Ngán ngẩm vợ quê mùa, tôi ân hận rớt nước mắt khi tìm thấy quyển sổ chi tiêu của vợ
Nhìn vợ người ta lúc nào cũng bóng bẩy, điệu đà còn vợ mình có gì mặc nấy khiến tôi lại ngán ngẩm. Nhưng rồi, trong kì nghỉ phép ở nhà, vô tình nhìn thấy quyển sổ chi tiêu của vợ, tôi ân hận đến trào nước mắt.
Gần 10 năm là vợ chồng, tôi vô cùng tự hào về người vợ của mình. Cô ấy không những là một người vợ tốt, hiền ngoan mà còn là hình mẫu con dâu lí tưởng.
Mặc dù công việc của tôi phần lớn xa nhà, thế nhưng cả gia đình tôi, từ già đến trẻ, từ lớn đến bé ai ai cũng quý và thương vợ tôi rất nhiều. Mọi người đều bảo vợ tôi quá tốt và chu đáo. Cũng bởi thế mà tôi cực kì tự hào về vợ.
Tôi là con trưởng trong dòng họ, trách nhiệm của tôi với bố mẹ và người thân là rất lớn. Thế nhưng vì công việc, tôi phải đi làm xa, mọi chuyện ở nhà đều một tay vợ tôi lo liệu, quản lí.
Hàng tháng tôi đi làm gửi tiền về cho vợ và về thăm nhà 2 lần. Mỗi lần tôi chuyển cho vợ gần 20 triệu/ tháng. Chúng tôi có 2 đứa con, vợ tôi cũng có thu nhập khá, thế nên tôi nghĩ với khoản tiền như vậy vợ chồng tôi cũng rủng rỉnh.
Gần 10 năm là vợ chồng, tôi vô cùng tự hào về người vợ của mình. Cô ấy không những là một người vợ tốt, hiền ngoan mà còn là hình mẫu con dâu lí tưởng. (Ảnh minh họa)
Thú thật, tôi đi làm xa nên cũng không tính toán được hết. Tôi chỉ biết rằng nhiều đứa bạn bằng tuổi tôi, thu nhập kém xa hai vợ chồng tôi mà cũng có của ăn của để ít nhiều rồi. Thế nên tôi lại càng tin là nhà mình cũng không kém cạnh ai…
Thời gian gần đây, tôi hay về nhà hơn. Tôi bắt đầu cảm thấy chán và khó chịu với cách ăn mặc của vợ mình. Cô ấy hình như không biết làm đẹp cho bản thân. Áo quần vợ tôi mặc thì dường như từ lâu lắm rồi, toàn những bộ chả đâu vào đâu.
Video đang HOT
Đã nhiều lần tôi bảo vợ nên bỏ tiền mua ít quần áo mới thời thượng hơn, rồi đi làm tóc, chăm sóc da mặt một tí cho nó đẹp nhưng cô ấy chỉ ậm ừ cho qua. Nghĩ mới gần 40 tuổi mà nhìn vợ già, quê mùa, tôi thấy chán lắm.
Nghĩ mới gần 40 tuổi mà nhìn vợ già, quê mùa, tôi thấy chán lắm. (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi khi phát hiện ra điều đó, tôi đã ân hận và trách bản thân mình rất nhiều. Đó là lần tôi về nhà nghỉ phép dài ngày, ở nhà có thời gian hơn, tôi mới làm việc nọ việc kia.
Mọi khi về thăm nhà chỉ chớp nhoáng vài ngày là đi nên tôi cũng toàn bận rộn đi thăm thú họ hàng, về quê chứ chẳng hơi đâu lo chuyện nhà. Lần này, tôi dọn dẹp nhà cửa và nhìn thấy quyển sổ chi tiêu của vợ. Mở nó ra, tôi sững sờ cả người…
Vợ tôi ghi chép rất rõ ràng, đầy đủ và chi tiết. Từ ngày nào nhận được tiền của tôi chuyển, ngày nào cô ấy có lương, những dự định chi tiêu trong tháng và các khoản phải tiêu thực tế… Mọi thứ hiển hiện ra trước mắt tôi mới thấy thương vợ mình…
Tôi cứ nghĩ khoản tiền tôi gửi về là nhiều nhưng nhìn vào những gì vợ phải lo liệu ở nhà thì thực sự nó chẳng thấm vào đâu. Ngoài tiền sinh hoạt, học hành của con cái… thì mỗi tháng vợ tôi phải chi tiêu không biết bao nhiêu cho những vụ đối nội, đối ngoại của gia đình.
Tôi là con trưởng nên mỗi khi ở quê có việc tôi chỉ biết điện thoại về ới vợ. Nào là tiền thăm ông này ốm, bà kia đau, người này đẻ, nhà kia cưới vợ cho con, nhà khác lại làm giỗ… Thôi thì trăm khoản, hầu như tháng nào cũng phải vài vụ.
Đã vậy, lần nào tôi cũng lại nhắn: “Anh là trưởng, em đi nhiều nhiều tí không mọi người cười cho”. Vợ tôi chỉ biết vâng dạ rồi tự lo liệu. Sau những lần như thế tôi thấy họ hàng ai cũng khen ngợi, tin chắc là vợ mình ở nhà đã tính toán hợp lí nên mới được lòng mọi người như thế.
