Ngày bố chồng định cho cháu đích tôn một suất đất, chồng tôi muốn xét nghiệm ADN chính con trai mình làm cả nhà sửng sốt
Chuyện quá khứ đã qua lâu rồi, tại sao anh vẫn bị dằn vặt ám ảnh thế này?
Chồng tôi là người chăm chỉ làm việc và kiếm tiền rất giỏi nhưng lại có một tật xấu mà tôi không thể chấp nhận được. Đó là ghen tuông thái quá làm gia đình tôi luôn căng thẳng.
Ngày tôi mới về làm dâu, có một anh hàng xóm tên Đức thường qua nhà bố chồng tôi chơi. Tính tình anh ấy hiền lành, cởi mở và có khiếu hài hước nên tôi hay ngồi tiếp chuyện.
Thỉnh thoảng trong bếp thiếu thứ gì, chợ xa, tôi không đi mua được thì qua nhà mẹ anh ấy xin về nấu ăn. Lâu ngày 2 gia đình càng thân thiết hơn. Trong một lần, anh Đức mời chúng tôi qua ăn cơm, chồng tôi nhắc anh ấy lấy vợ sớm để bác gái có cháu bế.
Tôi hỏi tiêu chuẩn chọn vợ của Đức thế nào để làm mai cho. Nào ngờ anh ấy nhìn tôi chăm chú và nói chỉ muốn chọn người có những đức tính tốt như tôi là được. Câu nói của anh hàng xóm làm tôi ngượng đỏ mặt, còn chồng tôi tức giận đùng đùng bỏ dở bữa ăn ra về.
Trở về nhà chồng ép hỏi giữa tôi và Đức quan hệ với nhau bao nhiêu lần. Nghe câu nói và hành động của chồng làm tôi giật mình hoảng sợ, chỉ một câu đùa vui của hàng xóm cũng khiến nhân phẩm tôi bị chà đạp.
“Cây ngay không sợ chết đứng”, tôi khẳng định với chồng là vợ không có gì với anh Đức và chỉ chung thủy với chồng. Để bảo vệ hạnh phúc gia đình, từ sau ngày hôm đó, tôi không tiếp xúc với Đức nữa và hạn chế gần những người đàn ông khác. Nhưng chồng bị ám ảnh, cứ thỉnh thoảng anh ấy lại nhắc đến chuyện tôi và Đức mập mờ với nhau.
Ảnh minh họa
Thậm chí có lần anh ấy còn nói đứa con trai lớn của tôi có nhiều nét giống Đức. Nhưng khi đó anh nói trong lúc uống say, đến khi tỉnh táo anh không nói gì nữa nên tôi bỏ qua.
Video đang HOT
Vậy mà ngày chia tài sản của gia đình chồng thì anh làm vợ bị bẽ mặt. Lúc đó bố chồng tôi nói, các con đều có nhà cửa ổn định rồi, ông muốn cho cháu đích tôn một suất đất để sau này có trách nhiệm thờ cúng tổ tiên.
Tự nhiên con trai được một suất đất nên tôi rất vui mừng và cảm ơn bố chồng đã quan tâm. Nhưng thái độ của chồng tôi không như thế, anh đứng lên dõng dạc nói:
“Để con đi làm xét nghiệm ADN, con đang nghi ngờ đứa con trai là con của Đức, hàng xóm, khi nào chắc chắn là con cháu ruột của nhà mình rồi chia đất cũng không muộn”.
Câu nói của chồng làm cả nhà sửng sốt, còn tôi chỉ muốn kiếm cái lỗ chui xuống cho bớt xấu hổ. Không ngờ bao lâu nay chồng vẫn nghi ngờ sự chung thủy của vợ.
Bố và các em chồng đều khẳng định con tôi giống bố nhiều, không cần xét nghiệm gì hết. Nhưng chồng tôi không nghe ai mà vẫn cho bản thân là đúng và quyết đi làm xét nghiệm.
