Ngao ngán vì yêu phải chàng ’siêu nổ’
Nhiều nàng yêu phải những anh chàng chém gió thành thần, cao siêu không ai bằng. Họ không ngờ rằng những anh chàng đó thực chất chỉ giỏi “múa miệng”.
N. (Tràng Tiền, Hoàn Kiếm, HN) cho rằng mình là cô nàng kém may mắn khi bị rơi vào lưới tình của một anh chàng giỏi “khua môi, múa mép”, khiến cô mỗi khi nghĩ về cuộc tình đó đều ngao ngán không thôi.
N. tâm sự: “Mình và Q. – từng là bạn cũ hồi đại học, nhà ở quê, gia cảnh không lấy gì làm khấm khá. Nhưng anh ta hiền lành, dễ mến nên mình vẫn có ấn tượng khá tốt. Sau này ra trường cũng không liên lạc gì. Bẵng đi vài năm, khi gặp lại thì tình cờ anh ta lại là nhân viên bên đối tác làm ăn của công ty mình. Lần hội ngộ này, thấy Q. bảnh bao, ăn nói có duyên hơn và đặc biệt là có sự &’lên đời’ về vật chất: điện thoại và xe đẹp, quần áo chỉn chu, chi tiêu rộng tay”.
N. kể, qua vài lần nói chuyện thì cô được biết, gia đình Q. nhờ có người bà con bên nước ngoài tạo cho mối làm ăn mà phất lớn trong vài năm. Bố mẹ anh muốn con trai về quản lí việc làm ăn của gia đình, nhưng bản thân Q. muốn tự lập nên ở lại thành phố. Sau nhiều lần gặp gỡ, phần vì cảm mến cậu bạn học không ỷ lại vào gia đình mà tự thân lập nghiệp, phần vì Q. lại thổ lộ đã thầm thích cô từ xưa, vì thế N. đã gật đầu đồng ý hẹn hò với Q.
Q. có vẻ ngoài dễ nhìn và điều kiện tốt như thế, lại thổ lộ đã thầm thích cô từ xưa, vì thế N. nhanh chóng đổ cái “rụp”
(Ảnh minh họa).
“Trong thời gian đầu yêu nhau, anh ta rất chiều chuộng mình, tỏ ra đúng chất là bạn trai con nhà giàu có. Câu cửa miệng của anh ta là: ‘Em thích gì cứ bảo anh, anh mua cho!’. Mình đều từ chối, nhưng từ sâu trong thâm tâm, có người yêu điều kiện tốt lại chiều mình như thế, là phụ nữ ai mà không sung sướng và hãnh diện” – N. giãi bày.
N. kể, Q. còn hứa hẹn với cô, nếu 2 người lấy nhau, gia đình anh ta sẽ mua nhà riêng. Rồi nếu cô muốn vừa đi làm vừa kinh doanh thêm thì cũng cấp vốn cho luôn. Một viễn cảnh trong mơ được anh chàng vẽ ra, và N. – vì ấn tượng tốt đẹp về anh ta trước kia cộng với sự tận tụy của anh ta hiện tại, đã không mảy may nghi ngờ gì, mặc dù chưa 1 lần được nhìn thấy nhà anh ta tròn méo ra sao.
Nhưng những lời “chém gió” thành thần của Q. đã bị bóc mẽ khi một anh bạn của anh ta tìm đến tận N. “hỏi thăm”. Sau cuộc nói chuyện trên mạng xã hội với người bạn đó, N. bần thần cả người. “Theo như anh bạn đó nói, Q. nợ tiền anh ta lâu không trả. Q. khất nợ bằng cách kêu than nào là bố nằm viện, mẹ ốm yếu anh ta phải cáng đáng. Nhưng khi anh bạn này tìm được facebook của Q. rồi mày mò tìm ra được facebook của mình thì phát hiện mình và Q. thường xuyên đi chơi, đi ăn những chỗ đắt tiền…, xem ra chẳng có vẻ gì là nghèo túng cả” – N. chán nản thổ lộ.
