Ngán ngẩm vì vợ ‘phàm phu tục tử’
Nhiều lần cô ấy hằn học với tôi chỉ vì cơm mẹ nầu không hợp khẩu vị: “Mẹ anh đúng là đồ nhà quê, nấu thế lợn nó còn chê chứ người mà ăn được à”.
ảnh minh họa
Thực sự khi viết những dòng này, không phải tôi muốn nó.i xấ.u vợ, nhưng vợ tôi mang tiếng là gái thành phố mà ăn tục nói phét hơn cả người nhà quê như tôi.
Chúng tôi yêu nhau từ khi tôi và cô ấy làm chung một cơ quan ở trên thành phố. Ban đầu tôi thích cô ấy bao nhiêu về khoản ăn uống vô tư không cầu kì tiểu thư như các cô gái thành phố khác bao nhiêu thì bây giờ tôi choáng vì cái miếng ăn của cô ấy bấy nhiêu.
Mới cưới nhau về, cô ấy dính bầu luôn nên tôi thương vợ, làm tất cả việc nhà cho cô ấy từ việc đi chợ, quét nhà, nấu cơm, giặt giũ… Bao nhiêu việc cỏn con trong nhà đều đến tay tôi. Thấy chồng vất vả mệt mọc là vậy, nhưng chẳng bao giờ cô ấy chịu mó tay vào việc gì để giúp đỡ tôi. Có lần tôi chỉ nhờ cô ấy trông hộ nồi canh hay rửa mấy cái bát thôi mà cô ấy cũng kêu mùi ghê em không ngửi được: “Em thì không sao nhưng ảnh hưởng đến con anh hối cũng không kịp”.
Vì nghĩ vợ ốm nghén thật nên tôi càng thương hơn. Tuy nhiên càng ngày vợ càng quá đáng, cô ấy bảo dị ứng với mùi dầu, mỡ. Thế nên tôi nấu cho ăn những món luộc, món ít dầu thì mặt cô ấy sưng lên… kêu không hợp khẩu vị. Thế mà những món nào chiên rán thì em xơi tỳ tỳ.
Video đang HOT
Sau khi sinh con xong được vài tháng, tình hình cũng không khá hơn là mấy. Tôi vẫn làm tất cả việc nhà. Mới đầu, tôi cứ hí hửng vì tưởng cưới được một cô vợ vừa xinh đẹp lại đảm đang, khéo léo, thế mà từ ngày lấy em về, số lần em nấu nướng cho tôi ăn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tôi không biết có phải do em lười hay là em chẳng biết làm gì. Suốt ngày thấy em chỉ đi tập erobic rồi trang điểm làm dáng…
Ở nhà tôi phục vụ vợ không ai biết đã đành, đằng này khi tôi đưa vợ về quê nội chơi thì mới thấy thật xấu hổ.
Trần đời tôi chưa thấy cô gái nào v.ô duyê.n như cô vợ mình. Về quê ăn.giỗ, hay ăn cỗ của họ hàng là y như rằng cô ấy viện cớ con nhỏ, nằm trong phòng ôm com ngủ cả ngày, đến giờ ăn có người gọi thì cô ấy dậy ăn. Xong xuôi lại cắp đít giả vờ bế con, trong khi cô ấy có thể nhờ bà nội bế cháu để giúp mọi người làm cỗ, dọn dẹp.
Có lần chị dâu tôi còn bắt quả tang cô ta xuống bếp ăn vụng nhồm nhoàm, trong khi đồ đấy còn chưa thắp hương. Mắng cô ta thì cô ta lại bảo tại em nuôi con nhỏ nên hay đói, thèm ăn vặt, chị thông cảm. Những lúc như vậy tôi không biết giấu mặt đi đâu. Tôi có để cô ấy thiếu thốn gì mà phải làm thế.
Về quê, cô ấy đã không phụ giúp mẹ tôi nấu nướng chuẩn bị đồ ăn thì thôi đằng này cô ấy chỉ biết ăn rồi ca thán. Nào là mẹ nấu món này mặn, phải nấu như thế này, thế này… Nhiều lần cô ấy hằn học với tôi chỉ vì cơm mẹ nấu không hợp khẩu vị: “Mẹ anh đúng là đồ nhà quê, nấu thế lợn nó còn chê chứ người mà ăn được à”. Tức quá tôi mới cho vợ cái bạt tai thế mà cô ta lải nhải cả đêm làm cả nhà không ngủ nổi.
Mẹ tôi lại là người duy nhấ trong nhà bảo tôi phải biết nhịn vợ. Mẹ bảo dâu thành phố nên chắc khó tính. Mẹ người nhà quê, nó ăn không hợp thì mẹ sẽ thay đổi. Tôi biết mẹ nói vậy thôi nhưng trong lòng thì buồn về cô con dâu này lắm.
Ở quê, chuyện trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Chuyện cô vợ quý hóa của tôi lan truyền đến cả đứ.a b.é nó cũng biết. Chắc từ này về sau, có ai cho tiề.n tôi cũng chẳng dám đưa vợ về quê.
Đáng trách hơn là cái lần mẹ tôi ra ngoài thành phố chữa bệnh, vào nhà con giai ở ít ngày mà cô ta đối xử với mẹ tôi như người dưng. Về quê mẹ tôi chăm cô ta nào gà, nào vịt… cứ món gì ngon là làm chiêu đãi con dâu. Thế mà mẹ chồng lên ở mấy ngày, cô ta mua một đống rau về chất ở tủ lạnh. Rồi bữa nào cũng chỉ toàn rau với ít đồ ăn mặn.
