Ngán ngẩm vì chồng quen ăn bám
Tôi không thể chịu đựng nổi khi chồng ăn bám, ỷ lại vào vợ đủ mọi thứ.
Tôi phải làm gì lúc này, liệu có nên ly hôn với người chồng ăn bám vợ hay không?
Những buổi tối trong tuần, chúng tôi cũng hay gặp nhau ở xe nước mía đầu hẻm nhà anh để kể nhau nghe những chuyện vui buồn.Tôi gặp anh trong buổi văn nghệ giao lưu giữa các trường đại học và cao đẳng tại TPHCM. Anh là sinh viên Bách khoa, tôi là cô giáo nuôi dạy trẻ. Tôi tốt nghiệp trước anh và có việc làm ổn định. Những buổi tối cuối tuần sau khi tôi xong việc, anh cũng xong bài vở, chúng tôi cùng đi ăn kem, đi hát karaoke đến tận khuya.
Cảm thông anh chưa làm ra tiền, trong tất cả những buổi hò hẹn, tôi là người chủ động trả tiền ăn uống. Tôi rất hãnh diện khi được trả tiền vì nghĩ mình như một người vợ đang “nắm tiền” chồng. Gia đình tôi tương đối khá giả nên tôi không phải đóng góp tiền bạc, ba mẹ tôi chỉ mong tôi vui sống là được.
Chúng tôi lấy nhau sau khi anh tốt nghiệp và có việc làm. Nhà chồng tôi có khoảng sân rộng nên ba mẹ anh “cắt” cho chúng tôi một miếng đất nhỏ, ba mẹ tôi cho ít tiền để dựng một căn nhà cấp 4. Cuộc sống như thế cũng đã ổn. Những tưởng tôi sẽ hạnh phúc khi lấy được người chồng có học thức, có nhà cửa đàng hoàng. Nhưng không! Lấy nhau rồi, anh vẫn cứ thói quen “được tôi bao cấp”. Tiền điện nước, ăn uống trong nhà, anh đều chờ tôi chi ra. Thậm chí cái bóng đèn ngủ có vài ngàn đồng anh cũng chờ tôi mua. Mỗi lần tôi yêu cầu anh đóng góp là mỗi lần vợ chồng cự cãi.
Video đang HOT
Chồng tôi không chỉ ăn bám vợ mà còn thường xuyên lớn tiếng chửi mắng tôi tính toán (Ảnh minh họa)
Ỷ sống trong khuôn viên nhà ba mẹ, anh thường lớn tiếng chửi mắng tôi, nào là tính toán, nào là ky bo. Ba mẹ anh cũng biết điều nên yêu cầu anh phải trích lương phụ tôi trả những khoản chi tiêu trong nhà hàng tháng. Anh hỏi tôi: “ Sao trước đây cô chi được? Hay cô quen bỏ tiền bao trai còn với chồng thì ky bo?”.
Anh còn lấy lý do tôi thường về trễ để chửi mắng tôi. Tôi là cô giáo giữ trẻ, nhiều lúc phụ huynh đón con muộn, tôi không thể giao các bé cho bảo vệ trường mà về được. Đôi lúc tôi rất bực mình, nhưng nghĩ lại họ phải họp hành ở cơ quan hoặc bận công tác không thể đón con đúng giờ, nên phải nén sự mệt mỏi mà cảm thông với họ. Cũng công bằng khi hằng tháng những phụ huynh thường đón con trễ cũng có gởi tiền cho tôi để tôi có thêm chút ít bỏ vào ngân quỹ gia đình.
Tôi cố giải thích để anh hiểu hoàn cảnh của tôi, nhưng anh bỏ ngoài tai. Chiều về, thay vì phụ tôi bắc nồi cơm hay rửa bó rau anh lại đi uống bia cùng bạn bè, rồi về nhà chửi rủa, đánh đập tôi. Một tối, ba chồng tôi buông tiếng: “Hai đứa không sống chung với nhau được, không cảm thông cùng nhau thì hãy ly hôn, giải thoát cho nhau đi”.
