Ngán ngẩm “bà cô” của người yêu
Tưởng đi lấy chồng cô sẽ bớt khó tính hơn không ngờ “bệnh” càng thêm nặng, vừa cưới được hơn tháng cô đã thở thườn thượt kêu chán vì nhà chồng keo kiệt, chồng ích kỷ, chẳng lẽ lấy rồi lại bỏ… và sau bốn tháng thì cô được toại nguyện trở lại nhà mẹ đẻ sống, cũng vì em anh dành thời gian lê la bôi xấu bố mẹ chồng với nhiều người để rồi họ biết chuyện, xúm vào chỉ trích.
Em không có ý trù ẻo đâu nhưng người như cô ấy, không mau thay đổi tính nết thì thật lạ nếu có được cuộc sống yên ổn, hạnh phúc.
Cô ấy không chỉ quá đáng với mình em mà còn “củ chuối chấm muối” với rất nhiều người xung quanh.
Em tự thấy mình cũng ra gì thế nên em mới được người tốt như anh để mắt tới… vậy mà em gái anh coi em như đồ bỏ đi, dù cô ấy từng phải nhờ vả em khá nhiều về nghiệp vụ lẫn kinh tế.
Những góp ý của em anh chẳng mấy khi mang tính xây dựng, mà giả sử cố lọc ra được tính hữu ích đi nữa thì thái độ của cô cũng hất đi hết cả. Lý ra chỉ cần nói ngắn gọn, nhẹ nhàng, là người khác sẽ hiểu và tiếp thu đằng này, chỉ vì thiếu tí gia vị, quên ít hành chẳng hạn, cô cũng làm như sắp cháy nhà đến nơi, phải la làng lên để tất cả ai cũng biết chị dâu tương lai của cô vụng dại đến thế nào, không chỉ một lần như thế.
Cô luôn lên giọng đánh giá em thiếu trách nhiệm, không hết lòng hết sức với việc nhà này. “Chị làm cái này đi, cứ để người khác phải nhắc mãi, chị làm ẩu thế, thôi để đấy, vụng quá thế không biết…”, nhưng ai cũng công nhận rằng để cô ấy động vào còn tan hoang hơn.
Có lần em anh cười khẩy: “Chị cứ giả vờ hiền lành, tỏ ra cao ngạo, thanh cao quá cái bản chất của mình đi”, Có khi còn nói trước mặt nhiều người rằng “Chị đừng làm bộ đóng kịch nữa…”. Trước mặt nhiều người cô sẵn sàng làm mất mặt ai đó và em là hay bị dính “trấu” nhất.
Video đang HOT
Em nín nhịn không một lần nói gì, em mang nỗi lòng bày tỏ với anh, vậy mà anh bảo em cố chấp, khi nào bị mẹ chồng nói hẵng lo, nhưng hỡi ôi có bao giờ mẹ nói với em đâu, cứ kiểu như ủy thác cho con gái làm thay để khỏi mang tiếng mẹ chồng ghê gớm thì phải. Mà mẹ và con gái thì như khăng khít như răng và môi, “môi hở, răng lạnh”, chê con gái thì khác gì mắng vào mặt bà…
Bao lần em muốn dằn mặt cô ấy, muốn nói thẳng với cô rằng, nếu cần thì mẹ sẽ bảo, không cần cô xía vào, nhiều lần ức ứa gan em muốn quát cho một trận “Ăn nói cư xử cho cẩn thận đừng để bị nói là được ăn học đàng hoàng mà vô văn hóa, có tài mà không có đức cũng chỉ là đồ bỏ đi thôi”. Nhưng nhìn sang thấy mẹ anh chẳng có ý gì phản đối con gái, nên em biết mình đã ở vào thế yếu rồi.
Cô ấy không chỉ quá đáng với mình em mà còn “củ chuối chấm muối” với rất nhiều người xung quanh, em nhớ đầu năm ngoái còn phải họp họ khẩn cấp cũng vì thái độ bất kính của cô với một vài người, đã nhắc nhở, kiểm điểm và rút kinh nghiệm nhưng em anh vẫn chứng nào tật nấy.
Tưởng đi lấy chồng cô sẽ bớt khó tính hơn không ngờ “bệnh” càng thêm nặng, vừa cưới được hơn tháng cô đã thở thườn thượt kêu chán vì nhà chồng keo kiệt, chồng ích kỷ, chẳng lẽ lấy rồi lại bỏ… và sau bốn tháng thì cô được toại nguyện trở lại nhà mẹ đẻ sống, cũng vì em anh dành thời gian lê la bôi xấu bố mẹ chồng với nhiều người để rồi họ biết chuyện, xúm vào chỉ trích. Em không có ý trù ẻo đâu nhưng người như cô ấy, không mau thay đổi tính nết thì thật lạ nếu có được cuộc sống yên ổn, hạnh phúc.
