Ngày ăn hỏi tôi bị chính mẹ chồng khinh bỉ chỉ vì bố từng đi tù
Ngay lúc vừa thấy mẹ chồng bước xuống xe theo đoàn bê tráp đi vào, khinh bỉ nhìn bố tôi, tôi đã quyết định một việc mà cho đến giờ vẫn không hối hận.
ảnh minh họa
Tôi sinh ra đã không biết mặt mẹ, bố tôi là người chăm sóc và đóng cả hai vai trò bố, mẹ với tôi. Hai bố con tôi sống trong sự đùm bọc của gia đình ông bà nội.
Bố rất thương tôi, từ khi bé cho đến lớn hễ có chuyện gì bố cũng luôn tôn trọng quyết định của tôi. Cũng chính vì bố là tất cả của mình nên từ bé tôi đã luôn cố gắng học thật tốt. Bố tôi từng một lần đi tù vì tội trộm cắp, tôi không biết vì lí do gì bố lại đi trộm cắp tài sản nhưng tôi không thấy đó là việc đáng buồn. Thậm chí ngược lại, tôi rất tự hào về bố. Hồi còn đi học, không ít bạn bè chế giễu, trêu đùa nhưng tôi luôn vui chứ không buồn bởi với tôi bố lớn lao và đáng quý. Những lời nói bên ngoài chỉ như gió thoảng qua.
Tôi học hành thành đạt, lớn lên có một công việc ổn định với mức thu nhập khá. Đến tuổi yêu đương, tôi có rất nhiều chàng trai theo đuổi nhưng cuối cùng tôi vẫn chọn Trung bởi một lí do là anh ở xa làng quê của tôi nên cái danh đứa con gái của người đàn ông từng đi tù không chạm đến được.
Không phải vì tôi xấu hổ khi bố từng đi tù mà tôi chỉ sợ ông buồn khi lỡ như gia đình bên kia biết chuyện ấy. Tôi và anh lên kế hoạch kết hôn.
Video đang HOT
Ngày về ra mắt gia đình Trung, không biết từ đâu, gia đình anh biết được chuyện bố tôi nên tỏ ý không hài lòng cô con dâu như tôi. Mẹ anh đặc biệt khinh bỉ tôi, bà nói thẳng trước mắt tôi rằng sẽ không chấp nhận một đứa con dâu có bố từng đi tù. Tôi cay đắng nuốt nước mắt vào trong. Gia đình anh phản đối kịch liệt nhưng Trung vẫn nhất quyết cưới tôi.
Tôi yêu anh và anh cũng bảo sẽ ra riêng sau khi cưới xin nên tôi cố nhẫn nhục những lần bị mẹ anh khinh bỉ. Cuối cùng mẹ anh cũng đồng ý cho chúng tôi cưới nhau.
Chuyện bị gia đình chồng phản đối, tôi không nói với bố vì sợ bố buồn lòng. Hôm đó, nhà trai bưng tráp ăn hỏi đến, vừa thấy mẹ anh bước xuống từ chiếc xe ô tô, bố tôi tay bắt mặt mừng chạy ra bắt tay. Nhưng vừa thấy bố tôi, mẹ chồng đã hất tay đi, gương mặt đầy khinh bỉ nhìn bố tôi. Thậm chí bà còn bóng gió nhắc đội bưng tráp cẩn thận không bị mất cái này, cái khác. Bố tôi chết đứng tại chỗ nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười, mời nhà trai vào nhà uống nước.
Tôi đứng đằng xa nhìn thấy mà nước mắt rơi ra, thương bố vô cùng. Tôi cứ nghĩ mẹ chồng chấp nhận chuyện cưới xin của chúng tôi thì cũng đã chấp nhận bố tôi thế mà không ngờ.
Đúng lúc đó, tôi chạy đến ôm lấy tay bố, nói với mẹ chồng hãy quay trở lại xe và cất hết các đồ ăn hỏi vì tôi sẽ không chấp nhận về làm dâu của gia đình như vậy. Với tôi dù bố có từng đi tù thì vẫn là người bố đáng trân trọng của tôi.
Bố lấy tay ngăn tôi lại nhưng thấy thái độ kiên quyết của tôi nên cũng chỉ đứng yên. Tôi nói lời xin lỗi bố trong nước mắt. Trung bất ngờ trước quyết định của tôi nhưng sau đó tôi cũng đã nói rõ với anh. Cho đến tận bây giờ khi đã có gia đình, tôi vẫn không hối hận về quyết định của mình ngày xưa.
Theo ĐSPL
Nuốt nước mắt chấp nhận chồng "là người cha của cả hai gia đình"
Anh kể, sau vụ tai nạn ấy, chị phải ngồi xe lăn suốt đời. Chị xác định sẽ không lập gia đình, chỉ mong có đứa con để bầu bạn....
Tin dữ anh có con riêng bên ngoài đến tai cô vào đúng ngày con gái của hai người tròn 2 tháng tuổi. Khi một người bạn của cô đưa con đến khu vui chơi thì bất ngờ phát hiện anh dẫn theo một bé trai khoảng 3 tuổi giống anh như đúc. Mặc dù đứa bé kia gọi anh là "chú" nhưng trong lòng bạn cô vẫn không khỏi hoài nghi, bèn lén chụp lại ảnh gửi cho cô để cô tự mình hỏi lại anh.
