Ngán thế giới Facebook
Cách đây hai năm, tôi lập một tài khoản Facebook cho bằng bạn bằng bè, sợ ai đó hỏi Facebook mà không có thì cũng kỳ cục, cảm thấy mình “hai lúa”…
ảnh minh họa
Sau một thời gian sử dụng Facebook, tôi không thể “nghiện Facebook”, không cảm thấy Facebook là một thứ gì đó quá tuyệt vời…
Quyết định dùng hay không dùng, yêu thích hay ghét bỏ Facebook là quyền ở mỗi người. Còn tôi, có rất nhiều lý do để không cảm thấy ưa thích Facebook.
Video đang HOT
Tôi quá sợ những người bạn coi Facebook là cuộc sống của mình. Sáng thức dậy một status: “chán đời”, trưa là một loạt ảnh “tự sướng”, tối đi ngủ là một loạt bức xúc sau một ngày với sếp, đồng nghiệp…
Có lẽ cũng vì những lý do tủn mủn – theo lời bạn bè (nhưng với tôi là ghê gớm) – thi thoảng tôi lại vào face của mình hủy kết bạn với khoảng từ vài người đến vài chục người là “bạn bè” ngày nào cũng ta thán, kêu đói khổ, hết tiền, chán đời…
Thú thật tôi không cần những người bạn quá “bê bối”, rầu rĩ, kém cỏi và nhàn rỗi đến mức chuyện gì cũng có thể cho lên Facebook. Nếu là bạn bè tốt của nhau, xin hãy đăng những status khuyến khích nhau học tập, làm việc, cảm nhận những điều ý nghĩa từ cuộc sống…
Tôi cũng như nhiều người, có quá nhiều điều phải lo toan trong một ngày, xin đừng hút hết nhựa sống của tôi bằng những điều vặt vãnh, vớ vẩn đó.
Chúng ta không ai muốn mình là một người mờ nhạt trong đám đông. Vậy tại sao nhiều bạn lại cứ phải vào face làm những điều mà quá nhiều người đang làm? Chọn face để tung lên những bức ảnh chu môi, cong mông… Những status gào thét, chửi bới và phần lớn “đầy tâm trạng” ở chỗ có nhiều người chỉ dám lên Facebook giải tỏa bức xúc, bực tức.
Lên Facebook nhiều bạn dùng những ngôn từ phản cảm, chửi bới, văng tục, viết tắt, viết tiếng lóng… một cách kỳ cục, khó hiểu. Bạn và tôi đều thừa nhận đó là việc riêng, là quyền cá nhân của mỗi người nhưng theo tôi, hãy là một người đăng những status mang bản sắc riêng, thể hiện cá tính của mình thì hay hơn.
Sử dụng Facebook sẽ là lợi bất cập hại nếu như bạn cắt xén quá nhiều thời gian cho học tập, công việc, gia đình… để “lướt face” và ngụp lặn trong một thế giới bạn bè quá ảo.
Theo tuoitre
Cô đơn một mảnh đời
Cô Nhài xuống ở hẳn trên thuyền ở Vực Nải đã được hơn chục năm. Ngôi nhà lá cọ ở giữa làng cả năm cô mới ghé qua đôi lần. Có việc gì lắm người ta mới thấy cô đặt chân lên đất. Quanh năm cô sống ở trên thuyền, làm bạn với cá, với sen...
Người ta kể rằng hồi trẻ cô đẹp lắm, làn da trắng muốt, tóc đen chấm gót. Vẻ đẹp mộc mạc tao nhã như hoa nhài. Đẹp là vậy mà chả ma nào thèm ngó ngàng tới, chẳng phải vì cô chanh chua, ngoa ngoắt mà ngược lại cô rất nết na thùy mị. Chỉ đơn giản là nhà cô có ổ bệnh cùi và lao. Ông nội cô bị cùi rụng hết ngón tay chân, vô phúc hai chú ruột của cô cũng bị cùi. Đến bố khỏe mạnh nên may mắn lấy được vợ, nhưng ông cũng qua đời khi vừa bước qua tuổi bốn mươi vì bệnh lao. Hai năm sau khi bố cô mất, mẹ cô vì đau buồn, vì lao lực nên cũng ra đi.
