Ngăn tình nhân của chồng phá thai rồi cưu mang hai mẹ con
Chuyện ngoại tình của chồng làm bà đau đớn thấu tim… nhưng khi nghe cô gái định bỏ đi giọt máu rơi của chồng, bà đã vội vàng lao đến can ngăn. Và suốt mấy chục năm nay, bà vẫn cưu mang hai mẹ con cô ấy như ruột thịt.
Ngăn người thứ ba bỏ thai
Chuyện đã qua 25 năm rồi, nhưng mỗi khi kể lại, bà Hoa vẫn còn nhiều xúc động. Những ngày tháng đó đã khiến cuộc đời bà thực sự thay đổi nhiều. Bà được chồng cảm phục và nể trọng hơn. Những người xung quanh cũng luôn xem bà là một tấm gương cho sự tha thứ lớn lao trong cuộc đời. Câu chuyện vị tha của bà được cả khu phố ở thành phố Vinh, Nghệ An biết đến và xem như là câu chuyện cổ tích thời hiện đại.
25 năm trước, bà Hoa đã từng tin rằng mình là người hạnh phúc nhất với một gia đình hoàn hảo: 2 con trai và 1 con gái, vợ làm việc tại bưu điện tỉnh, còn chồng làm việc cho một cơ quan nhà nước có uy tín.
Mọi chuyện bắt đầu khi chồng bà được cơ quan cử xuống huyện để phát triển địa phương. Bà không biết những ngày ở huyện, chồng bà đã làm gì. Nhưng có một ngày, bà đã chết sững khi một người phụ nữ cùng em gái cô ta đến tận khu tập thể cơ quan của bà, nơi gia đình bà đang sống và đòi “nói chuyện phải quấy” liên quan tới chồng bà. Lúc ấy bà mới vỡ lẽ, chồng bà có “phòng nhì” và người phụ nữ ấy là tình nhân của chồng.
Qua lời kể của bà Hoa, đó là một phụ nữ “vô cùng xấu xí”. Bà đã rất ngỡ ngàng trước những gì người phụ nữ đó kể, không thể tin được rằng chồng mình lại có thể quan hệ với người thua kém với mình về mọi mặt.
Khi phải đối mặt với điều mà trước đây từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ chấp nhận, bà Hoa cũng như bao nhiêu người phụ nữ khác, đau khổ, dằn vặt và cảm thấy căm hận người chồng. Đưa bà Lan – người phụ nữ đó – tới một nơi khác để nói chuyện, với tư cách một người vợ hợp pháp, bà đã từ chối yêu cầu “đền bù trinh tiết” của tình nhân chồng mình.
Sau cuộc nói chuyện đó, bà và chồng cũng đã có một cuộc tranh cãi về mối quan hệ ngoài vợ ngoài chồng này. Tâm lý tổn thương, chịu đựng khiến bà sống khép kín và im lặng trong suốt một quãng thời gian dài. Bà không biết nên tha thứ hay không. Bà không biết mình nên làm thế nào… Mọi chuyện có lẽ cứ dai dẳng thế mãi, nếu không có ngày, bà nghe tin người đàn bà kia đang đến bệnh viện đòi bỏ cái thai (lúc ấy đã được hơn 6 tháng).
Chẳng có thời gian suy nghĩ, vừa nghe, là bà bỏ cả việc, bỏ ngoài tai những lời khuyên nhủ, tức tốc đạp xe tới bệnh viện ngay đúng lúc tình nhân của chồng mình đã lên bàn mổ.
“Dừng lại. Mi (mày – PV) còn nhân tính không? Mi nghĩ rằng mi còn lấy chồng được với tuổi đời đó à? Mi xem lại mi xấu xí đến chừng nào? Mi nghĩ có con dễ lắm à? Mi nghĩ mi còn đẻ được sau khi bỏ thai à? Không được làm cái việc mất nhân tính như vậy!”, bà đã xông vào, hét to ngay trước cửa phòng mổ.
Bác sỹ và hộ lý đã rất ngạc nhiên khi nghe bà to tiếng ngay phòng mổ ở bệnh viện như vậy, họ đều quay lại hỏi bà Lan – lúc đấy đã nằm chờ được làm thủ thuật lấy thai ra – xem đó là ai. Bà Lan trả lời họ đó là “vợ của anh ấy”. Đã có một khoảng lặng nhìn nhau giữa những người mặc áo trắng trong căn phòng lúc đó. Vị bác sỹ đã lại giường mổ, đỡ bà Lan dậy, và bảo: “Chị ấy đã nói vậy thì chị nên đứng dậy đi về đi. Đừng bỏ đứa bé nữa mà tội nghiệp”.
