Ngày đầu năm đầy may mắn và hạnh phúc của tôi và gia đình
Thật bất ngờ khi đúng 8 giờ sáng ngày mồng một Tết, sau một tiếng căng thẳng trước phòng mổ thì tôi đã nghe những tiếng khóc đầu tiên của con trai mình.
Có lẽ chưa có năm mới nào lại mang đến cho tôi nhiều cảm xúc khó tả như năm nay.
Trong khoảnh khắc thiêng liêng giao thừa mới qua được vài giờ, tôi đã phải tức tốc đưa vợ đi bệnh viện để chào đón một sinh linh bé bỏng ra đời. Tôi không thể ngờ là mình đã lên chức bố ngay đầu năm mới. Cảm giác ấy thật hồi hộp và hạnh phúc không tài nào tả xiết.
Tôi yêu em khi còn là những cô cậu sinh viên đang ngồi trên ghế giảng đường đại học. Đến khi ra trường, cả hai đứa đều kiếm được công việc ổn định ở quê rồi nhanh chóng tiến đến hôn nhân.
Một năm sau ngày kết hôn, em vẫn không có dấu hiệu mang thai gì cả trong khi bố mẹ tôi thì cứ nôn nóng thúc giục để mong có cháu bế. Lúc ấy, vợ chồng tôi chỉ nghĩ là ông trời chưa thương mình nên đang muốn thử thách hai đứa nhưng không phải. Tôi đã dẫn vợ đi khám ở bệnh viện và thực sự chán nản khi cầm phiếu kết quả trên tay. Bác sỹ kết luận em bị hẹp ống dẫn trứng nên rất khó có con. Tôi không trách em gì cả vì nghĩ hai vợ chồng vẫn còn hi vọng. Tôi cố gắng động viên em hãy cứ vui vẻ rồi sớm muộn cũng sẽ có tin vui thôi.
Trong khi đó, bố mẹ tôi lại bắt đầu tỏ thái độ ghét bỏ em. Tôi hiểu tâm trạng của ông bà nhưng cứ nhìn cảnh em bị bắt nạt mãi nên tôi đã bao lần can thiệp và cố gắng che chở cho em. Trong suốt hai năm, vợ chồng tôi phải lui tới rất nhiều bệnh viện rồi thuốc thang từ Bắc tới Nam tốn kém không ít tiền bạc nhưng kết quả vẫn không có tiến triển gì.
Nhìn em kinh sợ, vẫn nhắm mắt nhắm mũi uống đủ loại thuốc thang mà tôi thương quá. Tôi bảo em không uống gì nữa, lúc nào trời thương thì trời cho.
Thế rồi, một năm sau chúng tôi có tin vui thật. Vì sợ em cùng đứa con không an toàn nên tôi đã thuyết phục bố mẹ giảm nhẹ công việc cho em để tĩnh dưỡng nghỉ ngơi cho tốt. Ông bà đã vui vẻ đồng ý nên hầu như công việc trong nhà, đều do mẹ tôi cùng cô em gái làm giúp vợ.
Video đang HOT
Thế mà bao nhiêu tâm huyết cùng hi vọng mong ngóng từng ngày để chào đón đứa con bé bỏng ra đời cả gia đình tôi lại không được đền đáp.
Sang tháng thứ bảy, em có dấu hiệu đau bụng rồi trở dạ sinh non. Đứa bé sinh ra chỉ vẻn vẹn 0,7 kg và ra đi khi mới chào đời. Nhìn em đau đớn khóc ướt gối mà tôi cũng khóc theo. Tôi biết lúc này, em đang buồn và tuyệt vọng lắm! Tôi đã cố gắng ở bên an ủi vợ sớm vượt qua nỗi đau để tiếp tục hi vọng.
Một thời gian nữa lại trôi qua, vợ chồng tôi vẫn không ngừng mong mỏi tìm được một tia hi vọng dù là nhỏ nhất để có con. Cuối cùng sau khi được bác sỹ tư vấn, chúng tôi đã quyết định tiến hành phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm. Trước khi tiến hành, bác sỹ còn nhắn nhủ hai đứa rằng kết quả dù có ra sao thì cũng phải chấp nhận và không được nản lòng. Chúng tôi cũng không muốn để tâm đến điều đó vì cứ còn nước thì còn tát chứ bây giờ mà tỏ ra chán nản thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì.
Và rồi may mắn một lần nữa lại mỉm cười với vợ chồng tôi khi bác sỹ báo việc tiến hành thụ tinh đã thành công. Sau nhiều tháng ngày chờ đợi thì vợ tôi đã đậu thai lần thứ hai.
Lần này, vì có sự theo dõi cũng như hướng dẫn của bác sỹ nên gia đình tôi đã quyết định đưa vợ vào bệnh viện dưỡng thai ngay từ tháng đầu tiên, cứ cách nửa tháng lại đến khám định kỳ, thấy có dấu hiệu là nằm viện vài ngày theo dõi để yên tâm.
