Ngăn bí mật trái tim
Trái tim con người ai cũng có một ngăn bí mật chứa những nỗi niềm xót xa, những con người kỷ niệm hay những ký ức xa xăm.
Tôi luôn tin rằng trong lòng mỗi người luôn tồn tại hình bóng của một ai đó mà nếu cho phép bạn yêu một trăm hay một ngàn lần nữa bạn cũng không thể quên. Đó có thể là mối tình đầu, là những lần đổ vỡ, là người mang lại cảm giác bình yên nhất, hay là người khiến bạn suy sụp, mất niềm tin vào cuộc sống, là những người mà ta không thể nào quên và khắc sâu trong tim như một vết thương lòng khó chữa…
Ngăn bí mật trái tim thì sẽ mãi bí mật ở đó, đừng cố mở nó ra cũng như nhớ mãi về nó (Ảnh minh họa)
Trái tim con người ai cũng có một ngăn bí mật chứa những nỗi niềm xót xa, những con người kỷ niệm hay những ký ức xa xăm. Để rồi khi ta bất chợt gặp lại, tấm bình phong ký ức chợt nhói lên, mọi thứ trước mắt nghẹn lại, tim lỗi nhịp, và não ta như một cuốn phim chiếu ngược, mọi ký ức ùa về.. đó là khi ngăn chứa bí mật của ta chợt vợ òa.
Đôi khi chính hình bóng, chính ngăn trái tim ta luôn ẩn giấu ấy sẽ là điều ái ngại cho người đến sau, là nỗi niềm nhức nhối khi yêu thương chỉ cho là tạm bợ, là để khuất lấp nỗi đau và tệ hơn là người thay thế. Đó chính là nỗi sợ hãi lớn nhất cho những ai là người đến sau, cảm giác chẳng bao giờ có thể đánh bật người cũ ra khỏi ngăn bí mật ấy, cảm giác ta chỉ là người đứng ngoài nhìn cái ngăn bí mật ấy một cách thèm thuồng nhưng không thể nào mở nó ra và bước vào…
Video đang HOT
Ta không phản bội hiện tại, không mong chờ tương lai nhưng ta lại chung thủy khá nhiều với quá khứ. Ta cứ mãi ôm nỗi niềm, đau đáu nhớ về những việc đã xa, về những người đã đi qua cuộc đời, về những hạnh phúc hay những thất bại. Điều đó không sai vì nhờ những lần đó ta mới trưởng thành và là ta của ngày hôm nay. Nhưng dần dà nếu ta cứ mãi ôm cái quá khứ ấy để đem so sánh với hiện tại, với những người đến sau thì đó thật không công bằng. Quá khứ đã mãi dừng lại sau ngưỡng cửa thời gian thế sao ta còn muốn lôi nó vào hiện tại và định đưa nó đến tương lai. Tại sao ta không dừng lại đặt nó ở đó và mãi ở đó, sau cánh cửa của hiện tại…
Thật đáng buồn khi ta là người đến sau nhưng thật đáng thương khi ta chấp nhận làm người thay thế. Tại sao ta phải là người xóa hộ ký ức, là người chắp vá trái tim, là người lau nước mắt, là người luôn là cái bóng của người đến trước để rồi tim chợt nhận ra ta dù gì ta cũng chỉ mãi là người đến sau và sẽ mãi không thể nào thay thế. Hà cớ gì ta phải hành hạ bản thân để rồi nhận lại giá đắt như thế?
Trong lòng ta luôn có vị trí dành cho một người duy nhất, một người mãi mãi mà chính chúng ta nhiều khi cũng không biết tại sao và cũng chả có ai có quyền hỏi lý do tại sao họ ở đó. Thế nên đừng bao giờ hỏi câu như: “Trước đây anh/em đã yêu ai chưa?” mà hãy hỏi: “Sau này có ai có thể thay thế được anh/em không”..
Ngăn bí mật trái tim thì sẽ mãi bí mật ở đó, đừng cố mở nó ra cũng như nhớ mãi về nó.. Quá khứ thì mãi chỉ là quá khứ mà thôi…
Theo Khampha
Hãy biết buông tay
Thôi thì khi môi hôn đã nhạt, hãy biết buông tay.
Có những lúc tôi cũng tự hỏi mình, phải chăng đã dành quá nhiều tâm trí cho tình yêu. Không phải là những tình yêu có thể thề nguyền sống chết bên nhau, mà chỉ là những mảnh tình đơn phương, tồn tại như rót nước ra biển lớn.
Họ, con nguời tôi đã yêu hơn cả bản thân mình, tự khóc và tự vỗ về cho bản thân mình những lúc gió lạnh thổi buốt qua, cả thể xác và cả cơn gió lạnh trong lòng. Họ vẫn đang sống với tình yêu và cuộc sống của họ, một cách say mê và trọn vẹn. Tại sao tôi cứ nhốt mình mãi trong những ký ức mà với người ta chỉ là những chuyện đã xảy ra, những kỷ niệm mà với ai đó chỉ là những con đường không đi với người này thì đi với người khác.