Như một người lạc lối tìm ra hướng đi, tôi tiếp thu ý kiến của ba chồng, nhưng nghĩ lại, vợ chồng dù chưa có con, cũng đâu phải là tình qua đường, muốn thôi là thôi. Có cách nào để cứu vãn cuộc hôn nhân của chúng tôi không? Tôi phải làm thế nào?
Theo Eva
Mẹ không muốn tôi yêu anh
Mẹ nói tôi không yêu người ở gần lại đi yêu người ở xa công việc không ổn định, cù bơ cù bất.
Có bao giờ bạn cảm thấy ghét mẹ của mình không? Mẹ đã sinh ra chúng ta, cho chúng ta cuộc sống như ngày hôm nay vậy mà giờ đây tôi lại ghét mẹ. Lần thứ mấy rồi mẹ lại phá tan hạnh phúccủa tôi. Những hạnh phúc của tôi nghe có vẻ nhiều thật, ừ thì nhiều. Hạnh phúc mới bén lên như hạt bắp hạt đậu phụng quê tôi vừa bén mầm sau cơn vài cơn mưa đầu mùa đất đỏ bazan nữa thì những mầm non đó có nhiều sức sống lắm. Vậy mà mẹ tôi vô tình lại dẫm gãy chúng đi thế là chúng chết, hạnh phúc mới bén của tôi cũng ra đi.
Rồi xuân hạ thu đông qua, hạnh phúc khác cứ thế đến rồi đi. Đến vì tôi và ra đi có khi là tại mẹ có khi là nguyên nhân khác. Hạnh phúc hiện tại của tôi là hạnh phúc mà tôi nghĩ mình may mắn hay thần tình yêu thấy tôi đau khổ quá đã ban cho tôi một hạnh phúc như thế.
Tôi quen anh nhờ Bạn trẻ và cuộc sống. Bài tâm sự của tôi đăng lên có để lại địa chỉ yahoo. Sáng thứ 2 đi làm, tôi mở yahoo lên thì một loạt các tin nhắn với nhiều nick name lạ động viên có, làm quen có. Anh gửi lời nhắn cố gắng em nhé! Một lời nhắn cộng một nick name giản dị. Tin nhắn đi và tin nhắn lại khó khăn với tôi lắm khi mở lòng mình sau một thời gian dài và chúng tôi đã yêu nhau. Trong mơ tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ yêu - một người trong thế giới ảo. Thế mà tới ngày hôm nay người tôi yêu là một người mà tôi gặp trên thế giới hư ảo đó.
Anh đang ở Sài gòn còn tôi ở mảnh đất Tây Nguyên. Gần một tháng nói chuyện trên yahoo, một ngày anh gọi và nói anh đang ở gần nhà tôi mà không biết đường vào. Tôi cũng chưa tin lắm nhưng đó là sự thật, sau khi ra đường lớn thấy anh tôi mới tin. Gặp anh tôi nói là " Anh bị điên à. Anh già thế. Anh hơn tôi 10 tuổi lận"... Anh chỉ im lặng và theo tôi về nhà vì mùng 3 Tết mà tôi cũng không nỡ đuổi anh về.
Thời gian đầu mới nói chuyện tôi nghĩ rằng không một người đàn ông nào có thể chịu đựng được tính cách ngỗ ngược và chảnh của tôi. Tôi cáu gắt bất cứ chuyện gì anh nói, thậm chí còn liên tục đuổi anh về khi đùng đùng lên thăm mà chưa có sự cho phép của tôi, tôi còn mạt xát anh nữa... thế mà anh không nói chỉ im lặng ngồi nghe tôi nói và anh nói xin lỗi. Sao gặp anh rồi tôi thấy ghét anh thế không biết, anh vừa không cao lắm vừa già vừa xấu nữa... nhưng giờ sao tôi yêu đến thế, thương đến thế.
