Ngang trái
Chẳng biết đến khi nào anh mới đọc được những dòng này nhưng em vẫn viết, viết cho em, viết cho lòng thanh thản phần nào…
Ngày anh đến cũng nhanh như ngày anh đi. Giờ em chẳng biết mình phải làm gì cả ngoài việc ngồi nhớ lại những kỉ niệm hai đứa mình đã có với nhau. Giờ anh ở nơi đó lòng có thanh thản tí nào không anh? Sau tất cả những gì mình có với nhau anh không luyến tiếc?
Em không biết mình có nên trách anh hay không nữa? Em đã từng nói anh không quyết tâm trong tình yêu. Em cứ nghĩ là anh sẽ hiểu ra nhưng anh lại trả lời em rằng: ừ, anh không dũng cảm trong tình yêu. Em làm được gì đây? Cố gắng em đã làm rồi. Giờ đây khi chỉ mình em cố gắng thì có giải quyết được gì?
Nhớ những ngày mình còn yêu nhau. Anh nhẹ nhàng quan tâm em từ miếng ăn cho đến giấc ngủ. Mỗi ngày chỉ cần lúc nào rảnh là anh lại gọi nói chuyện với em. Anh bảo rằng giờ mỗi ngày không được nghe giọng nói của em là anh lại thấy thiếu thiếu cái gì đó. Vì đặc thù chuyên ngành anh học nên chúng mình không thể như những cặp đôi khác là có thể gặp nhau bất cứ lúc nào, thế nên cả hai đứa mình quý lắm những giây phút được trò chuyện cùng nhau phải không anh? Anh có còn nhớ cái tên em dùng để lưu tên anh trong điện thoại của em không? “3H Happy” – 3H là viết tắt tên và họ của cả hai đứa mình anh nhỉ, và em thêm chữ “happy” để mong rằng chúng mình mãi hạnh phúc bên nhau. Đã từ lâu em đã không còn lưu số của anh nữa bởi nó không còn xa lạ với em nữa. Nhưng giờ đây cái số điện thoại đó mãi mãi sẽ không thể là gì trong em nữa cả.
Video đang HOT
Anh có còn nhớ chúng mình đã tâm sự với nhau rất nhiều. Cả anh và em đã có những giây phút thật ngọt ngào bên nhau, chúng mình vẽ nên cuộc sống tương lai thật tốt đẹp với một gia đình hạnh phúc. Nơi đó sẽ luôn có anh là người chồng yêu thương vợ, người cha tốt, em sẽ là người vợ đảm đang… và nơi đó cũng có những đứa con ngoan. Em từng đùa anh rằng chúng mình sẽ có cả một đội bóng trong nhà anh nhé! Anh mắng nhẹ em bảo rằng “không được đâu, chỉ hai đứa thôi đó, em phải nhớ rằng anh đang ở trong hàng ngũ của đảng chứ”. Tất cả dường như chỉ mới hôm qua thôi. Anh còn bảo rằng anh sẽ sợ em vất vả đó vì anh là bộ đội thường xuyên xa nhà, không có ai cùng em chăm sóc con, rồi lại có những lúc em nhớ anh thì phải làm sao khi em là người rất dễ khóc? Em đã trả lời anh rằng vì anh em sẽ cố gắng làm người vợ, người mẹ tốt. Nhưng đó chỉ là mơ ước không bao giờ có thể trở thành hiện thực được bởi giờ anh đâu còn ở bên em.
Em khóc cho bản thân mình, cho sự thật phũ phàng rằng em không còn có anh bên đời em… (Ảnh minh họa)
Quen nhau gần 3 tháng qua điện thoại, có chút cảm tình với anh nhưng em ngại không dám thổ lộ. Chưa là gì vậy mà em thấy mình hơi buồn vì anh bảo rằng anh đi chơi với người yêu cũ. Lúc đó em chỉ ước người con gái đó chính là em. Anh cũng không dám nói gì hơn qua những lời hỏi thăm hằng ngày. Nhưng qua cách anh nói chuyện em biết anh cũng có tình cảm với em. Một hôm em lên gì chơi, tối hôm đó anh đã nói lời yêu với em. Không có gì hạnh phúc hơn, em đã khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc. Sau đó 2 ngày em nhận lời yêu anh. Em cảm thấy mình thật may mắn khi được anh yêu. Những ngày đầu thật là vui vẻ phải không anh? Chúng mình chia sẻ với nhau nhiều hơn, mỗi ngày tình yêu và nỗi nhớ lại nhiều thêm. Anh đã nói với em rằng khi yêu em khoảng cách hơn 300 cây số về địa lý sẽ bằng 0, nhưng chẳng có điều gì là suôn sẻ với em cả.
