Ngậm trái đắng vì chồng vô tâm, an phận
Đã không giúp vợ việc nhà, chồng tôi lại “an phận” với mức lương 5 triệu đồng/1 tháng vì cho rằng đã “hơn khối người”.
Chồng tôi là con một, được nuông chiều từ bé. Anh chẳng bao giờ phải động tay chân vào việc gì và suy nghĩ chuyện gì, vì tất cả đã có bố mẹ lo.
Bố mẹ chồng tôi không giàu, nhưng đều là công chức nhà nước, đi làm đến tháng lĩnh lương, nên chưa phải để chồng tôi bị đói bao giờ. Có lẽ vì thế mà chồng tôi sinh ra thói ỷ lại từ bé, chẳng biết lo lắng việc gì.
Cưới nhau về được 3 năm, có với nhau một mặt con, nhưng chưa bao giờ anh làm giúp tôi một việc gì. Cứ đi làm về đến nhà là anh thay quần áo, tắm giặt rồi vào phòng chơi game, hoặc xem ti vi, đợi đến giờ cơm thì ra ăn.
2 năm đầu chúng tôi ở chung với bố mẹ chồng còn đỡ, vì mọi việc cơm nước đã có bố mẹ chồng đỡ đần, nhưng từ khi ở riêng đến nay, đã hơn một năm nhưng chồng tôi vẫn không hề thay đổi, anh ỷ lại tất cả mọi việc cơm nước, nhà cửa, chăm sóc con cái dành cho tôi. Còn anh, ngoài công việc ra về đến nhà là chỉ ăn, chơi và thư giãn.
Ngày nghỉ thứ 7, chủ nhật tôi bảo anh cùng tôi dọn nhà cửa, anh cũng gật gù rồi bỏ đấy chứ không làm. Tôi trách thì anh bảo làm gì có việc gì to tát đâu mà cứ làm loạn lên, rồi anh lại bỏ đi đâu đó, khi thì lang thang quán cà phê, quán cóc ven đường uống đi rượu, chém gió với bạn bè.
Video đang HOT
Tôi buồn lắm, tính nói với bố mẹ chồng để ông bà nói đỡ, nhưng vừa mở miệng ra thì mẹ chồng tôi đã chặn họng tôi lại. Bà bảo, chuyện nhà cửa bếp núc, đàn ông họ làm được đến đâu thì làm, còn không thì kệ họ, đừng bắt họ phải làm theo ý mình.
Bà còn bảo, chồng tôi từ bé đến lớn bố mẹ không bắt phải làm việc nhà, giờ vợ bắt làm việc nhà thì nó không làm là đúng rồi, phụ nữ có cái nhà không dọn được lại còn tỵ nạnh với chồng.
Không chỉ chuyện chăm sóc con cái và dọn dẹp nhà cửa, công việc của anh cũng vậy, cứ đi làm hết giờ về là anh xả hơi, chứ chẳng lo nghĩ gì cho công việc. Thu nhập mỗi tháng của anh chỉ được 5 triệu đồng, cộng với của vợ được 4 triệu là 9 triệu, con thì gửi ông bà trông, nhưng có tháng không đủ tiêu thì chồng tôi lại sang xin trợ giúp của ông bà nội, có lần thì anh đi vay bạn bè.
Tôi bảo với chồng anh xem tính thế nào, cố gắng làm cái gì thêm kiếm tiền, chứ cứ xin của ông bà mãi cũng ngại, mà vay thì rồi cũng phải trả, nhưng chồng tôi cũng chẳng quan tâm. Anh bảo, giờ người ta thất nghiệp đầy ra, mình có công việc mà làm là hơn khối người rồi còn đòi hỏi gì nữa.
Buồn vì sự vô tâm và trẻ con của chồng, nhưng chẳng biết làm sao để anh sửa tính đó được, nhất là bố mẹ chồng tôi luôn đứng về phía anh, và vẫn chu cấp tiền cho anh mỗi khi chúng tôi thiếu tiền. Ông bà cứ tưởng như vậy là thương con, nhưng biết đâu đang hại chính con mình, làm cho con có thói quen ỷ lại.
Theo Đất Việt
Mặc nhầm quần chíp của bồ về nhà bị vợ phát hiện
Đây là chuyện có thật, không hề bịa chút nào. Đó là câu chuyện về người chồng của tôi mà chính tôi là người chứng kiến chuyện này.
Tôi xin gửi lên đôi dòng tâm sự để mong chị em hãy tỉnh táo, đừng quá tin vào chồng của mình. Và mong đấng mày râu, có ăn vụng thì phải biết &'chùi mép'.
Đàn bà chúng tôi sinh ra là để phục vụ đàn ông, chăm chồng, chăm con, chăm cả gia đình nhà chồng. Tuy nhiên, đó không phải là nhiệm vụ đóng đinh, chỉ là chúng tôi nghĩ, mình nên làm thế. Và những người yêu chồng thật lòng mới muốn làm như vậy. Họ không có tình cảm thật sự, họ sẽ chẳng bao giờ chuyên tâm vì người khác như vậy.