Qua cuộc nói chuyện với anh chàng lạ mặt đó, N. còn biết thêm rằng tất cả những thứ mà Q. kể thực chất chỉ là “bánh vẽ”, toàn do trí tưởng tưởng phong phú của anh ta sáng tác ra. Anh bạn kia đã đích thân về tận quê nhà để “xiết nợ” nhưng nhìn nhà cửa Q. xơ xác, bố mẹ già yếu không có thu nhập nên thương.
“Mình đem chuyện kể lại và hỏi thẳng Q. thì anh ta khóc lóc xin lỗi mình. Anh ta bao biện rằng vì muốn yêu được mình, không muốn mình khinh anh ta nên mới tâng bốc sự thật lên mây xanh như thế. Xe anh ta đi thuê, hôm nào không có tiền thuê thì bốc phét rằng cho ai đó mượn rồi, điện thoại thì mua cái cũ, còn phải trả góp nhưng &’chém gió’ rằng mua mới tinh gần 20 triệu, tiền anh ta chi tiêu đều là vay mượn, ứng lương… Sau khi biết được sự thật, mình quyết định chia tay, không phải vì anh ta nghèo, mà vì mình không thể yêu được 1 con người dối trá như thế…” – N. buồn bã nói.
Nhớ về chuyện tình vừa qua của mình, H. (quê Trà Vinh) vẫn không hết rầu lòng. Nguyên do cũng vì cô đã yêu phải một anh chàng là “múa mép” bốc phét dẻo chưa từng thấy.
“Đều là dân tỉnh lẻ, nên khi quen và yêu nhau, mình chỉ biết quê anh ta ở đâu chứ nào được ngắm nhà cửa của anh ta thế nào. Nghe anh ta kể thì gia đình cũng thuộc hàng có tiếng ở quê với căn nhà như biệt thự, bố mẹ thì có cửa hàng to, kinh doanh thuận lợi, chưa nói đến vài mảnh đất chính chủ khác” – H. mở đầu câu chuyện.
H. nói, ở trên thành phố, chính cô đã kiểm nghiệm, bản thân anh cũng có công việc khá ổn định, lại thấy ăn mặc chải chuốt, xe máy cũng thuộc dạng đắt tiền và mối quan hệ rộng rãi, phong thái rất thiếu gia nên cô cũng đinh ninh rằng gia đình anh chắc hẳn đúng là có điều kiện thật. Hơn nữa, anh cũng rất biết kiểu khoe, không phải kiểu bô lô ba la khoe khoang như được mùa, mà thi thoảng mới nói 1 câu bâng quơ như vô tình. Chính điều đó khiến H. tin là thật và nghĩ rằng mình yêu được một người đàn ông mà sau này cô có thể gửi gắm được cả cuộc đời.
H. cho hay, anh kể rằng, trước đây anh là giám đốc 1 công ty làm ăn hoành tráng lắm. Anh đi nước ngoài như đi chợ, đi ăn với các vị chức tước như cơm bữa. Nhưng sau đó chẳng may làm ăn thất bát, cũng là vì kinh tế thế giới khó khăn chung nên anh chấp nhận về làm công ăn lương, chờ thời tính tiếp. Vì thế, bài ca quen thuộc của anh là: “Em đến với anh đúng lúc anh kém cỏi, làm ăn thất bát, thật là thiệt thòi cho em! Nhưng thời buổi kinh tế khó khăn chung mà, thông cảm cho anh nhé! Anh hứa sẽ cố gắng để có thể lấy lại thời hoàng kim trước kia, mang lại cho em một cuộc sống tốt đẹp”.
Video đang HOT
N. đã yêu phải một anh chàng giỏi”múa mép”. Anh “chém gió” thành thần, trong khi đó cô lại ngây thơ, đều tin là thật
(Ảnh minh họa)
Để minh chứng cho những gì mình nói, anh ta khoe với H. những hình ảnh anh đi du lịch ở châu Âu, đến các địa danh nổi tiếng và nhà hàng đắt đỏ trong và ngoài nước. Cô còn được xem ảnh anh chàng chụp bên cạnh những chiếc xe hơi đắt tiền, và nói đó là xe của mình, nhưng vì làm ăn xuống nên phải bán đi bù lỗ. Anh còn đưa ra ảnh bản thân đứng trước 1 biệt thự và nói đó là nhà mình dưới quê. Nhân tiện, anh cũng giải thích luôn, mặc dù gia đình có điều kiện là thế nhưng anh không muốn dựa dẫm, chỉ thích tự lập, chứ nếu thích thì anh có thể dễ dàng về nhờ bố mẹ hỗ trợ để gây dựng lại cơ đồ được ngay!