Tôi đã quá tự tin và vô tâm nên mới để vợ phải thiệt thòi đủ đường như thế. Một người vợ tốt đến vậy lẽ ra tôi phải hiểu cho nỗi khổ của cô ấy nhiều hơn. (Ảnh minh họa)
Tôi có ngờ đâu, những khoản trách nhiệm đó ngốn quá nhiều tiền. Vợ tôi vốn là người phụ nữcam chịu, lẳng lặng sống nên cô ấy không hề kêu than. Tôi đã nhìn thấy những khoản dự trù mua quần áo, đi làm tóc của vợ nhưng cuối cùng cô ấy đều gạch đi mà thay vào đó là tiền đi các công việc mà tôi điện thoại về thông báo…
Tôi nghẹn ngào, thương vợ trào nước mắt. Tôi đã quá tự tin và vô tâm nên mới để vợ phải thiệt thòi đủ đường như thế. Một người vợ tốt đến vậy lẽ ra tôi phải hiểu cho nỗi khổ của cô ấy nhiều hơn.
Tôi cứ nghĩ tiền mình gửi về là nhiều lắm, to lắm… nhưng thực chất vợ tôi phải kham khổ quá nhiều để lo đủ cho tôi những trách nhiệm trong vai trò con trưởng.
Gạt nước mắt, tôi móc trong túi ra số tiền còn lại của mình. Tôi quyết định tối nay sẽ đưa vợ đi mua đồ… Tôi đã vô tâm quá lâu rồi!
Theo Eva
Chồng cũ nói ân hận khi ly hôn tôi
Tôi và chồng cũ cùng quê, anh hơn tôi 2 tuổi, chúng tôi biết nhau từ hồi học cấp 3. Khi tôi vào đại học, anh đã là sinh viên năm thứ 3, tuy học khác trường, nhưng anh thường xuyên qua chỗ tôi chơi. Tình cảm của chúng tôi nảy sinh từ đó, rồi yêu nhau khi tôi học năm thứ 2 đại học.
ảnh minh họa
Những năm tháng sinh viên xa nhà của tôi thật đẹp, thật ý nghĩa khi có anh đồng hành, tôi luôn biết ơn và cảm ơn anh vì điều đó. Ra trưởng được gần 1 năm thì chúng tôi tổ chức đám cưới, cưới xong, cả hai chúng tôi ở lại Hà Nội lập nghiệp.
Với sự nhanh nhẹn và nỗ lực của cả hai, chúng tôi nhanh chóng có được công việc ổn định, thu nhập khá và mua được căn nhà nhỏ nhỏ xa trung tâm thủ đô. Tôi cũng sinh cho anh một đứa con trai kháu khính, nên cuộc sống vợ chồng ngày càng viên mãn, hạnh phúc hơn.
Nhưng có lẽ quá tin tưởng vào chồng mà tôi quên mất rằng anh có thể phản bội lại tôi bất cứ lúc nào. Cho đến một ngày, tôi nghe bạn bè nói anh đang yêu người khác, tôi bắt đầu tìm hiểu và nhận thấy những biểu hiện lạ của anh. Nhưng anh vẫn nói không bao giờ phản bội lại tôi. Cho đến khi tìm đủ chứng cứ, tôi quyết định ly hôn.
Chồng không níu kéo khi tôi nói ly hôn mà đồng ý ngay, có lẽ anh đã tính đến chuyện ly hôn với tôi từ rất lâu rồi. 8 năm sau ngày cưới, tôi và chồng chính thức chấm dứt cuộc sống hôn nhân, anh nhường quyề nuôi con cho tôi và sang tên căn nhà của hai vợ chồng cho mẹ con tôi ở.
Hơn 1 năm sau đó, chồng cưới người khác, họ đưa nhau vào Nam sinh sống, làm việc. Thi thoảng, anh vẫn điện thoại cho tôi để hỏi thăm tình hình của con, anh nói anh có lỗi với mẹ con tôi rất nhiều. Lần gần đây nhất điện thoại cho tôi, anh khóc và nói ân hận vì đã phản bội lại tôi, đã ly hôn với tôi, đó là sai lầm lớn nhất cuộc đời anh mà anh không bao giờ có thể sửa chữa được.
Thú thực, 2 năm qua tôi đã hận anh rất nhiều. Tôi hận anh vì đã phản bội mẹ con tôi, tôi hận anh mỗi khi nhìn con lủi thủi một mình, hận anh mỗi khi con hỏi tại sao bố không ở với mẹ con tôi.
Tôi hận anh, mỗi khi thấy vợ chồng người ta đưa con đi siêu thị, hoặc khi xem một bộ phim liên quan đến ngoại tình, tôi cũng liên tưởng đến mình và hận anh. Nhưng hôm trước, khi nghe tiếng anh khóc trong điện thoại, tôi lại thấy mủi lòng, tôi thấy thương anh. Thương rất nhiều!
Chỉ có điều, tôi không thể làm khác được! Chỉ mong anh hạnh phúc và an yên với sự lựa chọn của mình. Có lẽ, duyên tôi và anh chỉ được bấy nhiêu thôi!
Theo Đất Việt
Chiếc phong bì mẹ giấu dưới gối khiến tôi khóc nấc lên Mẹ chỉ lên thăm tôi một hôm rồi phải về gấp. Sáng nay lúc tiễn mẹ lên xe, tôi phải cố kìm nén để không bật khóc. Mẹ đã đi hàng trăm cây số, vậy mà tôi lại không thể cho bà đồng tiền nào để dắt túi. Tôi đúng là người con bất hiếu. Mỗi lần đến ngày 8/3 là tôi lại...