Mẹ đã phá tan hạnh phúc của tôi không biết bao lần (Ảnh minh họa)
Tôi yêu anh bởi trái tim chân thành và sự chín chắn. Anh quan tâm tôi từng miếng ăn, giấc ngủ, khi con kiến cắn, khi đi đường bụi bay vào làm mắt đỏ... không gần nhau những ngày nào, giờ nào lời nói của anh cũng bên tôi. Tôi bị bệnh phải uống thuốc mà tôi thì hay quên thế là mỗi sáng thức dậy là dòng tin nhắn "Chào em! Buổi sáng nhớ ăn sáng và uống thuốc em nhé"... hình như 1 tháng 30 ngày là 30 tin nhắn như thế gửi tới kể cả lúc giận nhau anh cũng không quên tin nhắn này dành cho tôi. Trong đầu tôi nghĩ câu nói " Ghét của nào trời trao của ấy" của các cụ nói sao mà đúng thế.
Khi anh đến thăm tôi và gia đình tiện thể xin ba mẹ cho phép tìm hiểu tôi, ngồi ở nơi làm việc cách nhà 5km mà tôi lo lắng không biết anh nói có được không. Lúc về nhà tâm trạng tôi căng thẳng lắm, ba thì vẻ mặt bình thường còn mẹ thì lạnh như tiền. Nhìn về phía anh, ánh mắt anh vừa vui vừa buồn. Tôi cảm nhận anh đang cố vui để tôi khỏi lo lắng.
Mẹ nói tôi không yêu người làm nhà nước ở gần mà lại đi yêu người ở xa làm ngoài công việc không ổn định, cù bơ cù bất. Mẹ dường như không cho anh quen tôi. Công việc của anh chủ yếu là kinh doanh, sửa chữa. Anh khổ từ nhỏ nên rất chịu khó, anh làm rất nhiều công việc ở đất Sài gòn. Mẹ tôi khinh thường anh. Người yêu trước của tôi cũng vì mẹ mà chia tay. Tôi nghĩ anh có giống người yêu trước không chịu đựng được những lời nói và thái độ của gia đình tôi không. Khi nghe anh kể lại là ba mẹ tôi đã nói gì, thực sự tôi rất buồn. Biết mẹ lo lắng sợ con gái khổ khi lấy chồng nhưng mẹ ơi sao mẹ không tin và nghĩ rằng con gái sẽ hạnh phúc với người yêu thương thật sự. Con sẽ không khổ đâu vì người yêu con sẽ bảo bọc, che chở cho con. Ngày xưa ba và mẹ lấy nhau cũng từ hai bàn tay trắng làm nên cơ nghiệp như ngày hôm nay mà.
Anh bảo anh có gia đình, có công việc nhưng việc của anh bên này làm không được thì anh làm bên khác mà. Anh nói " Vì mẹ lo cho em thôi, anh sẽ chịu đựng được mà"... anh vẫn cười nhưng tôi hiểu nụ cười ấy là để tôi không lo lắng. Tôi ước và nghĩ mình sẽ như cô gái trong câu chuyện Chàng rể Tây khóc trong đêm tân hôn vượt qua gia đình để có hạnh phúc. Tôi đã không vượt qua nổi chữ hiếu để lấy người mình yêu một lần rồi. Tôi thấy sợ đừng giữa chữ hiếu và chữ tình. Lần ấy tôi đã khóc rất nhiều, đôi mắt tôi trở thành mảnh đất sa mạc khô cằn không có nước khô rát và đau lắm ai ơi. Tôi nói với anh rằng hãy tin em anh nhé trước khi anh lên xe về lại Sài gòn. Tôi phải làm gì bây giờ, mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên để tôi có lối thoát trong chuyện này. Tôi xin cảm ơn!
Theo 24h
Những lời cuối gửi mối tình đầu Nếu một lúc nào đó, anh thoáng nghĩ về em, hãy nhìn lại những điều anh đã làm với em nhé! Trời không lạnh lắm nhưng sao trái tim như đóng băng! Có ai từng đau như mình bây giờ không? Đã một năm trôi qua kể từ khi chia tay lần thứ nhất mối tình đầu. Từ khi chia tay tôi chưa...