Ngày 20-10 định mệnh
Ngày 20-10 định mệnh năm ấy, giữa dòng đời tấp nập họ vô tình… đụng xe vào nhau!
Chàng vừa chỉ trỏ liên hồi vừa hào hứng kể lại cho cô con gái đầu lòng 6 tuổi về cuộc gặp đầu tiên không thể nào quên của 2 người (Ảnh minh họa).
Ngày 20-10 của 10 năm trước…
Nàng được một anh chàng đang có ý đồ tán tỉnh mời đi chơi. “Ừ thì đi, mất gì đâu!” – nàng tặc lưỡi. Nàng cũng không ghét anh ta, anh ta lại có điều kiện khá ổn, và nàng có lẽ cũng đến tuổi “xuất chuồng” rồi, mẹ nàng chẳng giục giã suốt ngày đó sao! Nhận lời đi chơi coi như một cơ hội để 2 người hiểu nhau thêm cũng tốt mà. Anh ấy đến đón nàng bằng 1 bóa hoa to vật vã, thơm ngan ngát, đẹp mê li. Nàng nhìn bó hoa mà tim hơi rung rinh. Hai người đi lượn lờ quanh phố phường, định bụng ngắm cảnh hóng gió xong sẽ tấp vào một địa điểm lãng mạn nào đó tâm sự.
Tối đó, chàng cũng cầm một cành hồng đỏ thắm, tươi roi rói tới nhà cô nàng mình đang ngấp nghé. Giờ hẹn là 8 giờ tối, chàng đã đến từ 7 rưỡi và ngồi uống nước chè với phụ huynh đợi nhân vật chính trang điểm. Ấy thế nhưng, chàng đã uống đầy một bụng nước chè đặc và kim đồng hồ đã chỉ lên con số 8 giờ 15 phút mà cô ấy còn chưa xuất hiện. Lúc đó, chàng mới thấm thía nỗi khổ đau của việc chờ phụ nữ trang điểm. Thế mà khi nghe mấy lão đồng nghiệp kêu than, chàng vẫn cười xòa cho đấy chỉ là chuyện nhỏ như con muỗi! Đón được nàng ấy lên xe thì cũng ngót 8 giờ 30 phút, nói thật chàng giờ phút đó đã oải lắm rồi, chẳng còn hơi sức đâu mà ngắm xem cô ấy mặc đẹp không, trang điểm mĩ miều thế nào nữa. Bên cạnh đó thì chàng cũng đang lo ngay ngáy bụng nước chè đầy ắp kia không biết có làm chàng mất ngủ đêm nay không, và nghe nói nước chè đặc lợi tiểu lắm đấy!
Video đang HOT
Nàng yên vị trên chiếc xe anh chàng của mình điều khiển, chàng cũng vững tay lái chở người con gái của mình, trùng hợp thay, cả 2 chiếc xe lại cùng hướng về một địa điểm vui chơi có tiếng của thành phố. Và loạng loạng quạng làm sao, hay trời xui đất khiến thế nào mà trong lúc xe của nàng đang sang đường thì chàng ở đâu phi đến và… đâm thẳng vào, rất mạnh mẽ! Sau những tiếng “rầm, uỳnh, ái, á, ố” thì 2 con xe đổ chỏng chơ trên mặt đường, cả 4 người đều nhăn nhó vì đau, đám hoa trước đó đẹp là thế mà giờ cũng nát tả tơi.
Từ sau hôm đó, chẳng thấy chàng nhắc đến thương tích hay vụ tai nạn ấy nữa, mà chỉ toàn thấy chàng nhắn tin, gọi điện… tán tỉnh nàng (Ảnh minh họa).