Video đang HOT
Câu chuyện về những lời đối đáp trong bệnh viện giống như một câu chuyện cổ tích thật khó tin. Bà Hoa không thể nhớ được vì sao lúc đó lại có được sức mạnh để quyết định nhanh chóng chỉ trong một khoảnh khắc như vậy, dù trước đó bà đã sống trong bao nhiêu dằn vặt và đau đớn vì bị phản bội. Điều cuối cùng mà bà nghĩ đến là dù có làm gì đi chăng nữa, cũng phải để lại phúc đức cho con cho cái.
Bà Hoa chăm cây trong vườn nhà.
Và 25 năm hết lòng chăm lo con riêng của chồng
Bà đưa nhân tình của chồng bà trở về nơi ở, sau một vài ngày cùng chồng quay lại, tuyên bố sẽ cùng bà Lan nuôi đứa trẻ đã đầy đủ hình hài trong bụng. Và suốt 25 năm, bà đã giữ trọn lời hứa đấy. Hàng tháng, chính tay bà gửi cho bà Lan một số tiền để chăm cậu con trai riêng của chồng, bà còn thường xuyên cho thêm quần áo, đồ tiêu dùng cần thiết để hỗ trợ cuộc sống của hai mẹ con.
Năm thằng bé đi học lớp Một, bà đã cùng chồng về quê của bà Lan để sắm sửa tất cả những thứ cần thiết cho con thằng bé đến trường. Bố của bà Lan đã bỏ việc đồng áng, ở nhà chờ bà đến nơi để được tận mắt nhìn thấy người phụ nữ mà ông cho rằng “bao dung, rộng lượng nhất trên đời”. Ông đã không ngừng cảm ơn bà Hoa, cảm ơn tấm lòng của bà, và còn hứa sẽ dạy dỗ đứa cháu trai nên người để không phụ tấm lòng của bà.
Đến nay, câu chuyện đầy biến cố nhất cuộc đời bà đã qua được hơn 25 năm. Cậu con trai riêng của chồng bà nay đã 25 tuổi, đã lập gia đình và có công ăn việc làm tử tế. Ngày cậu đi cưới vợ, bà Hoa cũng đã cho một khoản tiền nhỏ để có vốn làm ăn. Bà cũng đã bảo chồng đưa cậu con trai riêng về quê, thắp hương cho tổ tiên và nhận họ, xem như một người con trai trong gia đình.
Ngày chồng bà ra đi về cõi vĩnh hằng, cậu con trai riêng về nhà, để tang bố và lo lắng công việc trong tang lễ. Bà Hoa kể lại, cậu đã ôm lấy bà sau khi tang lễ kết thúc, khóc và cảm ơn bà, nói rằng “nhờ mẹ mà con có mặt ở trên đời”.
Khi được phóng viên hỏi về tình cảm của vợ chồng bà sau biến cố, bà Hoa mỉm cười và nhẹ nhàng trả lời: “Mình đã sống với người ta như vậy, thì người ta cũng biết tấm lòng của mình chứ”.
Đến nay, sau khi chồng qua đời, bà Hoa thường tới chùa, tham gia các hoạt động thiện nguyện do chùa phát động, với mong muốn sẽ cầu an cho gia đình, cho con cái và tìm đến niềm vui tuổi già của bản thân nơi cửa phật.
Theo VNE
"Anh bảo con nhỏ đó trả chồng lại cho em"
Tôi cho ngoại tình là chuyện... nhỏ như con thỏ. Thậm chí ngoại tình còn rất tốt cho cuộc sống vì nó khiến người ta yêu đời, phấn chấn, làm việc hiệu quả hơn. Chưa kể, nó còn làm cho người đàn ông ngoài bốn mươi như tôi trẻ đi hàng chục tuổi.
Sửa xong căn nhà của Ngọc Châu, tôi sung sướng thở phào: Vậy là từ nay chúng tôi đã có một tổ ấm đúng nghĩa. Còn căn nhà kia, dù sao thì nó cũng là của riêng Mai Lan, vợ tôi. Cô ấy đã được ba mẹ vợ tôi cho trước khi lấy chồng. Mà bây giờ điều đó chẳng có nghĩa lý gì bởi tôi đã có tổ ấm mới, với người phụ nữ mà tôi yêu quý nhất. Chỉ nghĩ đến điều đó, tôi đã thấy lòng lâng lâng.
Thế nhưng mọi chuyện diễn ra không đúng như tôi nghĩ. Được không bao lâu thì Ngọc Châu bảo: "Anh phải về bên kia chứ, nếu không bà ấy lại chẳng chia cho". Tôi ôm nàng vào lòng: "Cái quý nhất trên đời thì anh đã có trong tay, cần gì của ngoài thân ấy?".
