Ngày đầu về làm dâu, tôi đã trải qua một đêm kinh hoàng, vậy mà ngay sáng hôm sau mẹ chồng đã yêu cầu tôi ly hôn
Mẹ chồng đưa cho tôi một chiếc khăn trắng, bà nói nhất định tôi sẽ cần trong đêm tân hôn.
Tôi và chồng đã rất khổ sở mới có thể đến được với nhau. Chúng tôi yêu nhau từ những ngày còn ngồi trên ghế giảng đường đại học. Khi ấy, chồng tôi là một sinh viên giỏi và có tiềm năng. Còn tôi cũng không kém cạnh khi luôn đạt được học bổng của nhà trường.
Trong mắt bạn bè, chúng tôi là một cặp trai tài gái sắc. Còn với mẹ anh, tôi lại không xứng với con trai bà. Mẹ chồng tôi đã từng ngăn cản chúng tôi đến với nhau. Thậm chí, bà còn ép chồng tôi phải đi du học để có thể tách tôi và chồng.
Nhưng tình yêu của chúng tôi đã vượt lên tất cả. Tôi và chồng đã chứng minh bằng 6 năm thanh xuân. Mẹ chồng tôi khi ấy cũng được cảm hoá, bà không còn hằn học và ghét bỏ tôi nữa. Ngược lại, bà còn chủ động đề nghị chúng tôi tổ chức đám cưới.
Chẳng vui vẻ được bao lâu thì chồng tôi xảy ra chuyện. (Ảnh minh họa)
Tôi và chồng đều cảm thấy hạnh phúc với cái kết đó. Nhưng chẳng vui vẻ được bao lâu thì chồng tôi xảy ra chuyện. Hôm đó anh đang trên đường đi làm về thì không may ngã xe, kết quả, chồng tôi bị chấn thương sọ não. Mặc dù giữ được tính mạng nhưng chồng tôi lại mắc chứng bệnh động kinh và không còn tỉnh táo như trước.
Khi chuyện xảy ra, tôi đã ở bên chồng và làm chỗ dựa cho bố mẹ anh. Lúc ấy, mẹ chồng tôi cũng đã nói thẳng, rằng bà để tôi quyết định chuyện đám cưới. Bản thân tôi không phải là con người sống vật chất, vụ lợi. Hơn nữa tôi rất yêu chồng mình, tôi chấp nhận chia ngọt sẻ bùi với anh.
Video đang HOT
Cũng bởi vì bệnh tật của chồng nên tôi mới có một đêm tân hôn vô cùng khó tả. Khi vợ chồng tôi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, mẹ chồng tôi đã gõ cửa đưa cho một chiếc gối mềm mỏng. Bà bảo khi nào chồng tôi lên cơn động kinh thì nhớ đỡ đầu chồng và xoay người.
Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng mình chịu đựng được, cho đến khi chứng kiến những gì xảy ra. (Ảnh minh họa)
Quả thật đêm ấy với tôi là một đêm kinh hoàng. Vừa chợp mắt được một lúc, tôi đã bị đánh thức bởi tiếng đập tay vào giường. Quay sang nhìn chồng, tôi vội vàng bật dậy khi khi thấy anh đang co giật. Tôi hét lên kêu bố mẹ chồng. Dường như chuyện ấy đã quá quen nên mẹ chồng tôi xử lý rất nhẹ nhàng. Bà nhẹ nhàng đỡ và xoay lưng chồng tôi cho nằm nghiêng sang 1 bên rồi lấy chiếc gối mềm kê dưới đầu anh. Sau đó bà xoa đầu con trai như thể vỗ về, trấn an.
Sau một lúc, chồng tôi đã trở về trạng thái bình thường. Nhưng tôi thì không thể nào ngủ nổi. Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng mình chịu đựng được, cho đến khi chứng kiến những gì xảy ra vào đúng đêm tân hôn của mình.