Sau khi được những người qua đường tốt bụng dựng xe lên giúp, dìu vào vỉa hè, và khi cơn đau ngoài da đã dịu xuống, 2 bên lúc này mới nhìn sang nhau đầy hằm hè. Nói đúng ra là chỉ có nàng và chàng nhìn nhau tóe lửa, còn cô gái của chàng thì còn đang mải lau nước mắt sau một hồi sợ hãi, còn anh chàng của nàng thì ngại tranh cãi, đang muốn kéo nàng đi. Nhưng lửa đã nhóm lên, sao có thể dễ dàng thổi tắt được. Và một trận khẩu chiến bắt đầu với những lí lẽ mỗi bên đưa ra đều vô cùng thuyết phục. Nàng thì chắc như đinh đóng cột rằng, nàng sang đường đúng luật, chỉ có “thằng dở hơi” nào tự dưng lao đến, lại còn mắt có vấn đề không biết nhìn đường tông thẳng vào nàng! Còn chàng thì khăng khăng rằng chàng đang đi đúng làn đường, tốc độ cho phép, nhưng không hiểu sao lại có “bệnh nhân tâm thần trốn trại” nào muốn sang đường nhưng chẳng chịu nhìn trước ngó sau mà rẽ sang ngay trước mũi xe người khác, nên mới xảy đến cơ sợ như thế!Trận hỗn chiến thu hút khá đông người xung quanh theo dõi. Và nó bị đẩy lên cao trào khi chàng và nàng còn có ý mời cảnh sát giao thông đến xử lí. Sau đó, nhờ được mọi người xung quanh khuyên bảo nên “dĩ hòa vi quý”, dù sao cũng không ai bị thương nặng, nên bỏ qua cho nhau còn đi chơi tiếp đêm 20-10 kìa! Nghe đến đây, cả nàng và chàng đều giật thót, mới nhớ ra người đồng hành buổi tối hôm nay của mình và mục đích của chuyến đi. Nàng nhìn anh chàng của mình đang đứng 1 góc thấy đến tội, liền lườm chàng 1 cái cháy mặt rồi định quay bước đi. Đúng lúc này chàng bỗng gọi giật giọng: “Này, cô kia, cho xin số điện thoại!”. “Làm gì!” – nàng cáu tiết. “Để tôi về đi chụp chiếu xem có thương tích gì không, có là cô phải đền chứ sao nữa!” – chàng sau 2 giây khựng lại thì phụt ngay ra 1 cái cớ rất “chuối củ”, vì nếu đền bù thì tài xế của nàng nên là người phải chịu trách nhiệm mới đúng! Nhưng lúc đó nàng có nghĩ được gì sâu xa đâu, nghe thế thì như bị thách thức, bèn đọc ngay cho chàng số điện thoại, còn tuyên bố: “Được! Tôi cũng về đi bệnh viện khám, có sao là anh phải đền đấy! Nháy máy sang đây ngay đi!”.
Ấy thế nhưng, từ sau hôm đó, chẳng thấy chàng nhắc đến thương tích hay vụ tai nạn ấy nữa, mà chỉ toàn thấy chàng nhắn tin, gọi điện… tán tỉnh nàng mà thôi! Và chàng cứ như âm hồn không tiêu tán, sáng gọi, trưa gọi, tối gọi cho nàng, nói đủ các thứ chuyện không ra đâu vào đâu khiến nàng phát ghét lên được. Nhưng có ngày chàng bận việc quá không gọi được thì nàng tự dưng lại thấy nhớ nhớ cái giọng luyên thuyên của chàng mới chết chứ!Sau này khi đã yêu nhau, chàng mới nửa đùa nửa thật với nàng rằng: “Không hiểu sao, từ lúc nhìn thấy em đi với thằng cha đó, anh đã nghĩ thầm trong bụng rằng em chính là người vợ tương lai của anh chứ không phải ai khác! Thế nên hôm đó anh mới hăng máu cãi nhau với em thế, chứ bình thường anh điềm đạm lắm!”. Nàng cười như nắc nẻ, cốc chàng một cái đau điếng: “Anh đang đèo bạn gái mà lại dám tơ tưởng bạn gái của người khác à! Anh giỏi thật đấy!”. Nhưng nàng cũng phải giật mình tự nhìn lại mình, phải chăng nàng cũng phải lòng chàng ngay từ “cú liếc đầu tiên” nên mới say sưa choảng nhau bằng lời nói với chàng giữa phố đông người như thế, lại vì 1 chuyện thật không đáng! Thường thường phong cách của nàng đâu phải như vậy.Ngày 20-10 của 2 năm sau cái ngày 20-10 định mệnh mà giữa dòng đời tấp nập họ vô tình… đụng xe vào nhau đó, nàng và chàng đã rình rang bố cáo với bàn dân thiên hạ rằng 2 người từ đây chính thức là vợ chồng.
