Ngán ngẩm những chiêu “dìm hàng” của đồng nghiệp hay chuyện
Qua mấy tháng làm việc, thực sự tôi thấy ngán ngẩm với những chiêu soi mói, nói xấu sau lưng của đồng nghiệp trẻ vô cùng.
Cơ quan tôi toàn những anh chị em sàn sàn tuổi nhau, tôi là người trẻ nhất nên khi mới bước chân vào cứ ngỡ rằng đó là môi trường làm việc năng động, tiến bộ. Nhưng qua mấy tháng làm việc thực sự tôi thấy ngán ngẩm với những chiêu soi mói, nói xấu sau lưng của đồng nghiệp trẻ.
Mới ra trường, do quen biết mà tôi xin được vào một ngành mới thành lập trong một cơ quan nhà nước. Do là ngành mới nên hầu hết nhân viên đều là những người trẻ tuổi, tuy nhiên ai cũng có thâm niên trong lĩnh vực nhân viên hành chính văn phòng rồi, duy chỉ có tôi là “lính mới” trong nghề. Mới đầu vào cơ quan, tôi rất vui vì nhìn thấy đồng nghiệp ai cũng trẻ trung, cởi mở, dễ hòa đồng.
Tôi tiếp xúc, chào hỏi mọi người rất hồn nhiên, vô tư như đã quen từ lâu mà không để ý các chị cùng phòng đang “soi” mình. Vô tình tôi nghe được hai chị thì thầm: “Con oắt con kia, nó cứ cậy có ô dù to nên chả xem ai ra gì. Nhỏ tuổi mà cứ tơn tớn, chuyện trò với mình như ngang hàng phải lứa”. Nghe được những lời ấy từ các chị thực ra tôi thấy rất buồn, nhưng tôi cũng phải xem xét lại hành động của mình. Từ đó tôi kiệm lời hơn khi đến văn phòng, tuy nhiên tôi vẫn vui vẻ, tham gia tất cả các “phi vụ” mà anh chị em trong phòng tổ chức. Một lần, người nhiều tuổi nhất trong phòng góp ý với tôi: “Em đừng sống khép mình như vậy, cứ xem anh chị là người nhà, chuyện trò thoải mái em nhé.” Tôi chẳng biết cư xử sao cho phải phép, tôi vui vẻ trò chuyện thì bị các chị cho là không có trên có dưới, kiệm lời hơn thì bị cho là sống không hòa đồng. Thây kệ những lời nhận xét, tôi nghĩ mình cứ sống như bản chất và con người thật của mình là tốt nhất. Tôi đã bỏ qua những lời ong tiếng ve sau lưng.
Video đang HOT
Mấy tháng trôi qua, tôi đã dần trung hòa được cảm xúc. Đến cơ quan làm việc cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Chuyện là cơ quan tôi nay có sếp mới, sếp trẻ hẳn hoi về tiếp quản văn phòng. Nghe đâu anh 33 tuổi, chưa vợ, lại rất hòa đồng với mọi người. Từ khi sếp đến, tôi cảm thấy đến văn phòng nhẹ nhàng, thoải mái biết bao. Trước giờ tôi ít nói chuyện với mọi người, nhưng giờ tôi hay nói chuyện với sếp, vì anh với tôi vốn học cùng trường đại học ra, còn ngoài ra tôi chẳng có ý nghĩ gì khác.
Có hôm, tôi mặc chiếc áo sơ mi với chân váy bút chì đến cơ quan, quả thực bộ này tôi đã mặc đến mấy lần rồi nhưng vừa vào các chị ồ lên: “Từ khi có sếp T, em ăn mặc đẹp hơn hẳn đấy. Định có “dự án lâu dài” với sếp hay sao thế?”. Nói xong các chị cười hả hê. Sau lưng tôi thì rỉ tai nhau: “Lương văn phòng ba cọc ba đồng, lấy đâu ra tiền mà thời trang quá trời thế kia. Đào mỏ của trai thì mới có!”. Thực sự tôi không biết giải thích như thế nào, khi tôi chẳng có ý đó. Tôi chỉ cười còn các chị ngầm hiểu đó là sự thật.
Tôi được cất nhắc vào dự án liên quan đến nông nghiệp của phòng. Từ lâu tôi đã rất thích thú với lĩnh vực này, vì vậy tôi xem đây là cơ hội hiếm có để mình trải nghiệm. Thế nhưng đồng nghiệp lại soi mói tôi theo cái kiểu: “Lương ba cọc ba đồng mà suốt ngày thích đi công tác, con bé này chắc moi tiền cơ sở giỏi, làm gì có đứa nào nhiệt tình hão như vậy”.