“Mình nghĩ, nếu không có điều kiện sao đến được những chỗ như thế? Còn hiện tại anh ta có thất thế 1 chút nhưng với căn cơ và bản lĩnh sẵn có, tin rằng, khi có thời cơ thì ắt hẳn anh ta sẽ thành công. Lúc đó mình đã ngu muội cho rằng, bản thân đúng là người biết nhìn xa trông rộng. Nhưng cay đắng thay…” – H. buồn rầu bỏ lửng câu nói.
Theo lời H. kể, thực chất gia đình anh chẳng có gì là khá giả. Anh muốn thể hiện nên đã kết bè với đám bạn thiếu gia dân chơi, phá rất nhiều tiền của gia đình vào những cuộc vui với chúng. Những tấm ảnh ở các nơi sang trọng cũng từ đó mà ra. Sau này hết tiền, không theo nổi nữa nên anh bị “đào thải”. Có con xe tay ga thì cũng là mua cũ của người quen, giờ còn chưa trả hết nợ. Tiền anh tiêu xài rộng tay như thế thì lương làm sao đủ, vì thế anh là 1 “chúa chổm” thực sự. “Anh ta đúng là 1 cái thùng rỗng kêu to, 1 kẻ ‘chém gió’ thiên tài. Mình thực sự bị mất niềm tin sau cuộc tình đó…” – H. chán nản trần tình.
Theo Ngoisao
Nếu không phải là anh (Chương 8)
Cô quên mất trong mắt anh cô chỉ là đồ rẻ tiền, cô quên mất bản thân mình vì em trai nên mới chấp nhận việc làm này.
Gia Nhi sững người vì câu nói của anh. Phải rồi, cô quên mất trong mắt anh cô chỉ là đồ rẻ tiền, cô quên mất bản thân mình vì em trai nên mới chấp nhận việc làm này. Dù đã mạnh miệng nói với Cao Nguyên sẽ tự kiếm tiền bằng công việc khác, nhưng sự thật là ngoài việc này, cô có thể tìm được việc nào nhanh chóng có nhiều tiền hơn thế chứ? Suy đi nghĩ lại, là mình đã tự nguyện, đã tự bằng lòng phóng lao phải theo lao, thế thì còn đem lòng tự trọng ra phản kháng làm gì? Đằng này, với Cao Nguyên, cô có còn lòng tự trọng đâu chứ?
Vả lại, có lẽ rời khỏi căn nhà quỷ quái này thật sự không dễ dàng khi người đàn ông kia cứ như quỷ sai gác cửa phòng. Chỉ còn một con đường, Gia Nhi đành dịu giọng.
"Có thật là anh sẽ giải quyết chuyện đám cưới và tôi vẫn sẽ được tiếp tục đi học chứ?"
Cao Nguyên xoa xoa vết cắn, hằn học ngồi xuống giường, nhưng độ nóng đã giảm dần trong câu nói.
"Tôi đã nói thì sẽ làm, em cứ yên tâm hoàn thành trách nhiệm của một người vợ và một người mẹ."
"Ừm...Vậy tôi về phòng Nguyên Dương."
"Không được! Tối nay em phải ở lại đây!"
"Lại chuyện gì nữa?" Cô thở dài ngao ngán.
"Em quên là mẹ tôi đang canh chừng hai chúng ta sao? Nếu em qua phòng Nguyên Dương thì chẳng khác nào nói cho mẹ biết giữa tôi và em đang xảy ra vấn đề."
"Vậy chẳng lẽ tôi với anh..." Cô nói với giọng lo sợ.
Cao Nguyên suy nghĩ một hồi. "Em cứ ở đây, khi nào mọi người ngủ tôi sẽ qua phòng khác, sáng tôi sẽ thức sớm một chút về lại phòng."