Và ngày 20-10 năm nay…
Vậy là tròn trĩnh 10 năm ngày chàng và nàng quen, yêu và là vợ chồng. Tại địa điểm mà 10 năm trước 2 người nhìn thấy nhau lần đầu tiên, nàng vừa xoa xoa cái bụng bầu vượt mặt, vừa nghe chàng vừa chỉ trỏ liên hồi vừa hào hứng kể lại cho cô con gái đầu lòng 6 tuổi về cuộc gặp đầu tiên không thể nào quên của 2 người.
Theo Afamily
Gửi người bên lề trái tim tôi!
Cám ơn vì sự vô tâm hời hợt....đã cho tôi biết mình cần dừng lại ở đâu.
Người ta thường nói im lặng là thứ tạo nên khoảng cách lớn nhất của con người, nhưng đối với tôi, im lặng là khoảng thời gian để mình suy ngẫm lại những gì đã trải qua và quan trọng nhất là để cảm nhận được tình cảm của người ta đối với mình như thế nào. Đúng là cần gì phải đặt nghi vấn người ta có tình cảm với mình hay không, cách hay nhất là do tự mình cảm nhận được qua hành động thái độ của người ta đối với mình ra sao thôi.
Quả thật tôi không hiểu tình cảm mà tôi đang cảm nhận là thứ tình cảm gì nữa, không phải yêu thương, không phải bạn bè mà cũng chẳng phải anh em, dường như nó là một mối quan hệ không rõ ràng, nó cũng có thương đó, nhớ đó và cũng có giận đó. Nhưng qua thời gian tôi nhận ra được, tất cả những cảm xúc đó cũng chỉ là đơn phương mà thôi, tôi không ngờ mình lại rơi vào hoàn cảnh đó, không nghĩ mình lại trải qua không ít đau đớn như vậy. Từ trước đến giờ, tất cả những nỗi niềm tôi đều có thể chia sẻ được với bạn bè thân của tôi, nhưng còn nỗi niềm này tôi biết chia sẻ cùng ai, nói thẳng ra tôi không muốn mọi người biết tôi dính vào mối quan hệ này, bởi vì không ít người biết rõ về hoàn cảnh thực tại của tôi.
Cũng giống như hai người cùng chạy chung trên một con đường, nhưng lại đi về hai hướng ngược nhau, một người với những dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt được ẩn giấu qua lớp khẩu trang, nhưng cũng rất muốn biết người kia có đang suy nghĩ gì không, hay là vẫn thái độ thờ ơ đến lạnh lùng. Cái cảm giác đó nó khó chịu và đau lòng đến khôn tả, tôi cứ thắc mắc tại sao mình lại rơi nước mắt vì một người không quan tâm đến mình như vậy, có lẽ tôi thấy hối tiếc vì mình đã đặt tình cảm vào nhầm chỗ để rồi giờ mình phải chịu một mình mà không hề có ai biết.
Vẫn biết chắc rằng hai người đều có tình cảm với nhau, nhưng chưa bao giờ có một sự chia sẻ để đối phương biết, và cả hai đều luôn giữ cái tôi trong mình quá lớn. Tôi biết cái khoảng cách lớn nhất của tôi với anh là đạo và tuổi, với một người thiên về mê tính và có ác cảm về đạo như anh thì chúng tôi khó có thể đến được với nhau, mặc dù gia đình anh rất muốn có một mối quan hệ tốt đẹp giữa tôi và anh.
