Ngày đầu về ra mắt, mẹ người yêu đã xin số tài khoản của tôi và làm một việc cay đắng
Tôi chưa từng nghĩ cuộc đời mình lại rơi vào hoàn cảnh này nên khi đối diện với nó, tôi thực sự luống cuống và sợ hãi.
Gặp được anh, được anh yêu thương và chăm sóc đối với tôi chính là một điều may mắn. Và tôi tâm niệm, dù sao này có xảy ra chuyện gì thì tình cảm của tôi dành cho anh không thay đổi, tôi cũng không ân hận vì đã dành thanh xuân để yêu anh. Có đôi lúc tôi tự ti về hoàn cảnh của mình vì tôi chỉ là một cô gái xuất thân nhà quê, bố mẹ làm nông, nghèo khó. Trong khi anh cũng là con nhà có điều kiện nếu không muốn nói là giàu có. Chính vì vậy tôi luôn nỗ lực học hỏi, cố gắng kiếm việc làm tốt, thu nhập cao để không phụ anh.
Điều tôi trân trọng ở anh chính là anh chưa từng chê tôi nghèo, cũng không bao giờ mang những món quà giá trị ra để tặng tôi vì nghĩ tôi thiếu thốn. Anh sống giản dị cùng tôi, đi ăn vỉa hè, đi chợ sinh viên, mua những mó đồ rẻ tiền. Cả hai vô cùng hạnh phúc những năm tháng ở bên nhau.
Tôi đi làm, công việc tốt, thu nhập ổn và anh cũng vậy. Ngày đó anh nói với tôi về ra mắt gia đình anh, cả đêm tôi mất ngủ. Tôi sợ hãi, sợ đối diện với bố mẹ anh và không biết kết quả sẽ thế nào.
Hôm đó, tôi đã cố gắng hỏi anh mẹ anh thích kiểu gì để mua quà về và ăn mặc thật giản dị cho bố mẹ hài lòng. Ngày về nhà anh, bố mẹ anh khá vui vẻ, vồn vã. Tôi chào hỏi họ và họ rất thân tình. Bữa cơm ấy diễn ra vui vẻ, tôi cơm nước đảm đang, trình bày đẹp được nhận lời khen. Tự nhiên trong lòng vui đến lạ.
Chỉ đến khi mẹ anh hỏi về gia cảnh của tôi và tôi không ngại nói thật thì mặt mẹ anh biến sắc. Không khí cũng im lặng lạ thường, tôi bắt đầu hoảng sợ. Ăn xong, tôi cũng định nói với anh phải lên thành phố sớm vì tôi khá là căng thẳng, không muốn ở lại nhà anh nữa.
Video đang HOT
Nhưng anh vẫn cố giữ tôi… và tôi đành phải nhịn để ở lại nhà anh với sự im lặng đáng sợ đó. Mẹ anh không hỏi gì sau đó nữa… tôi cũng chỉ ngồi đó một lúc rồi đi ngủ ở phòng riêng mẹ anh đã dọn sẵn cho tôi. Tối đó tôi không thể ngủ, nhắn tin qua lại với anh còn anh thì ra sức động viên tôi.
Sáng hôm sau, tôi tôi đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho gia đình anh thì mẹ anh gọi tôi ra nói nhỏ. Tôi tưởng bác hỏi gì nên run sợ lắm. Nhưng mẹ anh lại nắm lấy tay tôi và thủ thỉ: “Cháu à, cháu có dùng thẻ ngân hàng không, cho bác xin số tài khoản”.
Tôi trả lời có rồi cho mẹ anh số tài khoản. Mẹ anh cười cười rồi đi, còn tôi thì không hiểu chuyện gì xảy ra. Chiều hôm đó bọn tôi lên thành phố, bố mẹ anh cũng đon đả chào hỏi, tôi cứ nghĩ mai về chuyện hồi sáng rồi nói với anh.
Chuyện tôi không ngờ nhất chính là tối hôm đó tôi nhận được tin nhắn chuyển khoản. Hoang mang không biết số tiền 200 triệu ai chuyển nhầm vào tài khoản của mình, tôi hốt hoảng gọi cho anh. Nhưng thật không ngờ sau đó là một tin nhắn từ người xưng là mẹ của anh. Và khi tôi kiểm tra số điện thoại từ anh mới biết chính xác điều đó.