Ngày hôm sau, mẹ chồng tôi đã gọi tôi xuống. Bà nói bà sẵn sàng để tôi về nhà bố mẹ đẻ. Mẹ chồng nói xong, tôi đã ôm bà khóc vì không biết phải làm thế nào. Đã một tuần kể từ ngày tôi về nhà chồng. 7 đêm ở với chồng thì 4 ngày anh lên cơn động kinh giữa đêm. Tôi thực sự mệt mỏi, nhưng lại thấy mình tội lỗi khi bỏ anh lúc này. Tôi nên làm gì đây?
Giấu tên
Theo Helino
Con dâu từ nhà ngoại về, mẹ chồng dè bỉu nhà thông gia nghèo không chăm tốt, con dâu chỉ ứng phó bằng 1 câu đã khiến bà tái mặt
Về chung nhà chuyện đấy lại càng khiến My mệt mỏi. Bất cứ chuyện gì, dù là nhỏ nhất, mẹ chồng cậy giàu của cô đều có thể liên tưởng để cạnh khóe, mỉa mai việc nhà My nghèo, không môn đăng hộ đối với nhà bà.
Gia cảnh nhà My không khá bằng nhà chồng. Đó là sự thật rành rành, My chả có gì phản đối. Nhưng từ khi về làm dâu nhà chồng, cô không hề ăn bám hay ngửa tay xin nhà chồng cái gì. Vợ chồng cô có công việc ổn định, tự lập về kinh tế, hàng tháng đều góp tiền sinh hoạt cho bố mẹ chồng đầy đủ. Thế nhưng mẹ chồng luôn cậy giầu để nói và làm ra những hành động khiến cô ngột ngạt, thậm chí bị xúc phạm.
Từ khi cô và chồng yêu nhau, dù bà không phản đối gay gắt, mà vẫn thường xuyên bóng gió ám chỉ về gia cảnh nghèo nhà My. Về chung nhà chuyện đấy lại càng khiến My mệt mỏi. Bất cứ chuyện gì, dù là nhỏ nhất, mẹ chồng cậy giầu của cô đều có thể liên tưởng để cạnh khóe, mỉa mai việc nhà My nghèo, không môn đăng hộ đối với nhà bà.
"Con ăn nhiều món này vào, ở nhà làm gì mà được ăn", "Ôi con xem cái áo này chất vải thích không, chắc bố mẹ con cả đời chưa bao giờ được sờ vào đâu, mang về biếu ông bà thì ông bà chả cảm động rơi nước mắt ấy"..., những câu tương tự như vậy, nhiều lần khiến My thật sự bị tổn thương. Nhưng nhà cô nghèo là sự thật, với lại cô cố gắng nhịn không chấp nhặt bà để không khí trong nhà đỡ căng thẳng.
Ảnh minh họa
Mọi chuyện cứ thế, My không biết bao lần phải nuốt cục nghẹn vào bụng vì những lời nói bình thường mà chứa đầy gai nhọn của mẹ chồng. Cho tới khi cô sinh con, con được 3 tháng thì cô mẹ chồng mới cho cô đưa con về ngoại chơi nửa tháng. Giao hẹn là thế nhưng được 2 hôm mẹ chồng đã gọi lên gọi xuống giục cô về nhanh nhanh, vì sợ ở nhà ngoại không có gì bồi bổ cho cháu đích tôn của bà.
My cố gắng lắm mới ở được 1 tuần, đành thu dọn đồ đạc đưa con về. Vừa tới nhà, mẹ chồng liền bế cháu lên cân ngay lập tức: "Xem cháu bà có sụt mất lạng nào không. Ở bên đấy làm gì có gì ăn, lại cho cháu bà ăn rau với đậu phụ chứ gì. Đã bảo chơi 1, 2 ngày gọi là có thôi... Ôi thương cháu bà quá đi mất, từ giờ thì ở nhà đừng có đi đâu nhé...". Và khi phát hiện cháu mình cả tuần không tăng lạng nào thì bà tiếp tục càm ràm cả tràng, toàn những lời lẽ khó nghe nhắm vào gia cảnh nhà My.