Tôi vẫn thầm mong anh sẽ tìm được hạnh phúc đích thực của mình bên những người thương yêu của anh (Ảnh minh họa)
Quả thật, tôi không ngờ hoàn cảnh có thể tạo nên tình cảm giữa tôi và anh đâu, ban đầu gặp anh, tôi đã xác định là chỉ coi anh như người anh trai thôi. Và nếu như anh đừng thể hiện cũng đừng nói những lời làm tôi phải suy nghĩ thì tôi cũng đâu nghĩ về anh nhiều như vậy. Thời gian trôi qua, tôi và anh có biết bao là kỉ niệm, dường như một ngày không được gặp và nói chuyện với anh tôi cảm thấy thiếu vắng đi một cái gì đó, hầu như ngày nào hình ảnh của anh cũng hiện trong tâm trí tôi, và thế là tôi có tình cảm với anh hồi nào cũng không biết. Thời gian được gọi là "có anh" khiến tôi trở nên rất hạnh phúc. Nhưng rồi niềm vui chẳng được bao lâu thì anh để tôi lại một mình với những nổi nhớ cồn cào, do hoàn cảnh nên anh mới làm thế, nhưng sao những cái quan tâm đơn giản tôi cũng không nhận được từ anh, anh nói anh không phải người vô tâm, anh vẫn nhớ tôi lắm nhưng tại anh không nói ra thôi.
Tôi biết anh là người không thích thể hiện tình cảm của mình cho mọi người biết, nhưng anh không biết rằng tôi cần lắm những cái nhỏ nhặt đó, để tôi biết rằng anh vẫn còn nghĩ đến tôi, nhưng không, những cái tôi nhận được từ anh chỉ là những thái độ vô tâm hờ hững, y như tôi không còn tồn tại trong tâm trí anh. Có thể nói, tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội, nhưng dường như anh không nắm lấy được, vậy thì nếu sau này có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh cũng đừng trăn trở nhiều. Cho đến bây giờ tôi nhận ra được anh không hề xứng đáng với tình cảm mà tôi dành cho anh, anh có biết rằng cái giá tôi phải trả nó cũng đắt lắm không, chỉ vì mải mê tơ tưởng về cái hạnh phúc hờ đó mà tôi xém chút nữa đánh mất đi cái hạnh phúc thực sự của mình, cũng may là tôi biết mình cần dừng lại ở đâu.
Ngay từ đầu biết được mình có tình cảm với anh, tôi cũng nhìn thấy được một kết quả không mấy gì tốt đẹp, không tìm thấy được con đường đi chung, nhưng không hiểu sao con tim tôi cứ chạy theo cái cảm xúc kì lạ đó, cũng may là lí trí đã kịp thời trấn tĩnh nó. Tôi cũng biết rằng yêu một người đã khó, nhưng để mà quên đi người mà mình đã từng yêu thì càng khó gấp vạn lần, nhưng dù như thế nào thì tôi vẫn phải cố quên, tôi tin rằng thời gian sẽ là giải pháp để tôi xóa đi hình bóng đó. Cho dù viễn cảnh của chúng tôi sau này có thế nào đi nữa, tôi vẫn luôn lưu giữ những kỉ niệm của chúng tôi vào một góc nhỏ trong tim, nơi mà tôi đã từng dành cho anh. Tôi không mong chờ nhìêu gì từ anh, chỉ mong anh cũng luôn lưu giữ những kỉ niệm và hình ảnh của tôi trong tâm trí anh. Tôi vẫn thầm mong anh sẽ tìm được hạnh phúc đích thực của mình bên những người thương yêu của anh.
Theo VNE
Người mẹ 40 tuổi và vỉ thuốc tránh thai Tôi và em gái chưa bao giờ tin bà có ý định lấy chồng chứ đừng nói là cặp kè nhân tình ở đâu đó. Bố mẹ tôi ly dị đã hơn chục năm nay, bố đi lấy vợ hai và có một em trai kém tôi 10 tuổi. Tôi ở với bố chưa nổi nửa năm đã nằng nặng đòi về với...