá cao con rể của mình. Hay chỉ vì nghèo quá nên nó khinh. Bà khóc thầm mất ngủ mấy ngày.
Cuối tuần rồi, con gái gọi điện về báo tin: "Cô giúp việc sắp về quê rồi, mẹ ra trông Bi vài hôm giúp con với. Dạo này công việc nhiều quá không nghỉ được mẹ à". Bà thương con đồng ý luôn mặc dù ở nhà chỉ có mỗi bà cố (mẹ chồng bà) và chồng bà (bị tai biến) không làm được gì. Còn đàn lợn giống bà mới mua về nuôi để trả nợ, còn con bò cái đang đến kỳ phối giống...
Bà ra ở với con gái, con rể được hai hôm. Ngày đầu bọn nó có vẻ vui lắm. Hết gà, vịt, thịt cá mua về đãi mẹ. Hôm sau cả nhà ngồi xem ti vi, con gái bà hét lên "Có con gì đang bò trên tóc mẹ kìa". Nó lại gần vạch tóc bà bảo "mẹ ngồi yên để con bắt nó ra".
"Ôi chấy chấy, mẹ có chấy à?". Bà xấu hổ đỏ ửng mặt bảo: "Con Vi (cháu gái con thằng cả) đi học bị lây bạn. Mấy hôm nay nó vào ngủ với mẹ, chắc là lây nó đấy".
Tối nay, bà lên xe về quê, về với lợn gà, mấy đứa cháu quê nghèo chân chất của mình ở nhà.
Đêm nằm ngủ, bà vắt tay lên trán trăn trở. Phòng ngủ bên kia văng vẳng tiếng rể út "Chết thật, thời đại này mà còn chấy, anh cứ tưởng ở quê bây giờ có dầu gội đầy đủ rồi, hay bà không bao giờ gội đầu. Khiếp quá".
Tiếng gái út chống chế "Chắc bà bận quá ít gội". Hôm sau, rể út mặt nặng mày nhẹ đi làm về không chào mẹ vợ một câu. Đi vào nhà cứ thầm thì "Bẩn quá, chết chết, con có thấy ngứa ở đâu không?"
Bà lặng lẽ vào phòng. Tối nay, bà lên xe về quê, về với lợn gà, mấy đứa cháu quê nghèo chân chất của mình ở nhà. Ngồi lên xe, ánh mắt bà nhìn xa xăm, chắc phải lâu lắm, bà mới có thể ra thăm cháu lần nữa.
Theo Phunuvagiadinh
Bàng hoàng đêm tân hôn nhìn thấy chiếc váy ngủ vợ mặc Khoảnh khắc vợ bước ra khỏi nhà tắm cùng chiếc váy ngủ trên người, nụ cười trên gương mặt anh hóa băng. Chiếc váy ngủ đó, không thể nào, vì sao nó lại ở đây..? Không thể có chiếc váy ngủ nào thứ 2 trên đời này như thế (ảnh minh họa) Vinh tưởng như mình đã có được cả thế giới khi...