Tôi góp ý bảo vợ ngày mai mua con gà về cho mẹ tẩm bổ, thì cô ta gạt phắt đi: “Ối giời, mẹ anh già rồi, ăn thịt nhiều là bị cao huyết áp, mỡ má.u…nhanh chế.t lắm đấy. Ăn rau vừa ngon, vừa an toàn thì không ăn”.
Cô ta nói thì hay chứ làm thì chả đến đâu. Mấy ngày ăn rau không chịu được, thèm thịt quá tôi thấy cô ta lén lút mua đồ ăn nhanh, đồ hộp…giấu vào tủ để quần áo để ăn một mình. Thật không thể nào hiểu được. Chưa bao giờ tôi thấy miếng ăn nó lại là miếng nhục như vậy.
Nhắc đến vợ là tôi ngán ngẫm chẳng biết phải xử lý như thế nào nữa. Chẳng lẽ vì những chuyện nhỏ nhặt thế này mà lại phải chia tay vợ.
Theo VNE
Ngán ngẩm với cô bạn thân có tính ghen tuông đến 'kinh khủng'
Em càng không muốn phải ngưng việc làm bạn với D, nhưng em cũng không biết làm sao để ngưng chuyện này nữa?
Ảnh minh họa
Em là con gái, em có một đứa bạn ngồi cùng bàn suốt ba năm cấp 3. Bạn ấy tên D., cũng là con gái. Chúng em cũng thân, nhưng bạn đó chưa bao giờ công nhận em là bạn thân của bạn ấy vì D. đã có rất nhiều bạn thân từ năm cấp 2 nên không muốn có bạn thân mới. Năm lớp 10, em có quen với một bạn nam tên H. Sau khi chia tay với H., em vẫn coi H. là bạn. Chúng em bắt đầu chơi chung một nhóm với nhau.
Nhóm em gồm 7 người, có trai lẫn gái, có cả D. và H. Nhóm chúng em hay tụ tập nhà từng đứa để ăn uống và chơi với nhau. Khi đó, D. bắt đầu nói chuyện nhiều với H. hơn. Em thì cũng bắt đầu nói chuyện lại với H. Bạn ấy rất vui tính, lại đẹp trai, dễ thương, rất hòa đồng và dễ nói chuyện.
Lên lớp 11, nhóm em chọn ngồi chung với nhau. Em ngồi với D. còn một bạn khác ngồi với H. ngay phía trên tụi em. D. ngày nào vào lớp cũng lơ em đi mà cứ chơi chung với H., rồi còn nhỏ tiếng xì xào, không muốn để em nghe thấy. Chúng em là một nhóm đã chơi thân, tại sao lại làm như em là người xa lạ vậy? Em còn ngồi phía trong tường nên rất buồn, không có khả năng tiếp xúc với mấy bạn khác vì mỗi khi em nói thì D. cứ chen miệng vào cắt ngang, làm em nín luôn.
Còn những lần đi chơi, khi H. nói chuyện với em (lúc này chúng em cũng rất thân), rồi em chọc H., lúc em vô tình nhìn D. thì thấy D. cứ như liếc em rồi nói lớn cứ như móc méo em vậy. Dù ở đâu, D. cũng cố đứng gần H. cho bằng được. Khi đi coi phim, D. cố gắng kiếm cách ngồi kế cạnh H.. Em cảm thấy khó chịu vì nhiều lần em muốn nói chuyện với H. mà D. cứ chen vào. Kể cả trên facebook, dù không liên quan nhưng D. vẫn cứ comment và like status của H., mọi thứ của H. đều được D. like và theo dõi. Khi em vô comment status của H. (lúc đó em thấy D. đã like nhưng không comment), H. cũng trả lời em thì tự dưng D. lại kiếm cớ xen vào comment. Đi karaoke cũng vậy, lúc đầu thì em hát chung với H., ai ngờ D. cũng xen vào, không lấy micro của em thì lấy micro của H., cứ như không thích chúng em hát chung với nhau.
Có một hôm, em đùa hỏi D. có thích H. không. D. lại nói H. là bạn thân của D., còn khi có bạn nói D. hiểu em, D. lại nói em và D. không thân. Thật sự em rất buồn và muốn khóc. Khi H. trêu chọc em thì D. lại vô cản, nói là sợ em bị đán.h đau này nọ nhưng sự thật không hề như vậy. Khi em bị trêu chọc bởi người khác thì D. không những không cản mà còn hùa vào nữa. Em nghĩ D. thương H., nhưng khi hỏi thì D. chối, bảo không phải. Cái cảm giác mà D. chối làm em rất bực, bởi vì nếu có thì nói hết chứ cứ giấu giếm như vậy với cả nhóm thì rất khó chịu. Em còn có hỏi H. thì H. nói sẽ không có chuyện đó.
Em đang quen với một anh hơn em 2 tuổ.i, em thường tâm sự với anh ấy, anh ấy rất thương em. Khi em kể những câu chuyện này thì anh ấy bảo D. đang ghen với em. Em không muốn nghĩ như thế bởi vì có nhiều khi D. rất tốt với em, mà em thật sự rất muốn chơi với đám bạn trong nhóm em một cách thoải mái chứ không phải sợ sệt D. Em không biết làm sao để ngưng chuyện này nữa. Em càng không muốn phải ngưng việc làm bạn với D. hay với H. Mọi người cho em lời khuyên với.
Theo VNE
Ngán đến tận cổ vì chồng chỉ chăm chăm "phòng thủ" Dẫu đã là vợ chồng, ăn cùng mâm, ngủ cùng giường... nhưng nhiều người chồng lúc nào cũng chỉ chăm chăm "phòng thủ" với vợ. Nói về chồng mình, người vợ trẻ tên T.H (Quận 11, Tp. HCM) chán nản tâm sự: "Chông mình lương cao gấp gần 3 lần mình. Là do mình tinh cơ vao may tính của chông va phát...