Thật sự, tôi cảm thấy dường mọi như người đang kỳ thị, cô lập mình. Nhiều khi muốn báo cấp trên nhưng nghĩ đi nghĩ lại đành nhịn cho êm chuyện. Quân “bà tám” của chị trong phòng không phải ít, tôi lại mới vào làm, giờ vùng lên chắc bị đánh bẹp, không thở nổi. Tôi không biết các chị đồng nghiệp của tôi là “có một không hai” hay cơ quan nào cũng phải có một vài chị như thế này? Khó chịu quá nên tôi phải viết tâm sự cho đỡ nặng lồng ngực, mong mọi người chia sẻ cùng tôi.
Theo Emdep
Chồng ngoại tình rồi đổ lỗi do tôi không biết quan tâm
Khi tôi sinh bé thứ hai, anh một lần ngoại tình nhưng không cho là mình có lỗi, cũng không một lần xin lỗi, rồi cho bản thân cái quyền được như thế.
Tôi lập gia đình năm 2008, hiện có hai cháu, một trai một gái. Chồng tôi là bộ đội, trước có làm xa nhà nhưng đã chuyển được về gần, nhưng gần nhau thì dường như tình cảm chẳng được vun đắp mà dần dần những cuộc cãi vã chỉ nhiều thêm, sự tôn trọng ngày càng mất đi qua những lần cãi nhau đó. Lương tháng anh cao hơn vợ vì tôi chỉ là nhân viên bình thường, lương đủ ăn, chồng tôi rất ít khi chu cấp tiền để nuôi hai đứa con. Có lúc anh cũng đưa nhưng chỉ đếm trên đầu ngón tay hoặc đưa vài trăm nghìn. Đấy là trước kia, còn giờ anh nợ nần chồng chất, nợ chồng nợ, cái nợ cũ chưa trả hết thì lại đi vay thêm nợ. Tôi không thể cản vì anh luôn lấy những lý do của mình để vay và tiền lương hiện giờ anh chỉ đủ trả những món nợ đó, tôi vẫn phải tự mình nuôi con bằng những đồng lương ít ỏi của mình và cố gắng tiết kiệm phòng khi con ốm đau.
Ảnh minh họa
Anh có thêm tật uống rượu nhiều, bất cứ bạn bè xa gần gọi đi là anh có mặt dù mới quen hay không. Anh bảo trong đơn vị lúc tuần trực, hầu như uống và lúc hết trực về nhà với vợ con cũng uống. Thời gian anh dành cho bạn bè nhiều hơn cho vợ con. Công việc nhà, chăm sóc hai con một mình tôi cáng đáng, có mặt ở nhà thì anh phàn nàn nhà cửa bề bộn, chê tôi không biết làm thế nọ thế kia. Tôi đi làm cũng như anh, có lúc mệt mỏi, có lúc không kịp dọn dẹp nhưng anh không hiểu cho mà trách hoài, nhiều lúc tôi phát cáu. Anh đã không giúp tôi thì thôi lại còn lên tiếng trách móc.
Trước kia anh cũng hay ghen, từ những việc tôi đối xử, nói năng hết sức bình thường với bạn bè anh cũng cho là có tình ý này nọ làm tôi quá mệt mỏi. Khi tôi sinh bé thứ hai, anh một lần ngoại tình nhưng không cho là mình có lỗi, cũng không một lần xin lỗi, còn bảo tôi không biết quan tâm đến chồng và cho bản thân cái quyền như thế. Tôi không muốn con không có bố nên cố gắng bỏ qua mặc dù không được một lời xin lỗi từ chồng. Năm nay lại nghe người ta kể bắt gặp anh đi với người con gái khác, tôi thấy ngán ngẩm và cũng không muốn tìm hiểu thêm gì.
Tôi c nói chuyện nhưng anh vẫn chối, tôi kệ vì đi làm cả ngày tối mịt mới về nhà, sau đó lại chăm hai con nhỏ, còn đâu thời gian và sức để đi tìm sự công bằng cho mình. Tôi có nói chuyện với mẹ chồng nhưng mẹ là người hiền lành, lại bênh con trai nữa nên cũng chẳng có ai ủng hộ mình. Người ta bảo bộ đội yêu vợ lắm sao tôi thấy ngột ngạt trong hạnh phúc của mình. Giờ tôi phải làm sao? Có nên ly hôn hay vì hai đứa con mà cố gắng chung sống tiếp với anh?
Phương/Ngoisao
Những mẫu phụ nữ khiến đàn ông ngán ngẩm Dưới đây là những tính cách khiến tình yêu của con gái không được 'thọ' như mong muốn. 1. Cô nàng đa nghi Cứ suy từ bụng ta ra bụng người thôi, sẽ rất ngột ngạt nếu phải sống chung với một con người đa nghi lúc nào cũng chỉ thích người khác có tội. Các nàng có tính cách này thường hay...