Ngày dẫn cô ấy về ra mắt cũng là ngày đau đớn nhất cả đời tôi
Bố mẹ tôi một mực từ chối, cho rằng học vấn chúng tôi không cân xứng. Khi tôi nói cô ấy có ý nghĩa với tôi như thế nào, mẹ tôi cương quyết “Con nợ cô ấy bao nhiêu, tính đi mẹ sẽ trả”.
Tôi và cô ấy quen nhau khi tôi học năm thứ nhất đại học. Còn cô ấy là một công nhân xí nghiệp may gần trường tôi. Sở dĩ tôi biết cô ấy khi cả hai cùng sống trong một khu trọ. Mới lần đầu nhìn thấy cô ấy, tôi đã có sự cảm mến đặc biệt. Khi làm quen, dù biết cô ấy hơn tuổi, tôi vẫn quyết định tiếp tục mối quan hệ của mình.
Thời gian trôi nhanh, tình cảm giữa tôi và cô ấy dần tiến xa hơn tình bạn và tình hàng xóm. Tôi biết cô ấy thích mình, nhưng tôi vẫn có một chút do dự bởi em sợ tình cảm giữa hai đứa sẽ gặp nhiều cách trở. Cô ấy nhiều hơn tôi 3 tuổi, nghe nói bố mẹ ở quê đã giục cưới xin, còn tôi mới chỉ là cậu sinh viên, làm sao tôi vừa học vừa lấy vợ được.
Thời gian trôi nhanh, em đã quá quen với hình bóng của cô ấy (Ảnh minh họa).
Nhưng vì ở gần nhau, nên tình yêu đến lúc nào không hay. Cô ấy thật sự yêu thương và chăm sóc tôi vô cùng chu đáo. Mỗi ngày tôi đi học về, cơm nước cô ấy đã nấu sẵn và mang sang cho tôi ăn. Tôi vẫn nhớ, vẫn giữ chiếc hộp cơm ngày nào đã nuôi nấng tôi ăn học, nên người.
Cũng do hoàn cảnh gia đình tôi có chút khó khăn, nên từ khi yêu nhau thân mật cô ấy đã trích lương ít ỏi của mình đóng tiền phòng trọ, thậm chí đỡ đần cả học phí cho tôi. Những điều cô ấy làm tôi hơi ái ngại, nhưng vẫn vô cùng cảm kích. Thời gian trôi nhanh, tôi đã quá quen với hình bóng của cô ấy.
Tuy không nói ra, nhưng trong thân tâm, tôi biết cô ấy đang mong chờ tôi tốt nghiệp từng ngày để sớm định ngày hôn lễ. Tôi cũng đã rất cố gắng làm mọi việc để cô ấy vui. Thậm chí, năm thứ 4, để tiết kiệm hơn 2 đứa đã thuê một phòng trọ khác tuy chật chội hơn một chút nhưng rẻ hơn để sống cùng nhau.
Tôi chưa bao giờ có ý định phản bội cô ấy, bởi hình bóng cô ấy đã khắc sâu vào trái tim tôi. Mỗi việc cô ấy làm, cô ấy nói đều khiến trái tim tôi vô cùng cảm động. Tôi biết, nếu phải xa người con gái này, tôi thà chết đi còn hơn mọi người ạ!
Ngày tôi đi làm, tháng lương đầu tiên tôi đã mua một đôi nhẫn để cầu hôn cô ấy. Cô ấy vô cùng xúc động và đã khóc. Tôi cũng dặn cô ấy, hãy đợi tôi cuối năm khi ổn định tôi sẽ về thưa chuyện với bố mẹ hai bên.
Thời gian trôi nhanh, tới ngày hai đứa tôi về ra mắt gia đình hai bên. Bố mẹ cô ấy rất mực hiền lành, thương con, họ cứ nói với tôi rằng sợ hai bác bên nhà không đồng ý. Tôi thì quả quyết “Bố mẹ cháu thương con lắm ạ! Họ sẽ đồng ý thôi”. Tôi cũng nói cho hai bác yên tâm, nhưng cũng chưa rõ bố mẹ tôi định thế nào.
Video đang HOT
Tôi ở nhà cô ấy 2 ngày, rồi mới về gia đình mình. Dù cách nhau 50km nhưng tôi thấy xa xôi vô cùng. Chỉ mong sao sớm gặp bố mẹ để thưa chuyện. Nhưng rồi mọi việc khiến tôi như muốn phát điên lên. Bố mẹ tôi một mực từ chối, cho rằng học vấn chúng tôi không cân xứng. Khi tôi nói cô ấy có ý nghĩa với tôi như thế nào, mẹ tôi cương quyết “Con nợ cô ấy bao nhiêu, tính đi mẹ sẽ trả”.