Yêu nhau được gần một tháng, anh về gặp em trong đợt nghỉ tết. Anh cũng cho bố mẹ và anh chị của anh biết về em, kể về hoàn cảnh gia đình và mọi người còn xem cả ảnh của em nữa. Sau khi nghe anh kể, chị gái anh đã phản đối, không thèm nói chuyện với em mặc dù chỉ qua điện thoại. Dần dần cả nhà anh không ai ưa em cả. Tất cả chỉ vì tuổi chúng mình không hợp và bố mẹ anh còn chê em gò má cao. Em bảo với anh rằng không phải như thế, em cũng đã hỏi nhiều người rồi, chẳng qua vì mặt em gầy với lại mắt hơi sâu nên như vậy thôi. Nhưng anh không hề nghe, anh bảo anh cũng đã cố gắng thuyết phục gia đình, có lần anh đã cãi lại bố mẹ và anh chị nữa nhưng tất cả anh nhận lại được là: đồ ngu, lấy vợ là chuyện trăm năm chứ có phải lấy trâu bò đâu… Trời ơi! Đối với bố mẹ anh em chỉ là như vậy thôi sao? Em đã đồng ý chia tay sau nhiều lần bố mẹ, anh chị bảo anh phải bỏ em đi dù có lúc anh đang học ở trường. Em đau lắm anh à, sau tất cả những gì em dành cho anh, em nhận lại được gì đây ngoài những định kiến từ gia đình anh. Mẹ anh lại còn sợ em níu kéo anh nên bảo anh thay số điện thoại đi nữa chứ? Sao mọi người lại có thể nghĩ em tồi tệ đến như vậy cơ chứ?
Đến bây giờ em vẫn không thể tin được mình đã chia tay. Những kỉ niệm vẫn còn rõ ràng trong em đến từng chi tiết, từng cảm xúc, như chỉ mới hôm qua thôi. Em vẫn nhớ mãi câu nói của anh “dù cho bố mẹ có nói gì anh cũng sẽ bỏ ngoài tai, đó là điều anh chắc chắn với em”. Chẳng lẽ em đã nghe sai sao anh? Những lời nói đó đã làm em vui như thế nào, em lại càng hi vọng thật nhiều. Và giờ đây trong em là nỗi thất vọng ê chề. Vậy là em mất anh thật rồi. Đã bao đêm em khóc, em đã tự nhủ bản thân mình không được khóc nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Em khóc cho bản thân mình, cho sự thật phũ phàng rằng em không còn có anh bên đời em, khóc cho sự ngang trái mà em phải nhận lấy. Em chỉ thắc mắc một điều rằng tại sao ông trời nỡ đối xử với em như thế, em đã yêu rất thật lòng mà?
Giờ đây khi chỉ còn mình em, em mới chợt hiểu ra rằng hạnh phúc thật là mong manh. Em vẫn cầu mong cho anh được hạnh phúc, chúc anh tìm được người con gái để bố mẹ anh vừa lòng. Cảm ơn anh đã từng yêu em, cảm ơn anh đã cho em những giây phút ngọt ngào và cũng cảm ơn anh đã, đang cho em biết tình yêu thực sự cần có những cái gì? Mong rằng dù sau này bước trên đường đời xuôi ngược anh vẫn còn nhớ đến em-người con gái đã yêu anh nhiều như thế nào.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi phải làm gì khi vợ vô sinh và ngoại tình trắng trợn?
Lẽ ra người chán nản, cặp bồ phải là tôi, đằng nay cô ấy đã không thể sinh con lại còn ngang nhiên cặp bồ với đồng nghiệp.
Hai vợ chồng tôi lấy nhau đã 6 năm nay. Thời gian đầu chúng tôi lên kế hoạch sinh con muộn vì hai vợ chồng muốn phấn đấu trong công tác. Khi lấy nhau được hai năm, chúng tôi quyết định sinh con nhưng chờ mãi tin vui cũng không đến với chúng tôi.
Ban đầu cả hai chẳng ai dám đi khám bệnh cả. Ai cũng sợ tin xấu rơi vào mình. Nhưng khi bố mẹ hai bên khuyên nên chúng tôi khăn gói lên Bệnh viện Phụ sản Trung ương khám về chức năng sinh sản.
Kết quả tôi hoàn toàn bình thường còn vợ tôi bị lép trứng. Bác sĩ có hướng dẫn cho chúng tôi cách để hai vợ chồng tôi có con là kích trứng. Nếu kích trứng nhiều lần mà không thành công, chúng tôi phải thực hiện thụ tinh trong ống nghiệm và chi phí cho các dịch vụ này đều rất đắt đỏ.