Bác nhắn cho tôi một cái tin đầy cay đắng: “Cháu à, cháu hãy buông tha cho thằng T nhà bác. Đây là số tiền 200 triệu bác gửi cháu, coi như là cám ơn cháu thời gian qua đã chăm sóc nó. Bác nghĩ cháu không hợp với T đâu, T xứng đáng lấy người phụ nữ giỏi giang, gia cảnh tốt. Cháu đừng tự ái chứ bố mẹ nào cũng mong con môn đăng hộ đối. Cháu thương bác thì cầm lấy tiền rồi lặng lẽ ra đi, bác sẽ không nói gì chuyện này với nó đâu, cháu cứ yên tâm mà tiêu nhé. Nhà cháu nghèo, số tiền này đủ để cháu lập nghiệp, lo cho bố mẹ”.
Tự nhiên cổ họng nghẹn đắng. Thật không tin nổi từng câu từng chữ mẹ anh viết. Bác có thể khinh miệt gia đình tôi vậy sao, bác có thể nghĩ tôi hám tiền của nhà bác vậy sao? Tôi ôm mặt khóc như mưa, chưa từng nghĩ đời mình lại nhục nhã như thế. Mấy ngày sau tôi không liên lạc cũng không gặp anh, tôi muốn bình tâm suy nghĩ lại chuyện tình cảm này.
Bạn bè biết chuyện khuyên tôi nên tiếp tục mối tình ấy vì anh là người tốt và phải để cho mẹ anh hiểu ra, tình yêu của tôi không phải vì tiền. Chúng tôi hoàn toàn có thể dựa vào nhau làm giàu không cần đến hậu thuẫn của bố mẹ. Càng phải khẳng định với bác rằng, con trai bác là của cháu… Nhưng tôi thực sự không biết có nên làm vậy không vì sợ rằng sau này vẫn phải về quê, đối diện với người mẹ chồng khinh miệt gia đình mình…
Anh Nguyễn
Theo Vietnamnet
Mẹ khóc đòi về quê bởi con dâu quá chi ly
Mẹ tôi một đời vất vả, lên chăm cháu mà vợ tôi nói tới nói lui chuyện tiền, rồi kể lể mua đồ ăn hết từng này từng kia.
Tôi 33 tuổi, có vợ và một cô công chúa bé bỏng 11 tháng tuổi. Tôi sinh ra và lớn lên ở một miền quê nghèo của miền Trung đầy nắng gió. Tuổi thơ tôi đã trải qua biết bao khổ cực khi ba bỏ lại mẹ và 2 anh em tôi từ khi tôi 2 tháng tuổi. Cha có gia đình đầy đủ nhưng đi làm địa chất xa nhà thời gian dài nên kết duyên với mẹ tôi. Lúc ấy mẹ không hề hay biết điều đó, đến khi con ông bị ốm nặng, ông ấy phải về nhà thì mẹ tôi mới hay là mình bị lừa trong thời gian khá dài.
Mẹ đau khổ thời gian dài và cũng không trách cha nữa, ở vậy nuôi nấng 2 anh em tôi nên người và yên bề gia thất như bây giờ. Kể từ đó không có thông tin gì về cha tôi. Tuổi thơ tôi đã ý thức được sự cực khổ của mẹ khi phải làm thuê cuốc mướn, đổi từng nón gạo về nuôi anh em tôi và bà ngoại đã già trong căn nhà cũ nát. Khi anh tôi lên lớp 9 phải dừng lại con đường học hành để nhường cho tôi vì mẹ quá khổ cực, tôi được ưu tiên vì ốm yếu hơn. Tôi đã tự hứa với lòng sau này lớn lên phải chăm sóc cho mẹ thật tốt, vậy mà từ lúc tôi cưới vợ vô tình trở thành người con bất hiếu vì cô vợ quá ích kỷ.
Tôi với vợ quen nhau hơn 7 năm trước khi tiến đến hôn nhân, tôi hiểu rất rõ tính cách của cô ấy. Tôi biết trên cuộc sống này không ai hoàn hảo nên cố để sống với khuyết điểm của người khác, tôi quyết định cưới vì dù sao cũng giữ thanh xuân của cô ấy khá lâu. Về chung nhà tôi mới thấy sự ích kỷ, nhỏ nhặt của cô ấy. Vợ tôi xem tiền lớn hơn tất cả, mỗi lần có việc gì liên quan đến tiền, ví như cho hai bên gia đình mượn thì bên cô ấy rất dễ dàng, còn bên tôi lúc nào cũng lý do này nọ, trong khi anh tôi mượn luôn đúng hạn chứ chẳng thất hứa bao giờ.