Gia Nhi giương đôi mắt ngạc nhiên nhìn anh.
"Nhìn gì ghê thế? Đừng nói là đến bây giờ em mới nhận ra tôi đẹp trai đấy nhé! Ha ha!"
Anh cười một cách thoải mái như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cao Nguyên quả là rất khác thường, suy nghĩ của anh, thái độ của anh thay đổi bất chợt hơn cả thời tiết. Phải chăng thời gian qua chịu đựng trách nhiệm to lớn trên vai đã khiến anh trở thành một con người lãnh đạm với mọi chuyện?
Cô liếc xéo anh một cái. "Anh lúc nào cũng dở dở ương ương như vậy sao?" rồi mỉm cười, lí nhí nói. "Cảm ơn anh đã tôn trọng tôi."
Cao Nguyên ngưng cười, ánh mắt lộ rõ vẻ ngượng ngùng nhưng vội lảnh tránh, nói nhanh như thể muốn giấu đi tâm trạng thật sự trong lòng.
"Tôn trọng gì chứ? Em nghĩ hơi nhiều rồi đó. Trong lòng tôi, thân phận em là gì tôi vẫn nhớ rất rõ, chẳng qua là...tối nay nhiều chuyện xảy ra, tôi không còn hứng thú với việc gì khác nữa. Mà thật lòng tôi sợ em lại làm ầm ĩ lên rồi đòi bỏ đi, tôi phải miễn cưỡng hôn em nữa sao?" Anh cười khẩy.
Gia Nhi im lặng, cúi gầm mặt như muốn tìm chỗ để trốn khi nghĩ lại về nụ hôn vừa rồi, cảm giác như gương mặt đang nóng bừng bừng.
"Thôi, em ngủ đi. Tôi ra ngoài."
Ra khỏi phòng, Cao Nguyên đứng hồi lâu. Anh cũng cảm thấy trong lòng có chút bồi hồi lạ kì. Tại sao mình lại chấp nhận nhường phòng cho cô ta? Cô ta làm gì có lòng tự trọng để mình phải tôn trọng chứ? Mình cũng đâu nhất thiết phải suy nghĩ nhiều như thế này vì một người con gái không đàng hoàng kia. Điên rồ! Thật là điên rồ! Anh đưa tay gõ mạnh vào đầu, tự vấn bản thân. "Cao Nguyên này sẽ không bao giờ sập bẫy lần nữa!"
Mười một giờ hơn, Ngọc Hân vẫn không ngủ được. Có lẽ vì giờ giấc và thời tiết thay đổi. Cô lăn qua lăn lại trên giường mãi, cuối cùng ngồi bật dậy, dò dẫm trong bóng tối tìm đường ra ngoài nhà bếp kiếm chút gì để ăn. Cô không muốn bật đèn vì sợ Cao Nguyên sẽ thức giấc. Cả hai mà gặp nhau sẽ như nước với lửa, sẽ thêm phiền phức thôi.
Ngọc Hân từ nhỏ đã cùng ba mẹ sinh sống ở nước ngoài nên tính cách có phần độc lập và phóng khoáng, lại thêm được chiều chuộng nên cô nàng cũng đỏng đảnh không kém. Khi nghe nói cả nhà sẽ về Việt Nam ở, cô đã phản đối kịch liệt, nghĩ rằng đã ăn học ở một đất nước mà ai cũng mơ ước một lần được bước đến, bỗng dưng lại về đây, chuyện ăn học sẽ thêm khó khăn, lại còn phải sống cùng ông anh cùng mẹ khác cha khó tính kia, giờ thêm một người chị dâu trẻ nữa, cô thật sự không can tâm. Chẳng phải vì đã được mẹ hứa hẹn sẽ cho cô vào công ty tập tành chuyện làm ăn, cô đã nhất quyết ở lại Mỹ.