Nhưng nàng xô tôi ra: "Anh nói vậy mà nghe được sao? Của vợ công chồng. Mười mấy năm qua, anh đã đóng góp công sức thì anh phải có phần chứ?". Tôi xoa má nàng: "Lúc anh làm có nhiều tiền nhất thì đã dồn hết cho em, còn tính toán công sức gì nữa? Nhà đó của mẹ con nó, chúng muốn làm gì thì làm, anh không quan tâm". Ngọc Châu giãy nãy: "Anh không quan tâm nhưng em quan tâm". "Thôi, thôi, không nói chuyện đó nữa, để từ từ rồi anh tính..."- tôi lại ghì chặt lấy nàng.
Ngọc Châu là mối tình vụng trộm của tôi cách nay 2 năm. Cả hai chúng tôi đều bị "sét đánh". Nàng là nhân viên mới, tôi là sếp. Công việc hàng ngày cứ đưa đẩy chúng tôi lại gần nhau. Cho đến một ngày, tôi phát hiện, tôi không thể sống nổi nếu hôm đó không trông thấy cô nhân viên của mình.
Ảnh minh họa
Khi tôi nói với Ngọc Châu điều này, nàng không hề bất ngờ. Từ hôm đó, chúng tôi chính thức là nhân tình của nhau. "Nhân tình" là nói theo sách vở; còn vợ tôi thì bảo đó là "mèo mã, gà đồng". Riêng mấy tay đồng nghiệp của tôi thì phong phú hơn. Họ gọi mối quan hệ này là "bồ bịch ngoài luồng", là "tình công sở"...
Đó là nói sau này khi chuyện đã vỡ lỡ, chứ trước đó một thời gian khá lâu, chẳng ai biết gì. Có một điều lạ là sách vở nói đàn ông ngoại tình khi về nhà thường nuông chiều, tỏ vẻ yêu thương vợ hơn; còn tôi thì ngược lại. 10 năm sống với Mai Lan, chưa bao giờ tôi thấy vợ mình xấu xí, nhạt nhẽo, nhàm chán như vậy. Tôi luôn gắt gỏng với nàng bởi những lời ngọt ngào, tôi đã dành hết cho Ngọc Châu. Buổi tối, tôi còn không thèm đụng tới nàng bởi đầu óc cứ tơ tưởng đến người yêu non tơ, bé bỏng của mình. Tôi còn nghĩ, nếu mình ăn nằm với vợ thì rất có lỗi với người yêu. Có thể nói, tôi ngoại tình cả ngoài đời thật lẫn trong tư tưởng.
Nhớ có lần, buổi sáng đang bực mình chuyện gì đó mà Mai Lan chạy theo ra cổng để dúi vào tay tôi cặp lồng cơm trưa, tôi đã hất tung xuống đất: "Dẹp đi. Từ nay không nấu nướng, mang vác mấy thứ hôi hám này nữa. Ai đời trưởng phòng mà cứ bắt xách cơm trưa theo, không ra cái thể thống gì cả". Tôi nhớ như in cái dáng vợ tôi lom khom nhặt nhạnh mọi thứ. Cô ấy không nói một lời...
Ảnh minh họa
Thật tình là khi ấy tôi có chạnh lòng. Thế nhưng tôi lại tự trấn an: "Ai biểu cô già, cô xấu, cô không biết nuông chiều làm chi... Mỗi người chỉ có một cuộc đời, sao cứ phải bắt tôi chết dí trong cuộc đời của cô và 2 đứa nhỏ?". Nghĩ vậy rồi tôi thấy lòng thanh thản, thậm chí tôi rất hãnh diện khi buổi trưa sánh vai Ngọc Châu đi ăn ở tiệm cơm trưa văn phòng. Quả thật, ngoại tình có cái hay, cái thú riêng của nó...
Và tôi cho ngoại tình là chuyện... nhỏ như con thỏ. Thậm chí ngoại tình còn rất tốt cho cuộc sống vì nó khiến người ta yêu đời, phấn chấn, làm việc hiệu quả hơn. Chưa kể, nó còn làm cho người đàn ông ngoài bốn mươi như tôi trẻ đi hàng chục tuổi. Tôi chẳng mảy may bận tâm đến người phụ nữ cạnh mình mà đầu óc lúc nào cũng ở tận đẩu, tận đâu.
Tình trạng ấy kéo dài được hơn 1 năm thì Mai Lan bảo tôi: "Anh hãy nói với con nhỏ đó trả cha lại cho con em". Thì ra mấy tháng rồi tôi đã quên mất việc đóng tiền trường cho hai đứa nhỏ. Nhà trường đã gởi giấy nhắc nợ, gọi điện cho vợ tôi. Tôi giật mình vì chợt nhớ ra khoản "tình phí" đáng kể mà tôi đã chi xài cho người yêu bé nhỏ, nó thâm vào cả phần tiền trách nhiệm làm cha của tôi. Giờ nghe vợ nhắc, tôi mới giật mình.
