Ngán ngẩm khi chồng quen ăn bám
Tôi không thể chịu đựng nổi khi chồng ăn bám, ỷ lại vào vợ đủ mọi thứ.
Tôi phải làm gì lúc này, liệu có nên ly hôn với người chồng ăn bám vợ hay không?
Tôi gặp anh trong buổi văn nghệ giao lưu giữa các trường đại học và cao đẳng tại TPHCM. Anh là sinh viên Bách khoa, tôi là cô giáo nuôi dạy trẻ. Tôi tốt nghiệp trước anh và có việc làm ổn định. Những buổi tối cuối tuần sau khi tôi xong việc, anh cũng xong bài vở, chúng tôi cùng đi ăn kem, đi hát karaoke đến tận khuya.
Những buổi tối trong tuần, chúng tôi cũng hay gặp nhau ở xe nước mía đầu hẻm nhà anh để kể nhau nghe những chuyện vui buồn.
Cảm thông anh chưa làm ra tiền, trong tất cả những buổi hò hẹn, tôi là người chủ động trả tiền ăn uống. Tôi rất hãnh diện khi được trả tiền vì nghĩ mình như một người vợ đang “nắm tiền” chồng. Gia đình tôi tương đối khá giả nên tôi không phải đóng góp tiền bạc, ba mẹ tôi chỉ mong tôi vui sống là được.
Chúng tôi lấy nhau sau khi anh tốt nghiệp và có việc làm. Nhà chồng tôi có khoảng sân rộng nên ba mẹ anh “cắt” cho chúng tôi một miếng đất nhỏ, ba mẹ tôi cho ít tiền để dựng một căn nhà cấp 4. Cuộc sống như thế cũng đã ổn. Những tưởng tôi sẽ hạnh phúc khi lấy được người chồng có học thức, có nhà cửa đàng hoàng. Nhưng không! Lấy nhau rồi, anh vẫn cứ thói quen “được tôi bao cấp”. Tiền điện nước, ăn uống trong nhà, anh đều chờ tôi chi ra. Thậm chí cái bóng đèn ngủ có vài ngàn đồng anh cũng chờ tôi mua. Mỗi lần tôi yêu cầu anh đóng góp là mỗi lần vợ chồng cự cãi.
Video đang HOT
Chồng tôi không chỉ ăn bám vợ mà còn thường xuyên lớn tiếng chửi mắng tôi tính toán (Ảnh minh họa)
Ỷ sống trong khuôn viên nhà ba mẹ, anh thường lớn tiếng chửi mắng tôi, nào là tính toán, nào là ky bo. Ba mẹ anh cũng biết điều nên yêu cầu anh phải trích lương phụ tôi trả những khoản chi tiêu trong nhà hàng tháng. Anh hỏi tôi: “ Sao trước đây cô chi được? Hay cô quen bỏ tiền bao trai còn với chồng thì ky bo?”.
Anh còn lấy lý do tôi thường về trễ để chửi mắng tôi. Tôi là cô giáo giữ trẻ, nhiều lúc phụ huynh đón con muộn, tôi không thể giao các bé cho bảo vệ trường mà về được. Đôi lúc tôi rất bực mình, nhưng nghĩ lại họ phải họp hành ở cơ quan hoặc bận công tác không thể đón con đúng giờ, nên phải nén sự mệt mỏi mà cảm thông với họ. Cũng công bằng khi hằng tháng những phụ huynh thường đón con trễ cũng có gởi tiền cho tôi để tôi có thêm chút ít bỏ vào ngân quỹ gia đình.
Tôi cố giải thích để anh hiểu hoàn cảnh của tôi, nhưng anh bỏ ngoài tai. Chiều về, thay vì phụ tôi bắc nồi cơm hay rửa bó rau anh lại đi uống bia cùng bạn bè, rồi về nhà chửi rủa, đánh đập tôi. Một tối, ba chồng tôi buông tiếng: “Hai đứa không sống chung với nhau được, không cảm thông cùng nhau thì hãy ly hôn, giải thoát cho nhau đi”.
Như một người lạc lối tìm ra hướng đi, tôi tiếp thu ý kiến của ba chồng, nhưng nghĩ lại, vợ chồng dù chưa có con, cũng đâu phải là tình qua đường, muốn thôi là thôi. Có cách nào để cứu vãn cuộc hôn nhân của chúng tôi không? Tôi phải làm thế nào?
Theo VNE
"Gái tỉnh lẻ chỉ biết ăn bám là giỏi!"
Đó là lời phát biểu của một chàng trai rất lịch lãm, hào nhoáng mà tôi gặp trong một quán cà phê hồi nọ.
Nhiều người coi thường gái tỉnh lẻ (ảnh minh họa)
Người tôi không quen biết nhưng tôi lại nhớ mãi khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy của anh ta. Cái nhìn khó chịu cộng thêm vẻ mặt vênh váo của gã trai thành phố khiến tôi nhức mắt. Sau cuộc nói chuyện với anh bạn, có vẻ anh ta hả hê khi xả cả đống bức xúc về phía người đối diện nhưng lại để ý xung quanh mình là những ai. Bao nhiêu đôi trai gái đang ngồi gần và cả những ánh mắt của mấy thiếu nữa đổ dồn về phía anh ta. Có lẽ, họ là người tỉnh lẻ...
Chẳng biết chàng trai vì ôm hận cô nàng nào người tỉnh lẻ hay không mà kết thúc câu chuyện với anh bạn một cách hùng hồn: "Túm lại, bọn gái tỉnh lẻ chỉ giỏi ăn bám". Lúc ấy, tôi mới giật mình bởi cái kết luận rất chi là &'hoành tráng' của anh. Tôi đã nghĩ, &'tốt đấy, mạnh dạn đấy, dũng cảm đấy!".