Trong tủ lạnh chẳng có thứ gì có vẻ ăn được, đa số đều là bia và rượu của Cao Nguyên. Ngọc Hân phải lục lọi mãi mới tìm được một bịch sữa tươi duy nhất nằm một xó trong đống bia chất chồng lên, cô còn cẩn thận xem cả hạn sử dụng. Thở dài một cách chán chường, cô cầm lấy bịch sữa quay trở về phòng. Khi đi ngang qua phòng của Cao Nguyên, cô tình cờ nghe được có tiếng thì thầm nói chuyện. Giọng con gái, lại chỉ đối thoại một mình, cô sực hiểu ra là tiếng của Gia Nhi đang nói điện thoại. Cô vội áp sát tai vào cửa, nghe ngóng vài câu.
"Tiền đã có rồi ạ...cuối tháng sẽ về...bệnh tình của Tuấn..."
"Em đang làm gì ở đây vậy?"
Giọng nói của Cao Nguyên thình lình vang lên phía sau khiến Ngọc Hân giật thót, hoảng hốt đánh rơi cả bịnh sữa.
"Anh có biết là anh có thể hù chết em không?" Cô đưa tay vuốt ngực lấy lại bình tĩnh.
"Anh hỏi em đang làm gì ở đây? Giờ này tại sao không đi ngủ?"
"Em ngủ không được, lấy sữa vào phòng uống."
"Vậy sao không vào phòng mà đứng thập thò trước cửa phòng anh?"
Ngọc Hân chợt nhớ ra, đưa tay suỵt một cái ra hiệu cho Cao Nguyên nhỏ tiếng lại, tai lại áp vào cửa nhưng không còn nghe thấy gì. Có lẽ Gia Nhi biết có người ở ngoài phòng nên đã ngưng cuộc trò chuyện. Ngọc Hân nắm tay Cao Nguyên kéo anh ra ngoài ban công.
"Vợ của anh đang nói chuyện điện thoại với ai trong phòng kìa."
"Nói chuyện điện thoại thì có vần đề gì à?"
"Nói chuyện điện thoại bình thường thì không có vấn đề. Nhưng em nghe giọng của cô ta có vẻ mờ ám lắm. Tiếc là em chỉ nghe loáng thoáng được vài câu, nào là "đã có tiền rồi, cuối tháng sẽ đi đâu đó". À, em còn nghe được cô ta nhắc tới bệnh tình gì gì của ai đó nữa."
Cao Nguyên nghe Ngọc Hân nói phút chốc cũng có phần tò mò. Từ ngày về đây, anh chưa từng nghe Gia Nhi nhắc đến người nhà, anh hỏi cũng lảnh tránh sang việc khác. Anh nhíu mày suy nghĩ.
"Anh cũng thắc mắc như em phải không? Tốt nhất là anh không nên tin tưởng quá nhiều vào cô ta." Ngọc Hân tỏ vẻ hiểu rõ sự đời.
"Thế thì anh phải tin tưởng em à? Em có biết những người quá tò mò rất dễ gặp tai họa không? Chuyện của Gia Nhi em không có quyền xen vào, về phòng ngủ đi." Anh hậm hực nhắc nhở.
"Hứ! Em chỉ muốn tốt cho anh thôi!" Ngọc Hân cáu gắt nhìn anh rồi quay lưng bỏ đi, chợt nghĩ ra thêm chuyện gì, quay lại tra hỏi Cao Nguyên. "Mà tại sao anh không ở trong phòng với cô ta mà lại đứng sau lưng canh chừng em vậy? Hay là hai người cãi nhau đến mức anh phải dọn ra phòng khác ngủ?"
Cao Nguyên đã sắp không kiềm chế được nữa. "Phan Ngọc Hân! Em không những tò mò mà còn lắm chuyện, lại suy nghĩ lung tung. Anh không nói nữa, đi ngủ đây! Em thích thì cứ đứng đây mà tưởng tượng!"
Theo VNE
50 tuổi phải lòng gái đôi mươi Tôi góa vợ đã lâu, giờ tôi yêu một cô gái chỉ hơn tuổi con út của mình một chút. Tôi muốn cưới. Chị Thanh Bình thân mến! Tôi đang gặp một chuyện khó xử, tôi mong chị hãy cho tôi một lời khuyên. Tôi năm nay đã gần 50 tuổi. Tôi góa vợ đã khá lâu và giờ các con tôi cũng...