Tôi thật sự rất mệt mỏi với người chồng đa nghi lắm rồi. Theo mọi người, tôi có nên để mặc anh ấy làm xét nghiệm cho vừa lòng không?
Gọi nhầm tên chồng thành người yêu cũ, tôi phải trả giá đắt
Tôi vẫn nghĩ, chỉ cần mình hoàn thành tốt vai trò làm vợ, làm mẹ, biết đối nội, đối ngoại thì hôn nhân sẽ yên ổn.
Nào ngờ, tôi vẫn mắc sai lầm.
Tôi từng có một mối tình sâu đậm kéo dài 8 năm. Chúng tôi cùng làm việc ở thành phố, dọn về sống chung như vợ chồng 3 năm. Đến lúc bàn chuyện cưới xin, gia đình anh phản đối kịch liệt. Bố anh không thích tôi vì tôi lùn và kém xinh.
Mẹ anh ngược lại, rất ưng tôi vì tôi ngoan, lễ phép. Mẹ anh từng nói: "Các con cứ cưới đi, rồi mẹ ra ở cùng các con. Bố cấm cản, cho bố ở một mình". Mẹ đã nói đến thế mà anh vẫn không quyết liệt, lúc nào cũng trì hoãn chuyện đám cưới.
Tôi có cuộc hôn nhân không hạnh phúc vì quá khứ rối ren. Ảnh minh họa: Pinterest
Mãi sau này, bố anh mới miễn cưỡng đồng ý cho chúng tôi làm lễ ăn hỏi. Ai ngờ sát ngày, ông nội anh bệnh nặng, bố anh lấy cớ đó tiếp tục ngăn cản.
Ngày bố mẹ tôi sang nhà chơi, bố anh tuyên bố: "Bố tôi nằm chờ chết, tôi không cho chúng nó cưới và cũng chưa biết có cưới hay không".
Lòng tự trọng bị tổn thương đỉnh điểm, tôi tuyên bố hủy hôn ngay hôm ấy. Tôi dứt khoát chia tay người đàn ông thiếu chính kiến, mặc cho anh níu kéo. Dù vậy, tôi vẫn đau khổ vô cùng. Chuỗi ngày sau đó, tôi sống trong vô định.
Đúng lúc này, tôi gặp chồng mình. Như người sắp chết đuối vớ được cọc, tôi dựa dẫm vào anh, trút hết nỗi lòng mình cho anh nghe. Dù biết tôi từng có mối tình sâu đậm, đã sống chung với người yêu cũ 3 năm nhưng anh vẫn quyết tâm cưới tôi.
Thú thực, lòng tôi khi ấy rất rối bời. Tôi vừa muốn lấy chồng cho yên phận, lại vừa sợ chồng không chấp nhận quá khứ rối ren của mình. Cuối cùng, trước sự kiên định của anh, tôi đồng ý làm đám cưới.
Tôi không lường trước được lòng người và quyết định vội vã ấy khiến tôi rơi vào cuộc hôn nhân địa ngục.
Chồng tôi tỏ ra thấu hiểu, bao dung nhưng vẫn luôn để bụng chuyện tôi từng "sống thử". Ngay cả lúc hôn nhân ngọt ngào nhất, anh vẫn hỏi tôi: "Sống cùng anh có vui hơn với thằng đó không?". Tôi ngượng ngùng, cố lảng sang chuyện khác.
Tôi vẫn nghĩ, chỉ cần mình hoàn thành tốt vai trò làm vợ, làm mẹ, biết đối nội, đối ngoại thì hôn nhân sẽ yên ổn.
Nào ngờ, tôi vẫn mắc sai lầm.