Song càng thế em anh càng ghen tị vì thấy em được quá nhiều, cô rắp tâm muốn em bẽ mặt cho bõ ghét chăng? Một lần như thế, thím anh đến an ủi, “Cháu đừng chấp”, nhưng em không chấp không được, em không thể sống thoải mái khi tâm lý bị đè nặng như vậy.
Em anh ngày càng quá quắt, song cô ấy là một phần không thể thiếu, ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc sống của anh, nên những vấn đề em gặp với cô ấy, em phải tự giải quyết thôi và phương án tối ưu em chọn là “bỏ của chạy lấy người” dù nuối tiếc vô cùng khi phải giã từ toàn bộ sáu năm rưỡi quen biết và hai năm chính thức đặt quan hệ yêu đương với người em thực sự muốn gắn kết cuộc đời.
Song chắc chắn sẽ không bao giờ em có thể quên anh và cả em gái anh nữa.
Theo VNE
Sự thật mà tôi nói ra sẽ làm đắng lòng nhiều người...
Nói xấu một người phụ nữ là điều không nên, càng không nên hơn khi người đó là vợ mình. Nhưng một khi người ấy đang làm hại nhiều người thì sự im lặng chính là đồng lõa với cái xấu.
Anh bạn thân của tôi ở TP HCM nhắn tin: "Con cáo nhà cậu lại giở trò nữa rồi kìa. Vô đây mà coi". Anh ta quăng cho tôi link của một bài báo. Tôi đọc xong, kết luận: Đây hình như là Cáo!
Tôi thật sự dốt công nghệ thông tin vì tôi không được đào tạo chuyên môn về ngành học đó nhưng tôi không mù tịt về mạng xã hội như ai đó nói. Những người sống ở nước ngoài hẳn sẽ biết rằng, một người có công ăn việc làm tử tế, không thể suốt ngày lê la trên Facebook để làm những chuyện vô bổ như bỡn cợn người này, chỉ trích người kia, khích bác người nọ. Hơn nữa, một người có tâm địa xấu xa thì không bao giờ có được những việc làm lương thiện dù suốt ngày họ rao giảng đạo đức.
Vợ tôi là một kẻ như vậy. Sai lầm của tôi bắt đầu từ khi tôi nhận lời một người quen để đưa Cáo (tạm gọi như vậy) ra nước ngoài bằng con đường kết hôn giả. Để hồ sơ chắc chắn không bị đánh rớt, một đám cưới đã được tổ chức linh đình trong lần thứ hai tôi về nước. Sau đó là tuần trăng mật.
Điều tôi không thể nào ngờ được là ngay đêm đầu tiên, khi tôi mang chăn màn xuống đất ngủ thì chính Cáo đã lôi tôi lên giường. Cô ta đã ngấu nghiến tôi như thể chúng tôi là một cặp vợ chồng thật sự. Kết quả là tôi đã thay đổi suy nghĩ, mặc nhiên xem đấy là vợ của mình. Điều đó đồng nghĩa với việc khi đưa được Cáo ra nước ngoài, tôi không hề nhận thêm một đồng nào của cô ta từ khoản thù lao mà đáng ra tôi phải nhận được theo hợp đồng kết hôn.
Tôi nghĩ âu cũng là duyên phận. Ở bên đó tôi suốt ngày đầu tắt mặt tối với công việc để lo cho gia đình còn ở Việt Nam, lại rất sợ bị vợ bỏ như nhiều người bạn khác nên không bao giờ dám để ý một cô gái nào. Thế mà giờ đây tự nhiên tôi có được một người vợ xinh đẹp, hẳn là ông trời cũng thương tình nên mới ban ơn cho tôi như vậy.
2 năm đầu, Cáo rất ngoan hiền. Suốt ngày đi học tiếng, học lái xe; về nhà thì nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa. Tôi thật sự hạnh phúc với món quà quý mà số phận mang đến cho mình. Có lần tôi bảo: "Khi nào em có công việc ổn định, anh sẽ lo thủ tục để lãnh mẹ em sang ở với chúng mình". Đó là tôi nói hoàn toàn thật lòng.