Cầm kết luận của bệnh viện về, vợ tôi sinh ra chán nản. Tôi cũng rất chán nhưng đành cố gắng vui vẻ để cho vợ yên lòng. Tôi luôn có niềm tin rằng chúng tôi sẽ có con vì tôi rất yêu vợ, tôi sợ cô ấy buồn nên không mấy khi nhắc tới chuyện con cái. Nhìn những đứa trẻ con hàng xóm tôi đều lảng đi vì sợ bắt gặp ánh mắt của vợ. Tôi động viên cô ấy đi kích trứng.
Cứ như thế, hai vợ chồng tôi lên xuống Hà Nội biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không thành công. Gần một năm nay vợ tôi nản nên cô ấy không muốn đi kích trứng. Tôi đã nghĩ đến chuyện chúng tôi vào Nam chữa bệnh, cùng lắm thì xin trứng để làm thụ tinh trong ống nghiệm.
Gần đây, tôi thấy vợ mình thay đổi, cô ấy thường xuyên trang điểm, mua sắm. Tiền lương của cô ấy không còn trong tài khoản gia đình như trước mà cô ấy rút lúc nào tôi cũng chẳng hay. Thấy vợ khác lắm nhưng tôi không nghi ngờ cô ấy mà chỉ cho rằng cô ấy buồn về chuyện con cái nên sinh ra như vậy.
Một lần, cậu bạn của tôi làm cùng cơ quan vợ tôi có cảnh báo vợ tôi đang dan díu với một đồng nghiệp trong công ty. Lúc đó, tôi định đánh thằng bạn vì tung tin đồn ảnh hưởng đến vợ chồng tôi nhưng tôi chột dạ nghĩ ra những thay đổi của vợ, đặc biệt cô ấy thường xuyên tránh né chuyện chăn gối với chồng.
Vợ tôi ngang nhiên cặp bồ với đồng nghiệp của mình
Tôi bắt đầu tìm hiểu chuyện riêng tư của vợ tôi. Và tôi cũng nghe được rất nhiều lời bàn tán về chuyện vợ tôi ngoại tình. Tôi đã nói chuyện với cô ấy nhiều lần và khuyên cô ấy không nên đi quá xa và để lại tiếng xấu với mọi người. Tôi không muốn mất cái gia đình dù nó rất đỗi đơn sơ nhưng cô ấy vẫn không thay đổi.
Một lần tôi bắt gặp cô ấy đang gọi điện cho một người lạ và tôi biết ở đầu dây bên kia là ai đang nghe máy. Quá nóng mắt tôi đã đập điện thoại của vợ. Tôi nghĩ cô ấy sẽ khóc và xin tôi tha thứ nhưng đằng này thì không, cô ấy không nói một lời mặc dù biết mình có lỗi.
Tôi đi uống cùng bạn bè, chúng nó khuyên tôi nên bỏ vợ vì một người đàn bà không đủ chức năng làm mẹ, làm vợ thì chẳng giữ để làm gì. Điều quan trọng nhất là chúng nó lôi chuyện tôi bị vợ cắm sừng đánh giá một người đàn ông. Sĩ diện trong tôi trỗi dậy. Tôi đã lao xe thẳng về nhà bắt vợ tôi khai hết vì sao cô ấy lại ngoại tình. Tôi đã cầm dao dọa giết cô ấy để cô ấy phải quỳ xuống xin lỗi tôi và cả gia đình tôi.
Tôi chỉ buông dao xuống khi bố mẹ hai bên chạy đến và cô ấy đã xin tôi tha thứ vì cô ấy chỉ muốn thử với người đàn ông khác xem có thai không. Nhưng sự thực không chỉ là thử một hai lần mà họ đã quan hệ bất chính với nhau vài tháng nay. Trái tim tôi đau như dao cắt, giá như tôi không còn yêu cô ấy thì đã khác. Tôi có thể tống cổ cô ấy ra khỏi nhà như nhiều người đã nói.
Sau hôm đó, vợ tôi xin phép gia đình tôi về nhà bố mẹ đẻ để nhìn nhận lại bản thân mình. Còn bố mẹ tôi thì cho rằng chúng tôi nên ly hôn để tôi đi lấy vợ mới, một gia đình không trọn vẹn tôi cố giữ cũng không hạnh phúc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi khổ vì tình yêu và gia đình Gia đình tôi có hai anh em, cha mẹ tôi đã lớn tuổi, anh trai thì.... chỉ còn một mình tôi, nhưng gia đình tôi vất vả lắm, vì một chữ nợ mà gia đình tôi lại bán đi ruộng mà ông tôi đã cho, nhưng giờ lại tiếp tục nợ nần, tôi làm vỏn vẹn chỉ đuợc 1.000.000 đồng/ tháng, không biết...