Nhìn con gái bé tí xíu say ngủ trong lòng, nước mắt cô rơi như mưa. Kết hôn hơn 1 năm, anh luôn đối xử tốt với vợ con, chưa bao giờ xao nhãng. Nếu nói anh có nhân tình, có khi cô sẽ nghi ngờ tính xác thực của thông tin ấy, nhưng nhìn đứa bé đã lớn từng ấy lại giống hệt anh, cô không thể không nghĩ ngợi. Rất có thể đó là kết quả của một mối tình không đi đến được đám cưới của anh cũng nên. Để rồi sau đó, anh giấu nhẹm tất cả, vẫn quen và cưới cô theo sự mai mối của gia đình?
Đến tối, anh gọi về báo không ăn cơm, lòng cô chùng xuống. Mãi 9 giờ tối anh mới về đến nhà. Trong thời gian ấy, cô đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần xem phải mở lời với anh thế nào để hỏi cho ra nhẽ chuyện này. Cuối cùng cô vẫn quyết định hỏi thẳng. Cô chìa ra những tấm ảnh chụp anh và đứa bé kia: "Anh có thể cho em một lời giải thích được không? Nếu đứa bé là người quen của anh, vậy hôm nào em rất mong anh có thể dẫn 2 mẹ con bé tới đây chơi. Còn nếu nó mang dòng máu của anh, em cần được nghe mọi chuyện ngay lúc này!".
Anh nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc lâu rồi cũng thừa nhận: "Thằng bé đúng là con anh!". Có lẽ anh biết, một khi cô đã biết có sự tồn tại của một đứa trẻ giống hệt chồng mình thì cũng không khó để xác minh đó có phải là con riêng của anh hay không.
Ảnh minh họa
Vậy là dự cảm xấu trong lòng cô đã đúng. Cô chua chát ngẩng đầu nhìn anh, chờ đợi ở anh một lời giải thích hợp lý. Anh ngồi xuống nắm tay vợ, nhẹ nhàng nói: "Anh không muốn giấu em đâu, thật đấy. Anh cũng biết chuyện này không giấu được, nên định một ngày thích hợp sẽ nói với em. Và chuyện cũng không như em đang nghĩ. Mẹ của thằng bé...".
Rồi anh kể, anh và chị ấy ngày xưa là bạn thân, chơi với nhau từ hồi cấp 3. Chị đã nhiều lần giúp đỡ anh cả trong công việc lẫn cuộc sống, tình cảm như anh em ruột thịt vậy. Cái năm chị ấy và người yêu dự định cưới nhau thì chị bất ngờ bị tai nạn giao thông. Sau vụ tai nạn ấy, chị phải ngồi xe lăn suốt đời. Người yêu chị thấy thế liền bội ước, bỏ đi theo người khác.
Cuộc sống của chị từ đó bị đảo lộn hoàn toàn, gần như rơi vào tuyệt vọng. Thời điểm ấy anh cũng đang có người yêu, nhưng sau khi anh chia tay thì chị ấy đưa ra cho anh một đề nghị động trời: muốn anh cho chị ấy một đứa con. Tình trạng sức khỏe khiến chị ấy đinh ninh rằng cơ hội kết hôn của mình bằng 0, mà quả thật hễ ai nghe kể về hoàn cảnh của chị cũng ngại ngần. Chị xác định sẽ không lấy chồng, chỉ mong có đứa con để bầu bạn. Anh lưỡng lự lắm, nhưng vì thương chị ấy, lại vì tình nghĩa bạn bè nhiều năm, cuối cùng đã đồng ý.
Sau khi chị ấy mang thai, sinh con, quan hệ của 2 người vẫn là bạn bè chứ không dây dưa nhiều, có điều thêm một mối quan tâm là đứa bé đó. Sau này không lâu thì anh yêu và cưới cô. Anh xác định sẽ coi chuyện đứa con riêng ấy là một bí mật giữa anh và chị ấy mà thôi. Anh còn hứa hôm nào sẽ đón chị với đứa bé đến nhà chơi để cô gặp mặt. Anh cũng thề thốt anh và chị ấy hoàn toàn không còn bất cứ quan hệ nào, nhưng trách nhiệm với con thì anh không thể rũ bỏ. Anh khổ sở thừa nhận lúc trước mình suy nghĩ không được cặn kẽ nên đã hành động nông nổi.
Cô nghe xong mà lặng người đi. Nếu như là một câu chuyện con riêng thông thường, có lẽ cô sẽ dễ dàng quyết định hơn. Nhưng trong hoàn cảnh thế này, cô phải làm sao mới tốt? Cô không nghi ngờ đạo đức của anh cũng như người phụ nữ ấy, nhưng đứa trẻ tồn tại là sự thật. Việc anh có một đứa con khác không phải cô sinh ra cũng là sự thật, và điều ấy chắc chắn sẽ ám ảnh cô tới suốt cuộc đời.
Con cô còn quá nhỏ, hơn nữa nếu phán "án tử" cho anh thì e rằng có phần nặng nề. Vậy chẳng lẽ cô chỉ còn cách cắn răng chấp nhận chồng mình "là người cha của cả 2 gia đình" ư?
Theo Afamily
Đưa bồ đi phá thai, hoảng hồn phát hiện đó chỉ là 1 cái bẫy Tôi lặng người, xấu hổ không còn khóc được đầu lên. Ai cũng nhìn tôi bằng con mắt ngạc nhiên lẫn cả coi thường. Có bồ suốt 2 năm, nhưng bạn gái hiện tại của tôi không hề hay biết gì. Tôi cố gắng bắt cá hai tay, để thử xem, người con gái nào hợp với tôi hơn, tôi sẽ chọn, hoặc...