Thu nhập của tôi mỗi tháng cứng tầm 16 triệu, tôi đưa cô ấy 12 triệu để tiết kiệm, thu nhập của cô ấy 8 triệu, tiền lương của cô ấy tự cân đối ăn uống xăng cộ. Tôi đi làm xa nên giữ lại ít tiền trong người chi tiêu, lâu lâu kiếm thêm ở ngoài tôi về trả tiền nhà và mua đồ ăn, cũng chẳng chi tiêu gì nhiều vì ít nhậu nhẹt và không hút thuốc. Thỉnh thoảng tôi dành một triệu gửi về cho mẹ đi đám cưới, khám bệnh, chỉ khi nào kiếm thêm được tôi mới có để gửi. Nghĩ mà tôi thấy mình bất hiếu.
Đỉnh điểm là chuyện vợ chồng góp tiền mua đất với bên ngoại, số tiền góp là 200 triệu, cô ấy bảo sẽ mượn bạn bè công ty 150 triệu, tôi đồng ý vì không biết rõ vợ có bao nhiêu tiền, nghe vợ nói vậy tôi nghĩ từ từ rồi mình làm một năm cũng trả xong. Mọi việc vỡ ra khi tôi vô tình đọc tin nhắn từ ngân hàng trong điện thoại vợ, thấy cô ấy rút 130 triệu là hết tài khoản, tôi đưa 20 triệu tiền mặt nữa là 150 triệu, vậy tính ra chỉ cần mượn 50 triệu nữa là đủ, sao cô ấy lại nói dối mượn 150 triệu, vậy 100 triệu kia đi đâu? Tôi hỏi thì cô ấy bảo tôi là tính đàn bà, tính tiền với vợ từng đồng. Tôi nghĩ làm lớn chuyện cũng chẳng hay ho gì nên bỏ luôn, từ đó thấy mất niềm tin với vợ.
Mọi việc xảy ra khi con gái tôi ra đời, thời gian nghỉ sinh cô ấy ở luôn bên ngoại vì nhà nội ở quê xa xôi, nội chỉ vào chăm lúc nằm sinh và đầy tháng xong nội về. Vậy mà cô ấy kể lể rằng ba mẹ đẻ nuôi cả nhà tận 6 tháng, trong khi đó cuối tuần tôi mới về, cô ấy bắt đầu chi ly hơn bao giờ hết. Khi con đủ 6 tháng cô ấy đi làm lại, tôi nhờ bà nội vào chăm con bé vì nhỏ quá tội nghiệp. Ai ngờ bà vô đây cô ấy khinh khi, bảo là nhà ngoại cho cái này cái kia, nội không có gì cả, trong khi cô ấy thừa biết mẹ tôi nghèo làm gì có của cải, lấy đâu ra mà cho. Vợ tôi còn bảo đáng ra bên nội phải mua nhà, tôi nghe tới đó mà đứt ruột, thì ra vợ chẳng hiểu chuyện chút nào cả.
Tôi nghe mà chẳng muốn về nhà nữa nhưng vì quá thương con gái và mẹ nên phải đi đi về về, vợ luôn cằn nhằn tiền này nọ. Mẹ tôi đúng là người sợ con dâu thật, tôi chẳng hay biết điều gì xảy ra ở nhà khi sáng đi làm sớm tối về muộn, chỉ nghe anh trai gọi điện nói mẹ quá khổ tâm vì con dâu chi ly. Mẹ nói ráng ở lại cho con tôi cứng cáp rồi về mà giờ không chịu nổi nữa, mẹ khóc và muốn tôi mua vé tàu giúp để về quê, đến lúc đó tôi mới biết vợ mình tệ đến mức nào.
Một bên là vợ và có cả con gái, một bên là mẹ, tôi quá khổ tâm, muốn chấm dứt hôn nhân này nhưng tội con gái, nó còn quá nhỏ, không đáng để chịu cảnh ba mẹ chia tay. Còn cứ sống như thế tôi không dám đảm bảo là sẽ đi đến cuối cuộc đời với gia đình này. Xin đọc giả cho tôi lời khuyên, phải làm gì đây? Xin cảm ơn.
Theo vnexpress.net
Tâm sự người thứ ba: Không phải bị vợ người ta đánh ghen, tôi bị chính cha mẹ của mình trừng phạt Tôi nghĩ: "Có vợ thì đã sao, nhiều người có con thậm chí có cháu rồi vẫn lôi nhau ra tòa ly dị đó thôi". Và tôi quyết định sẽ sống thật với cảm xúc của mình dù là làm người thứ ba hay mang danh kẻ giật chồng người khác. Tôi đã nhân danh những cảm xúc trong lòng mình để giành...