Ngày cuối cùng của năm, em độc bước trên phố đông người…
Em cảm thấy thương anh ở nơi đất khách quê người một mình lủi thủi, gặm nhấm nỗi nhớ nhà. Còn em, ít ra cũng có những người thân bên cạnh. Giọt nước mắt cứ lăn dài, lăn dài cho đến khi cổ họng nấc lên từng đợt, từng đợt
Ngày cuối cùng của năm 2015, em bước một mình trên phố, mùa đông Hà Nội lạnh cắt da cắt thịt khiến em co rúm trong chiếc khăn to sụ. Một năm nữa qua đi nhưng em vẫn một mình bước đi trên những con đường quen thuộc mà không có anh bên cạnh. Em tự cười bản thân sao lại mạnh mẽ đến mức để anh đi trong khi em cần anh hơn bất cứ thứ gì. Cái gọi là “tương lai” đã thổi bay ý nghĩ muốn níu giữ anh ở lại. Ô kìa, ngoài phố họ đang tay trong tay, vui cười hạnh phúc. Ô kìa, cô gái nũng nịu tựa vào vai người thương, họ mỉm cười hạnh phúc anh à. Có cái gì đó lành lạnh trên mặt em, phải mưa không anh hay đó là nước mắt. Chưa bao giờ em thấy thời gian trôi đi chậm chạp như thời khắc này. Ngoài kia, ai cũng tươi cười hạnh phúc bên người thương của họ. Còn em. Chỉ một mình lầm lũi.
Em đã từng nghĩ bản thân sẽ mạnh mẽ, cứng rắn trong thời khắc chuyển giao năm cũ, năm mới này. Em nghĩ một mình đón năm mới sẽ tốt hơn bởi em có thời gian bên gia đình và bạn bè. Nhưng em nhầm rồi, gia đình quan tâm, yêu thương khiến em cảm thấy thương anh ở nơi đất khách quê người một mình lủi thủi, gặm nhấm nỗi nhớ nhà. Còn em, ít ra cũng có những người thân bên cạnh. Giọt nước mắt cứ lăn dài, lăn dài cho đến khi cổ họng nấc lên từng đợt, từng đợt.
Người ta nói thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới là khoảng thời gian con người trở nên yếu đuối nhất, muốn được yêu thương nhất đặc biệt là rất muốn bên gia đình và người mình yêu thương. Đó là hạnh phúc thực sự. Đối với em, hạnh phúc ấy không trọn vẹn. Đối với anh, hạnh phúc ấy không hề tồn tại. Em chắc chắn rằng ở nơi ấy… anh đang khóc, những giọt nước mắt nhớ nhà của người đàn ông. Còn em, em đang khóc vì nhớ anh, vì thương anh, vì thương em.
Theo iBlog
Khó xử khi nắm được bí mật của anh trai chồng
Tôi yên lặng ra khỏi phòng, sau khi sắp xếp lại tất cả "hiện trường" nguyên vẹn. Thế nhưng, chỉ sau 30 phút về nhà và vào phòng làm việc, anh chồng đã âm thầm gọi tôi đến hỏi tôi nay có vào phòng anh không?
Video đang HOT
Chồng tôi là con trai thứ hai trong nhà, trên anh có một anh trai hơn 4 tuổi nhưng chưa lấy vợ. Chúng tôi cưới nhau được 2 tháng thì anh có ý ra ở riêng, nhưng mẹ chồng tôi không đồng tình. Bà bảo nhà rộng, thoải mái phòng và không gian, huống chi mọi người đều bận rộn đi làm tới tối mới họp mặt gia đình nên không lo va chạm.
Mẹ chồng tôi muốn giữ anh cả ở nhà vì sợ không ai chăm sóc anh. Ra ở riêng ăn uống thất thường, nghỉ ngơi không ai quản, rồi ốm đau bệnh tật thì bà lại xót. Tôi cũng mở lời giữ anh ở lại, vì tôi rất quý mến con người và tính cách của anh.