My chết lặng, nghe bà nói mà đầu cứ ong ong. Cô chỉ muốn khóc, tủi thân lẫn ấm ức. Trẻ con đã 3 tháng, đâu phải mới sinh, cả tuần không tăng cân chả phải chuyện quá lạ. Hơn nữa, dù nhà cô nghèo thì vài bữa cơm cữ đủ dinh dưỡng cho con cháu làm gì tới mức không cho mẹ con cô ăn nổi. Mà mẹ chồng phải mạt sát, khinh thường như vậy.
My cũng nhận ra, mẹ chồng thật chất chưa bao giờ tôn trọng cô hết. Bà chỉ nói cho sướng miệng mình, không hề để ý tới cảm nhận của con dâu. Chuyện này lặp đi lặp lại khiến My gần như chai sạn, nhưng lần này, cô chợt nghĩ, chả lẽ cô cứ thế chịu đựng tới hết đời, hoặc giả tới khi nào mẹ chồng chán không mang vấn đề này ra nói nữa thì thôi? Cuộc sống luôn phải nhịn đắng nuốt cay, tai ngơ làm thinh trước sự mỉa mai, châm chọc từ bà?
Ảnh minh họa
My thở dài, nhân có cân ở đấy, cô cũng bước lên cân. Cô sụt 5kg so với hồi con gái. Người ta bầu bì, sinh con còn phải lo đau đầu chuyện giảm cân, cô thì chả cần bận tâm. Chăm con đêm hôm mệt mỏi, lại được thái độ của mẹ chồng khinh dâu nghèo khiến My không lúc nào tinh thần thoải mái mà béo lên được.
Cô mỉm cười nửa đùa nửa thật nói với mẹ chồng: "Mẹ xem, từ hồi lấy chồng về đây sống con giảm đi mất 5 cân thịt rồi này. Chẳng hiểu sao,... nhà mình điều kiện tốt thế, ăn uống hẳn là sướng hơn bên nhà con nhiều. Xem ra con phải về để bà ngoại chăm cho béo lên thôi. Bên nhà con nghèo nhưng lúc nào cũng vui vẻ cười nói, tinh thần thoải mái, chẳng ai kêu than cái nghèo cả, vì nghèo trong sạch, vẫn tự làm tự ăn chứ có đi xin của ai đâu...".
Mẹ chồng chê nhà cô nghèo chăm cháu không tăng cân, vậy sao cô ở nhà chồng có điều kiện mà còn tụt cân kia kìa. My không nói thẳng ra, nhưng rõ ràng ám chỉ, ở nhà chồng cô luôn phải suy nghĩ đến mất ngủ, thành ra người gầy rộc đi. Mà đó cũng là sự thật, cô gầy đi cũng là sự thật. Mẹ chồng nghe My nói xong thì im lặng không đáp được lời nào. Vừa giận vừa thẹn. Bà "hừ" một tiếng, bế cháu quay ngoắt vào nhà.
Song từ hôm sau mẹ chồng cậy giàu của cô đã bớt kì thị gia cảnh nghèo nhà My hơn hẳn, khiến My thở phào. Đúng là đôi khi nhẫn nhịn để dĩ hòa vi quý cũng không phải phương án tốt.
Theo Afamily
Mẹ chồng nói những câu vô cảm lạnh sống lưng, "tiễn con dâu" ra đường Những câu nói lạnh sống lưng của mẹ chồng đã cắt đứt cô khỏi nơi mà cô định "gửi gắm cả cuộc đời". "Chuyện của 2 vợ chồng mày thì tự giải quyết với nhau, còn tao, không có dâu này thì có dâu khác, không có cháu này thì có cháu khác, tao không quan tâm chúng mày có ở được với...