Rồi tôi mường tượng lại những gì nãy giờ anh ta nói (vốn là tôi không để ý và không thể nhớ nếu như không có câu kết luận đó). Có vẻ như anh ta đã từng yêu 2 cô nàng, đều là dân tỉnh lẻ. Một cô thì gia đình bình thường nếu không muốn nói là nghèo, nhưng lại rất cao ráo, xinh xắn. Có lẽ, anh bạn này ưa hình thức. Thế là, họ thành một đôi sau thời gian dài học chung lớp. Nhưng, sau khi đã thắm thiết mặn nồng, ra trường đi làm thì anh bạn luôn nhận được những câu nũng nịu giống như: "Anh mua quà cho em chưa? Anh mua cái gì thế? Đừng có mua mấy thứ rẻ tiền nhé, em không dùng đâu!". Hay thi thoảng lại có tin nhắn: "Anh ơi, máy em hết tiền, anh nạp giúp em cái thẻ 200k nhé". Nói chung là tiền bạc và quà cáp là hai vấn đề anh ta đề cập tới suốt câu chuyện.
Rồi thi thoảng cô bạn của anh này hình như có vào lần lại bày tỏ quan điểm của mình rằng mong muốn lấy được người chồng thủ đô, có nhà có cửa đàng hoàng, không phải lo lắng kinh tế thì sướng biết bao. Thế nên, anh chàng cũng vin vào cớ này để phán xét bản tính của con gái tỉnh lẻ.
Phục vụ em này đâu được hơn 1 năm thì anh ta nản quá, vì lúc nào em ấy cùng đòi quà đắt tiền, lại còn phải cung phụng tiền thuê nhà cửa cho em ấy ở lại thành phố. Chỉ vì cái em ấy xinh, dáng chuẩn mà anh chàng cố. Trong câu chuyện anh này còn thêm chi tiết: "Chỉ mỗi tội tao tiếc con ấy ngon người".
Còn câu chuyện về cô thứ hai, có vẻ như cũng thuộc hàng khá giả ở dân tỉnh lẻ. Anh này xác định đi đến hôn nhân với cô nàng vì không còn sợ cái cảnh bị &'móc túi' như trước nữa. Nhưng mỗi lần đề cập tới chuyện kết hôn, cô em lại hỏi: "Thế anh đã tính chuyện mua nhà riêng chưa? Khi nào có nhà riêng hoặc căn hộ riêng thì mình cưới. Em không muốn ở chung". Số là, anh mang mác là trai thành phố thủ đô nhưng lại sống cùng nhà với bố mẹ và cả ông anh trai chưa vợ. Thật ra, tâm lý ở riêng thì ai cũng muốn, chỉ là anh chàng không hiểu được nên xem đó là chuyện đào mỏ, thực dụng. Đàn bà ai không thực dụng, đàn ông cũng vậy thôi. Cuộc sống phải đầy đủ thì mới sống thoải mái được, mới yên thân được. Tưởng yên ổn mà lấy được cô vợ này nhưng rồi cái sự mua nhà không thành, và cô nàng cũng cao chạy xa bay vì đã có một anh chàng mới hơn, ngon hơn, và có điều kiện hơn.
Anh chàng tuyên bố từ nay sẽ không bao giờ yêu gái tỉnh lẻ (ảnh minh họa)
Chỉ qua hai mối tình với 2 cô gái tỉn lẻ, thế là hôm nay anh chàng có cuộc &'đàm đạo' cùng ông bạn trong quán cà phê này và thành ra câu chuyện với chủ đề &'gái tỉnh lẻ chỉ giỏi ăn bám'. Có vẻ nỗi bức xúc còn hằn trên khuôn mặt của anh chàng cộng thêm sự cay cú, khó chịu. Nhưng đó chỉ là trường hợp hi hữu, đâu phải người anh gặp là những người tốt hết đâu, cũng đâu phải hai cô gái đó là đại diện cho những người tỉnh lẻ khác.
Vả lại, người như anh chàng này xem ra đây cũng là một &'vố' để anh ta rút kinh nghiệm cho bản thân, bớt cái vẻ kiêu căng, tự kiêu tự đại vì mình là trai thành phố đi. Cũng có thể, phát hiện ra cái mác &'công tử rởm' của anh ta mà mấy em kia mới cao bay xa chạy, chứ chắc gì thứ họ cần đã là tiền bạc, vật chất. Có vẻ như anh đang đánh giá bản thân quá cao nên vội vàng phán xét người khác khi chỉ cho đi có một chút ít tiền bạc mà có thể yêu một cô gái thủ đô ăn diện, anh còn mất nhiều hơn thế. Thế mà anh dõng dạc tuyên bố từ nay sẽ không bao giờ yêu gái tỉnh lẻ.
Đây có lẽ cũng là bài học đắt giá cho các cặp trai gái khi yêu. Các cụ xưa có câu: "Bắc thang lên hỏi ông trời, lấy tiền cho gái có đòi được không?" thật chẳng sai chút nào là như thế!
Theo VNE
Bạn bè cười tôi ở rể, ăn bám bên nhà vợ Ở rể 10 năm nhà vợ, tôi có cảm giác hèn. Hèn nhất là khi bị bạn bè chê cười, giễu cợt. Trước giờ tôi luôn tự hào vì sống ở nhà vợ, có nhà ở Hà Nội lại chẳng phải lo thuê nhà như bạn bè. Tôi chỉ nghĩ đơn giản, việc ở nhà vợ hay không không quan trọng, chỉ cần...