Tôi vốn là một người vợ an phận, chăm chỉ làm lụng, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho chồng, cho con. Đi làm cả ngày, tối về tôi lại lao đầu vào việc nhà, chăm con. Nói chung, thời gian dành cả cho chồng con. Chồng tôi chưa bao giờ phàn nàn điều gì về tôi, thậm chí anh còn hay khen ngợi tôi là người đảm đang, tháo vát, anh còn nói tự hào vì lấy được tôi. Gia đình anh đối xử cũng rất tốt và trân trọng tôi. Có lẽ họ nghĩ, tôi là người phụ nữ tốt, là sự lựa chọn đúng đắn của anh.
Chồng tôi, ai cũng phải khen anh ngoan ngoãn, hiền lành. Ai cũng bảo vợ chồng tôi đúng là một cặp trời sinh. Vì anh đúng là đức độ. Chưa bao giờ tôi thấy anh to tiếng với ai trong nhà, đi ra ngoài cũng điềm đạm. Khi tôi sinh con, có việc gì anh cũng giúp, ân cần. Đêm con khóc, anh dậy chăm con cho tôi ngủ vì thương tôi vất vả con thơ cái quấn.
Thấy chồng như vậy, tôi mừng lắm. Có con là mọi việc chồng đều làm, ngay cả rửa bát, lau nhà. Vì con quấn tôi nên tôi không thể làm được gì cả. Có khách tới nhà, ai cũng khen chồng đảm đang, vì anh cứ đứng lên liên tục trong bữa ăn mà không sai vợ một cái gì cả. Tôi cảm thấy mình thật may mắn vì lấy được người chồng như anh.
Thú thực, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện, chồng mình lại có ngày ngoại tình hay lén lút với người khác. Anh không thể hiện cái gì khiến tôi nghi ngờ cả. Tôi cảm thấy vui vẻ, quý mến anh, yêu thương anh vô cùng. Tôi muốn dồn hết tâm huyết này cho chồng, cho con.
Cuộc sống cứ trôi đi như vậy, tôi an tâm với việc làm vợ, làm mẹ của mình và cũng an tâm về người chồng tôi hoàn toàn tin tưởng. Cho đến một ngày, anh báo về muộn và bảo tôi phần cơm. Anh trình bày là hôm nay công ty liên hoan nên không thể không đi. Anh còn đăng ảnh lên FB cho tôi xem, thế nên không có gì tôi phải nghi ngờ cả.
Tối hôm ấy, anh về muộn và còn kể chuyện đang ăn thì mất điện thế nên mọi người giải tán luôn chứ định là di hát hò. Lúc anh thay đồ, anh cởi quần áo trước mặt tôi. Vì là vợ chồng nên không còn ngại chuyện đó, với nhà cũng không có ai ngoài con nhỏ. Tôi bàng hoàng thấy anh mặc đồ lót của đàn bà. Trời ạ, tôi nhảy bổ lại hỏi anh, "anh mặc cái gì đây?". Lúc ấy, anh nhìn xuống và mặt tái mét, không kịp phản ứng. Có lẽ, điều này ngoài sức tưởng tượng của anh, nó quá bất ngờ nên anh không kịp bịa ra lý do nào đó chống chế.
Anh bảo, &'anh, anh mặc nhầm'. Nhầm ư, nhầm thì nhầm của ai được vì đó là đồ của đàn bà. Anh đi liên hoan mà lại nhầm quần của đàn bà sao. Tôi choáng luôn, không còn gì để nói, anh đã ngoại tình, bằng chứng lù lù ra đó, còn chối sao được?
Sự thật này khiến tôi sốc nặng, tôi cảm thấy run rẩy toàn thân. Tôi đau khổ lắm, tại sao anh lại lừa dối tôi trắng trợn thế. Anh còn luôn tỏ ra mình là người đàn ông mẫu mực nữa. Tại sao lại ra nông nỗi này?
Anh kể cho tôi nghe chuyện mất điện. Phải chăng khi vào nhà nghỉ với người con gái kia đã mất điện, hoặc là đến nhà người ấy rồi mất điện để rồi anh vội vàng về nhà và mặc nhầm quần?
Trời ơi, tôi uất nghẹn nhưng lại thấy buồn cười vì anh. Anh là như vậy sao? Bây giờ, anh thú nhận là anh đã ngoại tình. Thật tình, tôi không thể nào tin được anh đã như thế từ khi nào. Chỉ là, không còn cách nào chối cãi nên anh đã phản bội tôi.
Bây giờ, nhìn anh, tôi cảm thấy ghê sợ. Tôi không muốn đề cập tới chuyện này nữa, nhưng sống với con người như vậy, ngoài miệng thì ngọt ngào còn bên trong thì lén lút ngoại tình. Tôi chán lắm rồi vì tôi không biết, anh còn làm những chuyện mờ ám gì sau lưng tôi nữa. Thật ra, anh yêu tôi được bao nhiêu và thật ra, tôi có nên tin tưởng anh nữa không? Sao mà có thể toàn tâm toàn ý với anh được nữa khi anh đã lừa dối tôi?
Theo VNE
Thu nhập trên 15 triệu, chồng của tôi vẫn chưa hài lòng Thu nhập trên 15 triệu/ tháng nhưng chồng tôi chưa bao giờ hài lòng, anh vẫn tự học ngoại ngữ để tìm kiếm công việc tốt hơn Tôi không bênh vực gì chị Hà Liên hay Phạm Yến, nhưng so với mặt bằng chung của xã hội bây giờ thì thu nhập 4 triệu đồng/1 tháng đối với một người đàn ông có...