Sau đó khoảng 2 tháng, vợ tôi lại nói: "Anh bảo con nhỏ đó trả chồng lại cho em". Tôi chợt nhớ, lâu lắm rồi tôi không gần gũi vợ. Đúng là tôi rất dở về khoản che đậy. Tính tôi vốn thật thà, ngay thẳng mà. Có bao nhiêu tinh lực, tôi đã xài bên ngoài thì còn đâu để trả bài cho vợ? Tôi đành thú thật: "Anh thấy không có hứng thú". Vợ tôi làm thinh. Tối đó cô ấy dọn sang ngủ với con. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lần thứ ba cách lần thứ hai khoảng 3 tháng, vợ tôi lại bảo: "Anh nói với cô kia trả anh về cho gia đình. Em chỉ nói lần này nữa thôi. Nếu anh không dứt bỏ mấy chuyện lăng nhăng, bậy bạ; mèo mả gà đồng thì đừng trách em sao không nhắc nhở". Giọng điệu vợ tôi rất nhẹ nhàng nhưng sao lúc đó tôi nghe thấy rất chói tai. Hừ, dọa tôi à? Còn lâu tôi mới sợ. Lương trưởng phòng của tôi mỗi tháng 20 triệu, nếu không san sớt cho mấy mẹ con Mai Lan, tôi còn sướng nữa chớ ở đó mà dọa!
Sau này tôi phải công nhận sao lúc đó mình mê muội như vậy. Bao nhiêu trí khôn của tôi dường như đã mất hết. Tôi không nhận ra bất cứ lỗi lầm nào của mình mà chỉ thấy lỗi của vợ. Cô ấy già, cô ấy nhăn nheo, cô ấy xấu, cô ấy chù ụ, cô ấy quê mùa không biết chưng diện... Vậy thì chồng bỏ là đúng rồi, trách móc nỗi gì?
Tôi đâu ngờ, có ngày tôi cũng bị chê giống hệt như vậy. Và tôi không biết phải trách móc ai? Dọn về nhà mới với Ngọc Châu một thời gian thì một hôm nàng bảo: "Trông anh gớm thiệt, cứ nung núc như heo ấy". Tôi giật mình. Đúng là sau này mình lười tập thể dục nên đã sồ sề, có bụng. Tôi cười: "Tại em đó, làm cho anh chẳng còn thiết làm gì nữa". Sau đó mấy hôm, khi tôi đòi hỏi, nàng đẩy tôi ra: "Anh hôi chết được". Tôi chưng hửng.
Những chuyện như vậy dồn lại, cho đến một ngày, người yêu bé nhỏ của tôi nói thẳng: "Em sắp rước mẹ và anh trai em ngoài quê vô ở chung, anh không ở đây được đâu". Không ở đây thì tôi ở đâu? Chẳng lẽ về với vợ nhưng chúng tôi đã gởi đơn ra tòa rồi, tôi còn mặt mũi nào mà về? "Thì anh ra thuê nhà trọ ở"- Ngọc Châu mách nước. Nhưng ra đó thì ai sẽ chăm sóc, cơm nước, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa cho tôi? Chưa kể rất nhiều thứ linh tinh khác mà tôi chỉ có thể làm được khi có người yêu bé nhỏ bên cạnh động viên, vỗ về. Tôi chết dí rồi.
Tôi tìm cách hoãn binh: "Em thuê nhà cho mẹ và anh ở được không? Anh sẽ trả tiền thuê nhà cho". Nhưng Ngọc Châu kiên quyết: "Không được đâu, anh hai em mà thấy anh ở đây thì anh chỉ có nước nhừ đòn. Anh ấy rất cộc tính".
Nàng kỳ hạn cho tôi trong vòng 2 tuần phải dọn đi. Tôi biết đi đâu bây giờ? Không ngờ đất trời bao la là thế mà cũng có ngày tôi không chốn dung thân! Bây giờ thì cái quan điểm "ngoại tình cũng có cái hay, cái thú của nó" đã lung lay.
Trước mặt tôi bây giờ là địa ngục vì tôi sắp sửa trở thành kẻ đầu đường xó chợ... Tôi thật sự không biết phải làm sao trong tình cảnh này vì kỳ hạn mà người tình bé bỏng ra cho tôi đã sắp hết...
Theo VNE
"Say quắc cần câu" có thể làm bạn gái có bầu không? Anh rê khẳng định, chau đa say quăc cân câu thi sưc đâu ma giương sung, bop co? Chăc chăn co ai ăn ôc băt chau đô vo. Bac chuyên gia va moi ngươi giup gium chau chuyên nay. Khoang 2 thang trươc, chau co đi chơi cung đam ban, trai co, gai co. Chung chau nhâu hơi nhiêu. Riêng chau do tưu...