Trước sự phản đối của gia đình tôi, cô ấy đã khóc mà bỏ về sau đó chỉ 30 phút. Rồi từ hôm đó, cô ấy tắt điện thoại không nghe bất kỳ cuộc gọi nào của tôi. Chỉ khi lên Hà Nội, tôi mới gặp cô ấy, nhìn cô ấy đã gầy hơn rất nhiều. Tôi khóc, cô ấy cũng khóc. Tôi chẳng biết nói sao để cô ấy vui cả. Tôi biết, hẳn cô ấy đang cảm thấy mình tổn thương cô cùng.
Tuy nhiên, vì vẫn yêu thương nhau, cô ấy và tôi vẫn nung nấu quyết tâm cùng nhau vượt qua. Sau đó, nhiều lần tôi gọi điện về thuyết phục bố mẹ tôi những ông bà vẫn không chịu thay đổi quyết định.
Cuộc sống của tôi trở nên lạnh lẽo từ ngày thiếu vắng người con gái đó (Ảnh minh họa).
Một buổi chiều, khi tôi đi làm về thấy một lá thư, cùng với hành lý cô ấy đã dọn đi hết từ lúc nào. Trong thân tâm, tôi vẫn chưa hiểu vì sao cô ấy lại bỏ đi mà nói với tôi những lời yêu thương ngắn gọn như thế. Tôi cảm thấy cô ấy vô cùng đau đớn, tuyệt vọng vì chuyện của hai đứa.
Tôi chạy vội tới công ty gặp cô bạn làm cùng của cô ấy mới hay rằng, bố mẹ tôi đã tìm ra tận nơi và gặp quản lý của cô ấy nói này nọ. Cô ấy xấu hổ với mọi người nên xin nghỉ việc một tuần. Giờ tôi vô cùng giận, sốc với những gì bố mẹ tôi làm. Tôi cũng gọi điện nói rằng, bố mẹ đã can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng tư của tôi, và bố mẹ tôi đã quá khắt khe khi làm vậy?
Cuộc sống của tôi trở nên lạnh lẽo từ ngày thiếu vắng người con gái đó. Tôi cảm thấy mình không còn niềm tin, nghị lực vào cuộc sống nữa. Giờ tôi phải làm sao đây mọi người ơi? Tôi thấy cuộc sống của tôi bế tắc vô cùng.
Qua đây, tôi chỉ muốn nhắn nhủ với Q rằng “Anh chẳng phải là công tử, cũng chẳng là chàng trai thần tượng nào trong phim. Anh vẫn là anh, người mà em gặp ngày đầu tiên. Dù có khó khăn, tình yêu của anh dành cho em vẫn không thay đổi. Anh thấy rằng, cuộc sống của anh sẽ chẳng thể thanh thản nếu không có em. Bữa cơm anh ăn không có em đều trở nên đắng ngắt, mỗi giấc ngủ của anh đều trở nên nặng nề nếu không có em… Nếu em đang ở gần anh, đọc được những dòng tâm sự này, hãy gọi cho anh nhé. Dù thế nào anh vẫn mãi yêu em. Chờ em”.
Theo Afamily
Phải nhận làm gái thì mới được ở với con
Những tưởng cuộc sống tôi sang trang mới từ ngày lấy chồng, không ngờ đời tôi trở nên khốn đốn vì vớ phải người chồng ghen tuông quá độ. Cuộc sống hôn nhân của tôi đang rơi vào vực thẳm, không lối thoát.
Đã thế tôi còn bị cả gia đình chồng hùa theo chồng tôi vu khống cho tôi những tội mà đến nhắm mắt tôi cũng không nằm mơ được. Có phải vì tôi chưa xin được việc làm, từ một cô gái nông thôn lấy chồng được về thành phố nên chồng tôi đã không tôn trọng tôi mà có những suy nghĩ điên rồ đến vậy. Tự dung trong mắt chồng và gia đình chồng, tôi hóa thành một con đàn bà lăng loàn, đàn điếm.
Sau khi tốt nghiệp trung cấp dược, tôi không xin được việc nên ở nhà làm việc đồng áng. Bố mẹ tôi đánh tiếng nhờ người mai mối tìm đám nào tốt thì cho tôi xuất giá.