Anh chồng tôi là giám đốc marketing của một công ty dược lớn. Anh rất giỏi các môn thể thao, và sống lành mạnh, không thuốc lá, luôn uống rượu ở trong mực của mình, không bao giờ đi quá 11 giờ đêm. Trong khi đó, chồng tôi thì đủ các tính xấu. Thích ngủ nướng, thích nằm chơi game đến 3 giờ sáng, lười vận động, thỉnh thoảng nhậu nhẹt phải để vợ gọi điện giục lên giục xuống mới về.
Thế nhưng, không hiểu sao anh chồng tôi lại không có bạn gái. Anh lúc nào cũng đơn độc, lủi thủi một mình. Anh có dùng facebook nhưng chẳng bao giờ post ảnh lên đó, có chăng là do người khác chụp rồi gửi cho anh. Đối với tôi, tất cả những gì về anh chồng đều khiến tôi tò mò, nhưng chỉ là tò mò chứ không hề có cảm xúc gì.
Thỉnh thoảng tôi có những ngày dài được nghỉ ở nhà để lên kế hoạch cho dự án mới. Công việc của tôi cũng có nhiều phần giống với anh chồng, nên tôi chủ động nhờ anh hướng dẫn. Đến khi tiếp xúc, tôi mới nhận ra chúng tôi khá ăn ý trong công việc. Những gì tôi thích, anh có vẻ rất am hiểu. Vì vậy mà chúng tôi có thể tán gẫu cả mấy tiếng đồng hồ về một chủ đề nào đó. Điều đó chứng tỏ anh là người rất giỏi ăn nói và đoán ý người khác.
Trong khi tôi và chồng thì chưa nói được mấy câu đã chê bai người kia và kết thúc cuộc nói chuyện trong cãi nhau hoặc một người bỏ đi trước.
Nhưng rồi tôi nhận ra anh tránh mặt tôi. Những ngày cuối tuần tôi được nghỉ thì anh tăng ca, đến khuya mới về. Khi tôi và chồng đi du lịch xa, thì anh ở nhà cả mấy ngày liền. Khi tôi có việc muốn nhờ anh tư vấn, anh đều nói đang bận việc này, bận việc kia để từ chối. Kiểm điểm lại mình, tôi thấy bản thân có vẻ cũng thân thiết quá mức với anh chồng nên từ đó hạn chế gọi điện và gặp mặt anh.
Tôi đề xuất với chồng xin ra ở riêng, nhưng chưa kịp thực hiện thì tôi phát hiện ra mình mang thai đã được 6 tuần. Vì vậy chúng tôi đành hoãn kế hoạch ở riêng, vì muốn sau này khi tôi sinh con có bố mẹ chồng phụ giúp.
Thời gian tôi mang thai, anh chồng cũng có vẻ mừng vì sắp có cháu trai. Anh không tránh mặt tôi nữa mà hỏi thăm, rồi gợi ý cho tôi một số món tốt cho bà bầu. Anh còn nhắc khéo chồng tôi chăm sóc tôi, làm thay tôi một số việc.
Bụng bầu 8 tháng, tôi đã xin nghỉ thai sản vì ngại đi lại và áp lực công việc. Rảnh rỗi, tôi thường dọn dẹp nhà cửa và làm một số đồ handmade trang trí trong nhà. Tôi làm một chiếc vòng bằng quả thông và hoa lụa, dự định treo trong phòng làm việc của anh chồng. Trong nhà, anh có riêng một căn phòng nhỏ là nơi làm việc. Cửa phòng không khóa, tôi bèn đi vào treo thử xem hợp chỗ nào.
Khi đứng cạnh bàn làm việc của anh, tôi thấy trên bàn là một tấm ảnh chụp 5 người đứng trên sân khấu của một buổi họp khen thưởng cuối năm ở công ty anh. Trong ảnh là 4 người con trai và 1 người con gái, đều mặc quần áo công sở. Anh chồng đứng giữa, nổi bật và đẹp trai nhất.