Theo dự kiến thì phải tầm tháng 3 dương lịch năm nay thì vợ tôi mới tròn chín tháng mười ngày sinh nở. Đến khoảng đầu tháng 2 vừa rồi, bác sỹ đã đồng ý để vợ tôi về nhà đón Tết rồi sau Tết sẽ lại vào bệnh viện để tiến hành kiểm tra.
Khi mọi công việc chuẩn bị chào đón xuân 2016 đã hoàn thiện thì đêm giao thừa, khi khoảnh khắc giao mùa vừa đi qua được vài phút, thì một điều bất ngờ đã đến. Vợ tôi lại ôm bụng kêu đau dữ dội, bố mẹ tôi thấy không ổn nên đã gọi bố mẹ vợ đến bàn bạc rồi nhanh chóng đưa vợ lên bệnh viện.
Bác sỹ bảo cần đưa vợ tôi vào phòng cấp cứu để tiến hành mổ ngay vì cô ấy đã có dấu hiệu trở dạ. Tôi hoảng hốt chuyển vợ vào phòng mổ mà lòng bất an vì lần thứ hai sinh nở thì vợ tôi lại phải sinh non.
Thật bất ngờ khi đúng 2 giờ sáng ngày mồng một Tết, sau một tiếng căng thẳng trước phòng mổ thì tôi đã nghe những tiếng khóc đầu tiên của con trai mình.
Nghe con khóc, tôi đã nhảy lên khóc theo vì sung sướng. Bác sỹ báo rằng dù sinh non nhưng bé trai được gần 3kg và rất khỏe mạnh.
Thực sự lúc ấy, tôi không biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào. Tôi đã được làm bố thực sự rồi mà lại được làm bố ngay ngày đầu năm mới.
Bây giờ vợ tôi đang nghỉ ngơi trong bệnh viện còn con trai thì được chăm sóc trong phòng sơ sinh. Nhìn thằng bé mắt mở lim dim thỉnh thoảng lại cười nhẹ mà tôi thấy hạnh phúc vô cùng.
Cuối cùng thì sau một chặng đường đầy khó khăn và vất vả trên hành trình tìm kiếm đứa con đầu lòng, vợ chồng tôi đã đạt được nguyện vọng thực sự, có con của mình. Có lẽ, đây sẽ là một cái Tết tuyệt vời khó quên đầy hồi hộp và hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Năm nay, tôi sẽ đón Tết trong bệnh viện với vợ con. Tôi nghĩ chắc nó sẽ đặc biệt lắm đây!
Cám ơn các bạn đã lắng nghe tâm sự của một người bố trẻ vào đầu năm mới. Chúc mọi người đón một mùa xuân vui vẻ và ấm áp bên gia đình.
Theo tri thuc tre
Tiếng khóc xé lòng trong đêm đã biến tôi trở thành người cha bất đắc dĩ vào hôm sau
Hình như là tiếng khóc của trẻ con, nó thảm thiết và gần như sắp tắt lịm vì kiệt sức, Quang cảm nhận rõ được điều ấy. Lao nhanh xuống nhà mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến Quang sững sờ.
Ở cái tuổi của Quang hiện tại, nhiều bạn bè cùng trang lứa đã sớm yên bề gia thất mà Quang vẫn chưa có nổi cho mình lấy một mảnh tình vắt vai. Quang không phải loại đàn ông chơi bời, đú đớn, lười biếng. Công ăn việc làm ổn định, lương lậu khá, ngoại hình ổn, tính cách thân thiện, dễ gần, thế mà vẫn treo trên đầu chữ "ế" to đùng.
Quang cũng muốn có chút tình yêu cho cuộc đời thêm hương sắc lắm chứ nhưng không hiểu sao cô nào cũng thế, cứ được dăm bữa nửa tháng là đều rủ nhau nhắn cho Quang cái tin: "Xin lỗi anh, mình không hợp". Người ta nói con gái cao số đã đành, Quang là con trai, không lẽ cũng thế hay sao? Mẹ Quang sốt sắng vì chỉ có mỗi mình Quang nên bà đi hết chùa này đình nọ, cứ nghe chỗ nào cầu duyên, cắt duyên tốt là bà đều đến, chỉ mong sao cho con trai sớm lấy được vợ. Cứ nghe có cô gái nào tốt là bà lại tìm đến hỏi chuyện, nhờ mối lái cho Quang. Nhưng Quang tự tìm hiểu còn chẳng ăn ai thì nói gì tới mối lái cơ chứ.