Nhưng kể từ khi Cáo đi làm thì mọi việc bắt đầu đảo lộn. Hết giờ làm, Cáo không về nhà mà tụ tập bạn bè đi tiệc tùng, đi bar, có khi nửa đêm mới về nhà, người nồng nặc mùi rượu. Tôi nhịn riết hết chịu nổi nên bảo cô ta: "Nếu em cứ như vậy thì hãy tự lo liệu cuộc sống của mình". Như chỉ chờ vậy, Cáo dọn ra thuê nhà ở riêng.
Tôi biết mình nóng giận lỡ lời nên tìm đến nhà trọ xin lỗi, năn nỉ cô ta quay về. Thế nhưng tôi nhận được lời thách thức: "Tại anh đuổi tôi chớ đâu phải tôi muốn đi? Mà tôi đã đi rồi thì không bao giờ quay lại".
Rất nhiều chuyện đã xảy ra với tôi trong giai đoạn đó khiến tôi không tập trung vào công việc, cuối cùng bị sa thải. Cuộc sống càng khó khăn hơn. Túng cùng, tôi bảo Cáo trả cho tôi số tiền mà ngày trước cô ta thuê tôi rước qua bên đó. Cáo vênh mặt: "Tôi đã trả cho anh còn nhiều hơn số tiền đó. Anh không biết là ngủ với tôi mỗi đêm phải mất bao nhiêu à? Bây giờ nếu tính kỹ, có khi anh còn nợ lại tôi".
Đến lúc đó, tôi không còn nghi ngờ gì nữa. Cái đuôi con cáo đã lộ ra. Tôi bảo cô ta làm thủ tục ly hôn. Thế nhưng cô ta không chịu: "Anh thích thì cứ làm chứ tôi không làm". Thật ra thì cô ta sợ tốn tiền nộp hồ sơ dù số tiền đó chẳng đáng là bao.
Qua bạn bè, tôi biết Cáo đang cặp với một gã người Hoa có cửa hiệu lớn ở Chinatown. Hắn cung phụng cho Cáo như một bà hoàng. Đến lúc đó, tôi không quan tâm đến cô ta nữa. Bất ngờ sau đó tôi nhận được tin Cáo bị tai nạn ô tô dập não, có người đồn đãi thật ra là Cáo bị bà vợ của gã người Hoa đánh ghen. Tôi có đến thăm mấy lần nhưng lúc đó Cáo đã mất trí nhớ, không nhận ra tôi.
Bẳng đi một thời gian chừng 2 năm, tôi tình cờ thấy Cáo "tái xuất giang hồ" ở một bang miền Bắc lạnh lẽo. Trên mạng xã hội, Cáo vẫn xinh đẹp như xưa nhưng nhìn kỹ, tôi thấy vẻ mặt cô ta có điều gì đó bất bình thường. Chút tò mò khiến tôi trở thành một trong số friends của Cáo. Và tôi thấy cô ta bắt đầu tung chiêu cưa cẩm những gã đàn ông, cả những anh độc thân lẫn những anh đã có vợ. Trong số này, người sập bẫy mới nhất là một tay kỹ sư ở Sài Gòn.
Tôi không nghĩ người trong bài báo mà bạn tôi nói đúng trăm phần trăm là Cáo bởi có những điều chưa đúng, có những điều còn hơn thế mà chỉ tôi mới biết. Nhưng đối với Cáo tất cả những việc làm đó đều đúng. Có lần cô ta đã nói với tôi: "Phàm đã sinh ra làm con người trên thế gian này thì người ta có quyền làm tất cả những gì mà người ta thích". Có thể so với những chuẩn mực đạo đức thì đó là sai, nhưng với Cáo thì suy nghĩ đó, hành động đó hoàn toàn đúng.
Thế nhưng tôi vẫn muốn nói với Cáo là "đời có vay, có trả". Hãy dừng lại để làm một người lương thiện cho phần đời còn lại. Tôi cũng muốn nói với những người đàn ông đang còn mụ mị xung quanh Cáo biết rằng nếu họ không có đủ năng lực tài chính thì đừng có dây dưa với người phụ nữ ấy bởi chuyện bị đá chỉ là điều sớm hay muộn.
Sự thật mà tôi nói ra sẽ làm đắng lòng nhiều người. Ai trách thì tôi đành chịu nhưng thấy sai mà không nói thì lại càng sai hơn...
Theo VNE
Chẳng lẽ khi yêu người ta lại ngu si, đần độn như vậy sao? Tôi không phủ nhận là mình có máu đào hoa bởi suy cho cùng, đàn ông mà không có chuyện đó thì người ta sẽ bảo mình ái nam, ái nữ. Nhưng lần này, cái máu ấy nó đang làm cho tôi lên bờ xuống ruộng. Đúng hơn là tôi bị sét đánh. Lưỡi tầm sét này không giống bất cứ cái nào...