Ngán ngẩm không muốn sống chung với nhà chồng
Tôi hoang mang, tôi sợ khi phải ở trong một môi trường hoàn toàn khác, với những phong tục khác, và sẽ bắt đầu lại mọi thứ.
Trước khi tiến tới hôn nhân, tôi và chồng tôi đã có mối tình kéo dài hơn ba năm. Quê tôi ở Phú Yên, còn quê anh ấy ở tận Nam Định. Song chúng tôi lại gặp và yêu nhau ở Nha Trang. Sau khi cưới, chúng tôi vẫn sống và làm việc ở Nha Trang – và đây là thỏa thuận duy nhất của cuộc hôn nhân này.
Đến thời điểm hiện tại thì cuộc hôn nhân của tôi đã kéo dài gần 7 tháng. Cả hai chúng tôi rất hạnh phúc, tôi thấy mình may mắn.
Nhưng biến cố đã xảy ra. Bố chồng tôi phát hiện bệnh ung thư phổi vào trước khi đám cưới của chúng tôi diễn ra một tháng, bây giờ bố đang trong giai đoạn điều trị. Nhà chồng tôi có ba chị gái đều đã lập gia đình, có nhà riêng xung quanh nhà bố mẹ. Chồng tôi là con út và là con trai duy nhất của ông bà. Ông bà bảo: “Chồng tôi làm ăn xa đã một thời gian dài rồi, nên bây giờ ông bà muốn vợ chồng tôi về lập nghiệp ngoài Nam Định cho ổn định, và để ông bà gần gũi con cháu”.
Bản thân chồng tôi bây giờ cũng muốn về đó. Anh bảo: “Về ngoài đó có nhà cửa đàng hoàng, sau này có con thì cũng đỡ vất vả, với lại gần với bố mẹ”. Tôi hiểu tất cả những gì chồng tôi nghĩ và nói. Nhưng sỡ dĩ có thỏa thuận trước hôn nhân là tôi đã lường trước được việc này. Có lẽ tôi yêu nhưng không đủ bản lĩnh để hy sinh tất cả.
Tôi hiện đang là trưởng Phòng của một công ty giáo dục, còn chồng tôi là tài xế cho một công ty xây dựng. Chúng tôi vẫn đang phải ở nhà thuê, nhưng điều đó với tôi không đáng kể. Tôi nghĩ nếu cố gắng thì sẽ đạt được mục tiêu. Bây giờ nếu vợ chồng tôi về đó, bố chồng tôi sẽ mua xe tải riêng cho chồng tôi chạy hàng. Còn tôi trước mắt sẽ ở nhà phụ công việc nhà và ruộng vườn với mẹ, sau đó từ từ sẽ xin việc tại các công ty tư nhân gần nhà chồng tôi.
Video đang HOT
Ảnh minh họa: InImages.
Tôi hoang mang, có cả sợ hãi. Tưởng tượng tôi sẽ ở trong một môi trường hoàn toàn khác, với những phong tục tập quán khác, và sẽ bắt đầu lại mọi thứ, tôi sợ đến phát khóc. Người đời vẫn thường nói: “Xa thì thơm, gần thì thối”, tôi không tự tin trở thành một nàng dâu tốt ở xứ Bắc. Và liệu rằng tôi có chắc chắn được về mãi tận sau này chồng tôi vẫn vậy, vẫn yêu thương, chăm sóc tôi. Không phải tôi không tin chồng tôi, nhưng cuộc sống ở vùng quê anh ấy có rất nhiều cám dỗ, bạn bè xung quanh có rất nhiều người nghiện, rồi cờ bạc, rượu chè… Cuộc sống vợ chồng tất nhiên sẽ có nhưng tranh cãi, liệu rằng những lúc đó, ở một nơi xa xôi như vậy tôi không tủi thân. Còn bố mẹ tôi nữa, những lúc trái gió trở trời tôi có thể lập tức quay về chăm sóc ông bà (nhà tôi có ba chị em gái và tôi là chị cả).
Theo quan niệm của tôi, không phải ở gần bố mẹ mình thì là người con có hiếu. Tôi nghĩ ở nơi nào mà mình có môi trường sống tốt, công việc tốt thì mình sẽ có nhiều cách yêu thương, chăm sóc bố mẹ.
Và tôi đã quyết định không về.
Tôi, mềm mỏng có, kiên quyết có, thậm chí là nghĩ đến việc có em bé để ” trói chân”, đưa ra gợi ý là sẽ mua nhà và đón bố mẹ vào… nhưng tất cả đều vô hiệu lực, vẫn không thể lay chuyển được ý kiến đó của chồng tôi và cả bố mẹ, anh chị bên chồng. Chúng tôi vẫn yêu thương nhau, chồng tôi vẫn yêu chiều vợ hết mực. Nhưng tôi nhận ra giữa chúng tôi dần có khoảng cách sau nhưng cuộc tranh luận ” đi” hay “ở”. Anh ấy đã nói rõ ràng với tôi rằng, nếu có con mà tôi vẫn không theo về thì anh ấy sẽ nuôi con một mình, nhất định không ở lại Nha Trang.
Chúng tôi đã quyết định sau ba tháng (vì tháng 5 vừa rồi tôi đi chích ngừa rubella), thì chúng tôi sẽ có em bé. Bây giờ, chúng tôi đã có thể có bầu, nhưng tôi lại không thể. Tôi sợ nếu tôi kiên quyết không về, anh ấy không ở, mỗi người một nơi thì liệu rằng con tôi có hạnh phúc khi thiếu vắng tình yêu thương của một trong hai người. Nhưng nếu tôi kế hoạch, đợi đến khi việc này thống nhất thì đến bao giờ, làm như vậy tôi cũng thấy có lỗi, bởi bố anh ấy cũng không còn sống bao lâu nữa và rất mong cháu nội, anh ấy cũng rất mong con.