Đêm nằm vắt tay lên trán mà Quang lại thấy ngán ngẩm vô cùng. 35 tuổi đầu rồi mà vẫn để mẹ phải lo lắng, thậm chí có nhiều kẻ trong công ty ghen tỵ với thành tích trong công việc của Quang mà đặt điều nói xấu Quang, rằng chắc Quang có bệnh, hay có vấn đề về tâm sinh lý mới như vậy. Quang mặc kệ tất cả, giờ Quang chỉ cần hoàn thành tốt công việc, chăm sóc tốt cho mẹ thỉnh thoảng làm vài bữa nhậu với bạn bè chiến hữu là sung sướng rồi. Còn chuyện kia, bao giờ nó đến thì đến, Quang không quan tâm.
Thiếp vào giấc ngủ sâu lúc nào không hay. Trong giấc mơ, Quang thấy mình được gọi bằng cha, được làm bố, nhưng chỉ thấy con mà không có vợ. Tỉnh dậy, mồ hôi vã ra như tắm, Quang còn ngỡ mình vừa trải qua cơn ác mộng. Nhưng bất chợt, Quang nghe thấy tiếng gì đó...
Quang xin phép ra về và mang theo đứa trẻ. Quang muốn nhận nuôi nó, nó sẽ là con của Quang. (Ảnh minh họa)
Hình như là tiếng khóc của trẻ con, nó thảm thiết và gần như sắp tắt lịm vì kiệt sức, Quang cảm nhận rõ được điều ấy. Lao nhanh xuống nhà mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến Quang sững sờ. Một đứa trẻ được đặt vào trong giỏ, có ai đó đã cố tình để nó trước cửa nhà Quang. Hốt hoảng, Quang gọi mẹ dậy. Mẹ Quang thì ẵm đứa trẻ lên dỗ dành để nó nín khóc, còn Quang thì chạy khắp nơi xem ai là người đã nhẫn tâm bỏ đứa trẻ lại trước cửa nhà Quang thế này. Nhưng đường phố vắng tanh, không một bóng người, Quang quay về mà lòng vẫn chưa hết bàng hoàng.
Cả buổi tối hôm đó, cả Quang và mẹ đều mất ngủ vì đứa trẻ khát sữa, liên tục gào khóc. Bực mình, Quang đã nghĩ sẽ mang đứa trẻ bỏ lại ngoài cửa để kẻ tàn nhẫn nào đó phải quay lại đón đứa trẻ. Nhưng người đó đã để nó lại trước cửa nhà Quang thì chắc gì đã có ý định quay lại. Để mẹ dỗ đứa trẻ vì dù sao mấy chuyện này Quang cũng đâu có sành. Đóng kín cửa phòng rồi mà tiếng khóc xé lòng của đứa trẻ vẫn còn vọng vào, đầy ám ảnh. Nghĩ tới giấc mơ khi nãy, Quang khẽ rùng mình, có khi nào...
Sáng hôm sau, Quang xin nghỉ phép, mang đứa trẻ lên phường khai báo sự việc. Người ta đồng ý nhận đứa trẻ và sẽ gửi nó vào trại trẻ mồ côi. Trại mồ côi, cụm từ đó khiến lòng Quang day dứt. Bố mẹ đứa trẻ đã nhẫn tâm bỏ nó một lần, bây giờ Quang mà vứt bỏ nó tiếp thì tội nghiệp, đáng thương cho số phận của nó quá. Lòng trắc ẩn trỗi dậy, Quang xin phép ra về và mang theo đứa trẻ. Quang muốn nhận nuôi nó, nó sẽ là con của Quang.
Hành động này của Quang được mẹ Quang ủng hộ nhiệt tình. Nhà có thêm con trẻ sẽ bớt cô quạnh hơn. Ai cũng nói Quang dại, chưa vợ lại có con, khác nào mua dây buộc mình. Nhưng Quang không quan tâm, Quang chỉ cần biết, đứa trẻ này cần được yêu thương và Quang muốn chăm sóc nó. Hạnh phúc còn bất ngờ ập đến với Quang khi tối hôm đó, cô cán bộ trẻ của phường mà sáng nay Quang đến khai báo đã tới thăm đứa trẻ. Cô ấy nói rất cảm kích tấm lòng của Quang. Nhìn sự dịu dàng, ân cần của cô ấy dành cho Quang và đứa trẻ, Quang mỉm cười thầm nghĩ, có lẽ hạnh phúc đã mỉm cười với Quang rồi.
Theo Một Thế Giới
Khi cô ấy khóc "Nhìn con xem, con luôn tươi cười, mẹ đừng lo nhé..." Người phụ nữ mạnh mẽ ấy đã bao lần lén lau nước mắt trong những ngày cuộc đời nổi gió? Tôi không nhớ. Tôi chẳng thể đếm được nước mắt mẹ đã rơi bao lần kể từ ngày bố quay lưng lại với mẹ con tôi. Có những đêm tôi vờ ngủ...