Tuy không có nghề nghiệp nhưng được cái xinh xắn, cao ráo lại ăn nói có duyên nên tôi được nhiều chàng trai săn đón. Ở quê tôi, con gái mà nhiều người đeo đuổi thì có khi lại bị dính vào những điều tiếng không hay. Tôi cố gắng lắm nhưng cũng không thể nào bịt miệng được thiên hạ. Nhiều khi những điều ong, tiếng ve làm bố mẹ tôi thêm phiền lòng.
May mắn cho tôi là do môi giới mà tôi kiếm được một tấm chồng ở Hà Nội, có nhà riêng, công việc làm ăn thuận lợi, thu nhập cũng khá. Những tưởng cuộc sống tôi sang trang mới từ ngày lấy chồng, không ngờ đời tôi trở nên khốn đốn vì vớ phải người chồng ghen tuông quá độ. Cuộc sống hôn nhâncủa tôi đang rơi vào vực thẳm, không lối thoát.
Tôi và anh tiến hành đám cưới sau vài ba tháng tìm hiểu. Với tôi, người đàn ông như anh là quá tốt. Anh vừa là người có trách nhiệm với gia đình, đồng thời rất yêu chiều vợ. Việc anh yêu và cưới một cô gái nông thôn, công việc chưa đâu vào đâu chứng tỏ anh không phải là người hẹp hòi, coi trọng bằng cấp để khoe mẽ cùng với thiên hạ. Bạn bè anh toàn cưới vợ đẹp, học hành tử tế chứ không ai như anh.
Cưới nhau được 1 tháng thì tôi có bầu nên chồng tôi bảo ở nhà dưỡng thai và nuôi con. "Khi nào tìm được công việc phù hợp thì em hãy xin đi làm. Tạm thời em cứ ở nhà làm nội trợ". Công việc của anh tháng nào cũng phải đi công tác xa nhà. Nhiều lúc ở nhà tôi thấy hẫng hụt và buồn lắm. Cuộc sống trên thành phố tuy nhộn nhịp và đông đúc nhưng tôi lại không có bạn bè nhiều nên không tránh khỏi tủi thân.
Từ khi biết tôi có bầu con trai, cả nhà chồng tôi háo hức và mừng lắm. Khỏi phải nói là chồng tôi vui như thế nào khi biết vợ sắp sinh con trai. Anh gọi điện thông báo cho cả họ hàng, bạn bè để khoe việc mình sắp có thằng cu nối dõi. Chả là chồng tôi là con trai trưởng. Mà ở quê anh thì việc phải có con trai nối dõi cũng khiến bao nhà phải đẻ xòn xòn liên tục 3, 4 đứa liền, cố mong kiếm được mụn con trai. Thế nên khi con đầu lòng là con trai, chồng tôi mừng đến thế nào.
Sau khi sinh con, dù rất muốn xin việc gì đó để đi làm nhưng chồng tôi gạt đi. Anh bảo tôi nên ở nhà chăm sóc con, việc kiếm tiền để mình anh lo.
Tôi biết là chồng tôi không muốn tôi đi làm còn vì anh rất hay ghen. Từ khi sinh con đầu lòng tôi như trẻ ra và ngày càng đẹp hơn thời mới cưới. Anh lại đi công tác thường xuyên nên sợ nhỡ có ai ve vãn vợ mình. Dù tôi rất ý tứ nhưng không tránh khỏi những trận cãi vã vì anh ghen quá độ. Có lúc anh còn ghen với cả những người thu tiền điện, tiền nước nếu thấy tôi đứng nói chuyện quá lâu.
Hồi mới cưới, chồng tôi cũng bảo là do số tôi đào hoa nên anh phải cẩn thận. Nhất là những chàng trai đồng nghiệp của tôi. Có phải vì thế mà anh đã rào hết mọi khả năng và không cho tôi đi làm.
Có một lần, chồng tôi đi công tác nước ngoài 2 tuần. Có đứa em họ của tôi ở quê ra chơi. Do nhà rộng nên tôi mới bảo nó ở lại, chứ đi thuê khách sạn thì tốn tiền. Mải mê với con nên tôi không báo cho chồng biết.
Chẳng may khi đang đưa con đi chơi thì chồng gọi điện về. Máy điện thoạicủa tôi vứt ở nhà không nghe nên chồng tôi gọi sang máy bàn. Do đang ngồi xem ti vi nên đứa em tôi cầm máy nói chuyện. Chẳng hiểu chồng tôi nói gì với nó mà nhất định đòi ra ngoài thuê nhà. Tôi hỏi mãi nhưng nó không nói câu nào. Về sau tôi mới biết là chồng tôi đã chửi bới nó với những lời lẽ nặng nề và xúc phạm.