Tôi thật sự hoang mang. Có nên chấp nhận hy sinh, và có con trong giai đoạn này. Nhiều câu hỏi đặt ra mà tôi không thể tự mình giải đáp nó một cách trọn vẹn. Hãy giúp tôi với!
Theo VNE
Tôi kẹt cứng giữa 'cuộc chiến' của mẹ và vợ
Đã bao nhiêu lần tôi phải đứng giữa để phân giải. Nhiều hôm đi làm về mệt, mới đến cổng đã nghe thấy tiếng cãi nhau trong nhà khiến tôi chán nản.
Trong cuộc đời thằng đàn ông dù khó khăn nào trong công việc tôi cũng đều có thể giải quyết được một cách tốt đẹp, nhưng dường như mối quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu tôi không biết phải giải quyết như thế nào cho thoả đáng.
Bố tôi mất sớm khi đó tôi chỉ mới 10 tuổi, mẹ cũng không đi bước nữa mà ở vậy nuôi tôi khôn lớn và trưởng thành. Bao nhiêu công sức, tiền của và tình yêu thương mẹ đều dành cho tôi. Tôi và là điểm tựa và là niềm tự hào của mẹ, niềm vui như được nhân lên khi tôi được nhận học bổng và đi tu nghiệp ở nước ngoài.
Và ở đây tôi đã gặp người phụ nữ của cuộc đời mình, em cũng là một du học sinh, chúng tôi nhanh chóng gắn bó và hứa hẹn khi trở về quê nhà sẽ tiến hành đám cưới.
Vì một số vấn đề nên tôi về nước trước em, sau khi về nước, tôi được mời làm việc cho một công ty nước ngoài. Nhìn thấy mẹ già đi nhiều mà lòng tôi đau xót, và luôn cố gắng kiếm nhiều tiền để lo cho mẹ được một cuộc sống thoái mái và đầy đủ, bù đắp những tháng năm mà mẹ đã hy sinh cho tôi.
Mẹ tôi có ý muốn mai mối cho tôi một cô bé mà mẹ quen, bà khen cô ấy rất nhiều, nhưng lúc đó tôi nói với mẹ đã có bạn gái ở bên kia, bà tuy không phản đối nhưng lại tỏ ra thất vọng và buồn bã. Tôi cũng muốn nhanh chóng kết hôn để có người chăm sóc mẹ, để bà có thể an nhàn lúc về già.
Ảnh minh họa: Hurri.
Khi bạn gái về nước, tôi nhanh chóng đưa cô ấy về giới thiệu với mẹ, mẹ tôi tỏ ra không thích cô ấy, bởi bà muốn một cô con dâu thuần Việt, dịu dàng, đoan trang, còn bạn gái tôi vốn sống ở nước ngoài nên cô ấy khá phóng khoáng, lại rất cá tính và sôi nổi. Tuy là thế, nhưng bản chất cô ấy lại là một người tốt, không tính toán gì trong cuộc sống.
Dù không thích nhưng mẹ vẫn gật đầu để tôi cưới cô ấy vì lúc này cô ấy cũng đã có bầu, tôi vui mừng khôn xiết vì cuối cùng cũng tháo được nút thắt khó gỡ. Thế nhưng, mọi thứ mới chỉ là bắt đầu với gia đình tôi.
Sau khi cưới về, mẹ và vợ tôi đã bất đồng quan điểm, họ suốt ngày lý lẽ, ai cũng cho rằng mình là người đúng. Mẹ tôi vốn là người của thế hệ trước, nên bà khá bảo thủ, hơn nữa với bà, tôi giống như một vật báu, nên khi vợ mang thai tôi quan tâm tới vợ, bà lại tỏ thái độ khó chịu, nhưng lại không nói với tôi và chì chiết vợ tôi.
Còn cô ấy vốn người sóng phóng khoáng, thoải mái, thích gì làm nấy, không vừa ý điều gì sẽ góp ý ngay khiến có nhiều thứ không vừa mắt mẹ tôi. Đã bao nhiêu lần tôi phải đứng giữa để phân giải. Nhiều hôm đi làm về mệt, mới đến cổng đã nghe thấy tiếng cãi nhau trong nhà khiến tôi chán nản, lại quay xe đi. Tôi vô cùng mệt mỏi khi cả hai đều không chịu nhường nhịn nhau để sống.
Vợ tôi gây áp lực cho tôi khi một mực đòi ra sống riêng, còn mẹ thì luôn bảo tôi suy nghĩ lại cuộc hôn nhân này, cả hai người đều ích kỷ nghĩ đến bản thân mình mà không hiểu cho tôi, tôi là người ở giữa vô cùng khó xử.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy thật vọng về bản thân mình đến vậy, tôi là một thằng đàn ông nhưng lại chẳng quyết nổi chuyện giữa hai người đàn bà. Tôi muốn được ở bên cạnh để chăm sóc và bù đắp cho mẹ lúc tuổi già, nhưng tôi cũng vô cùng yêu vợ con mình và không muốn phải xa họ. Tôi phải làm sao đây? Bên tình, bên hiếu tôi biết làm sao để cân bằng mọi thứ?
Theo VNE
Khác biệt thú vị giữa đàn ông và đàn bà Đàn ông nói nhiều nhất chính là lúc sau khi say. Phụ nữ nói nhiều nhất chính là lúc sau khi họ lấy chồng. 1. Đàn ông sẽ trả gấp đôi để có được thứ mà anh ấy muốn. Phụ nữ chỉ chi một nửa tiền cho món đồ cô ấy không thực sự cần nhưng lại đang trong kỳ giảm giá. 2....