Tôi đã thương nhớ một người dưng mất rồi (Ảnh minh họa)
Người không mang yêu thương sẽ thấy đó là những chuyện giản đơn và chóng quên như những chuyện thường nhật xảy ra hàng ngày. Còn với kẻ mang theo những yêu thương và chất chồng nỗi nhớ thấy cả những ngọn cỏ cũng trở nên thi vị, thấy những con đường tắc nghẽn cũng mang cả ý thơ. Là Trương Định mờ sương, là Tháng mười một ơi chậm chậm trôi, để tôi được yêu anh nhiều hơn chút nữa.
Mà có tội chi đâu bởi đơn giản người ta đâu yêu mình, chẳng qua "chỉ là những chông chênh đi ngang rồi buộc chúng mình vào đó", tại mình tự nhặt lấy và đem về nuôi những ảo mộng là những hạt cây không nảy mầm mà thôi. Có chi đâu ai cũng có một thời để yêu và để nhớ, cũng chỉ là duyên số lướt qua nhau.
Chắc anh vẫn đi làm đều đặn, vẫn cà phê với những sinh hoạt hàng ngày, vẫn chạy bộ qua công viên như những ngày hôm ấy, có vòng chạy nào anh nhớ đến tôi không?
Vẫn muốn một lần nghe anh hát, chắc có lẽ sẽ hay và trầm ấm như trong tưởng tượng của tôi. Nhưng nếu không hay tôi vẫn thấy hạnh phúc khi bên anh. Muốn được thấy anh vào bếp chắc sẽ nấu ăn rất nhanh nhẹn và gọn gàng hoặc loay hoay với nồi niêu xoong chảo, nhưng là gì thì tôi thấy vẫn yêu. Mà nếu càng nhiều kỷ niệm thì tôi càng yêu anh hơn, càng chìm đắm trong cơn say của cuộc đời. Vốn trong mắt kẻ si tình, cái gì cũng đẹp, cũng có một lý do để tha thứ.
Một thời gian trôi qua cứ nghĩ là đã quên anh rồi. Nhưng hóa ra tình cảm là những đốm than hồng chỉ cần cơn gió nhẹ, lửa lại bùng lên mạnh mẽ. Có lẽ chưa bao giờ tôi hết yêu anh. Ngồi xem bộ phim, thấy nữ chính đau khổ với lời tỏ tình bị chối từ, cô ấy đi, ngã khụy và khóc bên những vạt hoa ven đường. Tôi cũng khóc òa như thấy mình trong ấy. Cảm thấy tủi thân và lạnh lẽo. Mắt nhòa đi vì lệ, cả những yêu thuơng, nhớ nhung, trách móc, tha thứ tôi trút vào trong ấy. Cứ ngỡ là đã quên, nay lại vỡ òa. Tôi vẫn nhớ hơi ấm bàn tay anh, một cái nắm tay sao lại ấm áp và bình yên đến thế. Giây phút đó tôi cứ ngỡ hơi ấm bàn tay ấy đủ để dắt tôi vượt qua giông tố của cuộc đời.
Yêu thương là một thứ lạ lùng, mạnh mẽ và vững bền dù thời gian qua đi, song cũng mong manh đến nhường nào. Đã từng hiện hữu giờ lại biến mất như hư vô, có có không không.
Tình yêu có hai thái cực là yêu và hận. Nếu hỏi ai là người tôi yêu nhất? Đó là anh. Ai là người tôi ghét nhất cũng là anh. Vốn dĩ người ta chỉ ghét những thứ mình yêu thương. Vì để ý, quan tâm đến nó, muốn nó theo ý mình, mà không được nên mới ghét. Tôi đã thương nhớ một người dưng mất rồi.
Tôi đã từng tặng anh một nhánh san hô, nó có vẻ vững chãi và kiên định giống anh. Nhìn nó tôi nghĩ đến anh. Với tôi san hô là quà của biển. Không phải đẹp kiêu sa như những hạt châu ngọc được sinh ra từ hạt cát, lấp đầy nỗi đau của con trai bằng từng mảng xà cừ. San hô mộc mạc, giản đơn và cũng xinh đẹp. Anh có hiểu ý nghĩa của nó không? Tôi tặng và không đòi lại đâu. Tự cười với mình..
Thôi thì khi môi hôn đã nhạt, hãy biết buông tay.
Theo Khampha
Yêu anh không dễ như em tưởng Anh cứ như "người của công chúng", xung quanh anh toàn những hotgirl, những bóng hồng. Nói về anh, hình mẫu lãng tử của bao ngôn tình. Nói về em, em không biết nữa. Người ta nói mỗi người có một nét duyên khác nhau tạo nên những dấu ấn riêng biệt. Nhưng sao mãi em vẫn chưa tìm được, nét gì đặc...