Do với tay lấy tấm ảnh để nhìn kỹ hơn, tôi vô tình đụng vào con chuột máy tính trên bàn. Tức thì chiếc máy tính vụt sáng. Anh không hề tắt máy tính, vẫn để nguyên một trang facebook của cô gái trong bức ảnh để bàn. Và tôi đã làm một hành động vô cùng xấu xí. Tôi di chuột, mở facebook của anh ra và đọc tất cả những gì anh viết, nhưng không công khai.
Đó đều là những dòng chữ đong đầy tình cảm anh viết cho cô gái tên Hương ấy. Hóa ra cô gái đó từng là đàn em trong trường đại học của anh. Ra trường được anh nhận vào công ty, nhưng anh không theo đuổi được người ta vì khoảng thời gian đó anh còn đang mải mê công việc, bận đi chuyên tu ở Nhật. Khi trở về thì cô gái đó đi lấy chồng rồi. Trong facebook, anh nói rất nhiều lời hối hận vì không nói ra tình cảm của mình, để cô ấy chờ đợi. Giờ ngày ngày nhìn thấy nhau, nhưng lại phải giữ khoảng cách của đồng nghiệp khiến anh đau lòng. Anh còn nói, anh chỉ muốn mãi được làm việc cùng cô ấy, để ngày 8 tiếng nhìn thấy mặt nhau...
Tôi bàng hoàng nhận ra, mấy năm nay, sở dĩ anh không yêu ai, không muốn lấy vợ, vì vẫn còn yêu cô nhân viên cấp dưới của mình, trong khi cô ấy đã có chồng và một cậu con trai 3 tuổi rồi.
Hôm đó, tôi yên lặng ra khỏi phòng, sau khi sắp xếp lại tất cả "hiện trường" nguyên vẹn. Thế nhưng, chỉ sau 30 phút về nhà và vào phòng làm việc, anh chồng đã âm thầm gọi tôi đến hỏi tôi nay có vào phòng anh không? Lúc đó, do hoảng hốt vì nghĩ có lẽ mình đã bị phát hiện, nhưng không đủ can đảm để thừa nhận, vì vậy tôi đã chối. Tôi nói rằng nay tôi chỉ quanh quẩn bên ngoài, không vào phòng anh.
Anh chồng nhìn tôi rất lâu, rồi gật đầu ý bảo tôi ra ngoài. Từ hôm đó đến nay, giữa chúng tôi cứ như có khoảng cách nào đó vậy, anh không còn vui vẻ nói chuyện về thai nhi với tôi nữa. Cũng chẳng khuyên tôi nên làm gì, không nên làm gì khi sắp đến ngày sinh nở.
Tôi rất hối hận và cảm thấy khó xử vì đã đọc trộm bí mật của anh trai chồng. Giá mà tôi không đọc được những điều đó, tôi có thể thẳng thắn thừa nhận mình đã vào phòng anh.
Giờ tôi phải cư xử như thế nào để không đẩy mối quan hệ này vào bế tắc, khó nhìn mặt nhau đây? Tôi biết mình đã phạm sai lầm, đã ngốc nghếch, nhưng giờ tôi muốn tháo gỡ điều đó, mong mọi người tư vấn cho tôi.
Theo iblog
Đêm đó, chồng hậm hực bỏ về phòng, quyết không chịu rút 200 nghìn ra Tối hôm đó anh mò sang phòng, tôi bảo: "Muốn làm thì đưa tiền đây, 200 ngàn một lần". Chồng tôi giãy nảy lên mắng tôi đừng quên đang sống trong nhà của ai. Lấy chồng 5 năm, nhưng chưa bao giờ tôi được sống vui vẻ một ngày. Gia đình chồng 3 thế hệ sống trong một căn nhà 2 tầng cũ...