Sáng hôm sau anh bay về nhà. Mở cửa xong vào phòng với một thái độ hung hãn và đầy tức giận, anh xông vào tát vào mặt tôi và hét lên với những từ tục tĩu. Anh không ngừng mắng tôi với những lời lẽ đay nghiến. Anh giằng lấy con và gào lên: "Loại gái lăng loàn như cô thì không xứng mà ôm con tôi. Tôi lăn lộn kiếm tiền về để cho cô ăn sung mặc sướng rồi còn rước trai về nhà thế này à?" Mặc dù tôi cố hết sức thanh minh nhưng chồng tôi không nghe lọt một từ nào. Anh ôm thằng bé rồi phi xe về nhà nội.
Tôi cũng vội vàng bắt xe về nhà chồng. Con trai tôi mới có 15 tháng, cháu còn đang bú mẹ. Với lại nhìn thái độ chồng tôi đang như thế, tôi sợ con tôi sẽ kinh hãi, bố mẹ chồng lại nghĩ sai về tôi.
Thế nhưng tôi không ngờ là chị chồng tôi mở cửa cho tôi với một thái độ khinh khỉnh. Bố mẹ chồng lườm nguýt: "Tưởng béo bở lắm, ai ngờ vớ phải đứa con dâu trốn chúa lộn chồng. Nuôi cho ăn trắng mặc trơn để rồi lại làm cái trò mèo mả gà đồng như thế". Tôi cứng họng trước những lời buộc tội phũ phàng của nhà chồng.
Nước mắt tôi trào ra, nghẹn cả cổ họng, tôi không thốt lên được một lời nào. Vừa nhục nhã, đau đớn, tủi hổ vì bị xúc phạm nhưng tôi không thể giải thích vì chẳng có ai trong nhà chồng muốn nghe tôi thanh minh.
Tôi không thể đứng ở đây để cho cả nhà chồng nhục mạ như thế. Nhưng còn con tôi, thằng bé đang khóc vì đòi mẹ, nó đang đói. Bản năng làm mẹtrong tôi trỗi dậy.Từ sáng tới giờ nó đã rúc mẹ tí nào đâu. Tôi lao vào dằng lấy thằng bé khỏi tay bà mẹ chồng và định cho con bú thì bị chồng ngăn lại. Anh dành lại thằng bé và tát tôi chảy máu mồm rồi đuổi tôi ra khỏi nhà. Anh hét vào tai tôi: "Cái ngữ như cô không xứng đáng làm mẹ nó. Tôi thà kiếm gái bao về làm mẹ nó còn hơn là người đàn bà như cô. Nếu cô muốn nuôi con thì phải quỳ xuống đây xin cả dòng họ tôi xin tha thứ may ra tôi còn suy nghĩ lại. Còn không thì đừng bao giờ bước chân vào nhà này nữa và cũng đừng bao giờ hi vọng gặp lại thằng bé".
Tôi như tàu lá bị đánh ngang thân. Gục xuống vì oan ức và phẫn uất. Tại sao đến cả bố mẹ anh cũng không cho tôi một cơ hội để giải thích. Tôi có làm gì nên tội đâu mà họ lại đối xử với tôi như vậy. Có phải vì từ lâu họ vẫn cho rằng lấy con trai họ đã là một ân huệ cho đời tôi nên khi có bất cứ chuyện gì họ cũng đều đổ tội cho tôi. Hay tại vì tôi quá nhẫn nhịn, chịu đựng những ghen tuông của chồng nên giờ mới phải trả giá.
Một bên là đứa con đứt ruột đẻ ra đang khóc ngằn ngặt, xé cả lòng tôi, một bên là yêu sách kinh hoàng của chồng. Tôi không biết phải làm thế nào để vượt qua. Chẳng lẽ phải thừa nhận cả những lỗi mà mình không mắc phải để được ở bên con, làm cái bóng trong nhà cho chồng. Hay là rời bỏ núm ruột của mình mà đi để giữ danh dự, phẩm giá.
Tôi lao ra bờ sông và không còn biết vị mặn ngọt của nước như thế nào nữa.
Theo Phunutoday
Anh chẳng coi cái thai trong bụng tôi ra gì Tôi thật không ngờ, chỉ vì tin và yêu một người đàn ông đẹp trai, hào hoa mà đời tôi bước vào vũng lầy đen tối. Anh phản bội tôi chạy theo người khác (ảnh minh họa) Tất cả chuyện ngày hôm nay, dù có khổ đau và nhục nhã, tôi thừa nhận, tất cả đều là do tôi gây ra. Bởi tôi...