Bố mẹ mất khi hơn mười tuổi, cô được các anh chị chăm bẵm. Nghèo khó nhưng anh em vẫn sát cánh hết mực yêu thương nhau. Nhưng phận đời thật trớ trêu, cả hai anh trai cô dù khỏe mạnh nhưng đã ngoài ba mươi mà chẳng ai lấy được vợ. Làng trên xóm dưới, cứ thấy anh trai cô tán tỉnh để ý đến cô gái nào là y như rằng gia đình họ cấm tiệt. Buồn chán hai anh lần lượt vào tận vùng Tây Nguyên lập nghiệp. Chị gái cô cũng vậy, con gái có thì chị đành đi kiếm lấy đứa con để trông cậy lúc về già. Trách chi ông trời vô tình, hay chăng mấy đời trước gia đình cô đã gây nên nghiệp chướng gì cho cam nên kiếp này phải trả nợ. Chị gái cô sinh khó, đứa bé đã chết ngay trong bụng mẹ khi chưa kịp cất tiếng khóc chào đời. Chị gái cô hóa điên đã đâm đầu xuống Vực Nải tự vẫn vài ngày sau đó.
Bao lần anh trai giục cô vào Tây Nguyên ở cùng mà cô cứ khất lần. Cô bảo vào sao được khi mồ mả cha mẹ, chị gái và cháu còn ở ngoài này lấy ai hương khói. Từ ngày chị gái mất, cô chuyển lên thuyền ở Vực Nải sống bằng nghề chài lưới và trông cá thuê. Rất ít khi người ta thấy cô lên bờ, mà có lên cô cũng bịt kín mặt như sợ người khác nhìn thấy dung nhan của mình. Đến ngày giỗ, hay ngày tảo mộ cô cũng thường đi vào ban đêm. Đình đám thì cô thường không đến, người dân trong làng cũng không giao lưu tiếp xúc. Chỉ có người chủ Vực Nải là còn hay ra tiếp tế gạo và củi lửa cho cô.
Người ta lại đồn thổi rằng cô là một thây ma, cái thuyền nhỏ của cô cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong sương sớm. Vài kẻ trộm cá đã nhìn thấy cô mặt xanh, xõa tóc lướt trên mặt nước. Tin một đồn mười, mười đồn trăm, dần dần được thêm thắt đến ly kỳ, rùng rợn như các câu chuyện ma. Để giờ đến trẻ con khóc là người ta lại dọa: "Nín ngay không cho ra Vực Nải với bà Nhài bây giờ".
Chẳng biết các tin đồn ác ý đó có đến tai cô không, nhưng ít ai dám bén bảng ra Vực Nải nữa, có lẽ vậy cũng tốt, vì bọn trộm cá cũng không dám đến. Còn cô thì ngày càng tránh né mọi người. Cô sống riêng trong thế giới của mình, thi thoảng cô đậu thuyền lại góc chị gái đã tự vẫn ngồi nói chuyện một mình. Những đêm trăng sáng cô lại trút xiêm y vùng vẫy tắm tiên giữa bạt ngàn hoa sen. Hay những trưa hè cô xõa mái tóc dài thướt ra gội trước mũi thuyền. Cuộc sống của cô thật kỳ lạ, cô hạnh phúc với những điều người khác cho là khó hiểu, an phận với tất cả những dòng chảy cuộc đời.
Theo VNE
Phụng dưỡng bố mẹ có phải là việc của con trai? Cả xóm còn mỗi nhà này chưa làm đường bê tông nối từ đường lớn của xã vào. Hôm ba anh em gặp nhau chị cười bảo: "Anh cả bốn phần, cậu út bốn phần còn anh chị cũng có hai phần góp vào làm đỡ ông bà cái đường cho ăn tết được ngon". Vậy mà cậu em xửng cồ lên: "Làm...