Sáng hôm ấy, tôi thức dậy trong vòng tay chồng. Tôi vô thức hỏi: "Anh P. ơi, sáng nay ăn gì nhỉ?". P. là tên người yêu cũ của tôi. Chồng tôi bật dậy, nhìn tôi bằng đôi mắt vằn tia máu: "Ngủ với tôi mà cô nhớ đến thằng đó à?", rồi đùng đùng bỏ đi.
Hôn nhân của tôi cứ thế suy tàn. Chúng tôi vẫn sống cùng nhà, có chung đứa con nhưng không còn chút hạnh phúc nào nữa. Chồng tôi chán vợ, quyết định theo anh ruột đi làm ăn xa, đôi tháng mới về một lần, mỗi lần về khoảng 1 tuần.
Những lần gọi video, anh chỉ hỏi thăm con chứ không ngó ngàng đến vợ. Mỗi khi về nhà, anh lại kiếm cớ gây sự để cãi nhau với tôi.
Anh ghen tuông kinh khủng. Tôi thức khuya làm việc, anh nghĩ tôi thức để nhắn tin với trai. Tôi đi làm về muộn hơn 30 phút, anh nghĩ tôi đi gặp người yêu cũ. Anh cài định vị trên điện thoại của tôi. Anh luôn nghĩ tôi vẫn qua lại với người yêu cũ.
Chúng tôi cãi nhau từ những chuyện rất nhỏ. Anh gọi tôi là "con này, con kia". Anh lôi quá khứ của tôi ra để chì chiết. Ở bên ngoài, anh ga lăng, lịch sự nhưng đối với tôi, anh cục súc đến đáng sợ.
Sống trong cuộc hôn nhân ngột ngạt, tôi bị trầm cảm một thời gian. Tôi luôn thấy bản thân mình nhơ nhớp, thấp hèn. Cho đến khi con gái tròn 8 tuổi, cũng tròn 10 năm tôi bước vào cuộc hôn nhân này, tôi quyết định rời đi.
Tôi đề nghị ly hôn, nhưng anh không chịu. Không thể khiến tôi thay đổi ý định, anh lấy chuyện giành con ra để ép tôi. Thế nhưng, con tôi đã đủ tuổi để lựa chọn theo mẹ, chồng tôi không thể làm gì khác.
Anh quay sang níu kéo tôi, hứa sẽ thay đổi. Anh cầu xin tôi vì mái ấm trọn vẹn của con mà ở lại. Anh không chịu hợp tác làm thủ tục ly hôn. Hết cách, tôi đưa con ra ngoài sống. Anh thấy vậy thì chuyển về quê làm việc để hàng ngày thăm con.
Đã 2 năm trôi qua, tôi vẫn chưa ly hôn thành công. Anh chọn cách sống dây dưa, lấy con ra để níu kéo tôi. Con tôi cũng rất quấn bố, nhiều lần xin tôi trở về nhà để gia đình đoàn tụ.
Anh thay đổi từng ngày, tỏ ra quan tâm, yêu thương vợ con. Đã có lúc tôi tặc lưỡi: "Hay không ly hôn nữa, đưa con về nhà sống để con có đủ bố mẹ". Nhưng tôi lại sợ sự thay đổi của anh chỉ là vỏ bọc. Về sống chung, anh lại hành hạ, chì chiết tôi.
Tôi đứng giữa hai dòng nước, không biết nên vì con hay nghe theo trái tim mình. Tôi phải làm sao đây?
Đêm tân hôn, dưới ánh đèn ngủ, chồng bỗng mất hứng, nhìn chằm chằm rồi xô ngã tôi xuống đất, hóa ra là vì... Tôi và chồng quen biết nhau qua mai mối. Khi đó tôi 28 tuổi, vừa kết thúc mối tình 3 năm với người yêu cũ. Chồng tôi 33 tuổi, tính tình hiền lành, thật thà. Ngay trong đêm tân hôn, tôi bị chồng trả ngay về nhà mẹ đẻ. Tôi không thể tưởng tượng được cuộc hôn nhân mình mơ ước lại trở...