Ngậm ngùi một nỗi đau!
Ước chi có một lúc nào đó, em đặt mình vào suy nghĩ của anh, tin anh, yêu anh như chính tình yêu mà anh dành cho em đó…
Giờ em đã đi về một nơi thật xa – nơi mà thật khó để anh có còn cơ hội được gặp lại em. Em đã để lại trong anh một chút tiếc nuối xót xa nghẹn ngào và phải chăng những giọt nước mắt khô đã lăn dài trên đôi má?
Đôi mắt anh chợt nhìn về phía xa xăm nơi cuối chân trời hoàng hôn đang đỏ ửng và đôi chim đang khoe những điệu nhảy đẹp nhất trên bầu trời hôm nay trong tiếng sáo du dương của những đứa trẻ trâu. Những dòng suy nghĩ chợt đưa anh về với những kỉ niệm của những tháng ngày chúng mình bên nhau nhưng giờ chỉ còn là dĩ vãng bởi ngay chính lúc này đây, em đang vui vẻ bên vị hôn phu tuyệt vời của em, còn anh vẫn ở đây một mình một bóng em ạ!
Ở nơi này anh chỉ còn biết chúc em đang ở nơi trời hải ngoại hãy sống thật hạnh phúc như những suy nghĩ về hạnh phúc của em nhé. Cái thứ hạnh phúc mà để có được nó, em đã phải đánh đổi thật nhiều… nhiều hơn những gì một cô gái đôi mươi có thể tưởng tượng ra phải không em? Nhưng có gì là không thể đâu bởi tình yêu đâu có phân biệt gì tuổi tác phải không em?
Không biết em còn nhớ những vần thơ anh viết, những nụ hồng anh trao, những ánh sao lấp lánh trên con đường đi học thêm về, những ánh mắt dại khờ nhìn nhau khi giờ học gần tan không? Còn anh thì chưa lúc nào quên em ạ! Ngày hôm nay khi ở nơi này, anh chỉ còn có một mình nhưng đã có rất nhiều người nói anh vui tính, dễ gần, lạc quan, yêu đời… nhưng có mấy ai hiểu được trong sau thẳm nụ cười tươi như mùa xuân tỏa nắng ấy là sự giằng xé, gặm nhấm từng ngày của nỗi đau riêng mình anh?
Giờ anh có cảm giác mình giống như một người chiến sĩ trở về sau trận đánh, họ được mọi người tung hô như những vị anh hùng nhưng có ai biết trong lòng họ là những vết thương những vết thương về thể xác và tinh thần nữa, để rồi mỗi khi trái gió trở trời là vết thương đó lại tái phát.
Không biết giờ em còn nhớ không? Em còn nhớ câu nói đã khiến anh ngộ nhận với tình yêu của chính mình không? “ Chuyện của chúng mình ra trường rồi tính“, câu nói đó sao nhẹ nhàng đến vậy nhưng nó đã đốt cháy một trái tim tràn ngập tình yêu đó em, một trái tim đang trong những giây phút hấp hối cuối cùng? Mặc dù đó chỉ là một lời động viên trong lúc anh học hành sa sút nhưng đối với anh đó là một niềm hạnh phúc mà cả đời này không có được lần thứ hai.
Video đang HOT
Tình yêu anh dành cho em vẫn không thể xóa nhòa sau ba năm xa cách (Ảnh minh họa)
Cảm ơn em đã mang lời nói đó đến với anh! Chính câu nói đó đã thay đổi cả cuộc đời anh nhưng cũng chính câu nói đó đã giết chết con tim anh em ạ. Anh từ người luôn cảm thấy bất lực trước những sự đổi thay của thời cuộc, của lòng người, của những sự thật phũ phàng… Nhưng nhờ câu nói đó đã giúp anh biết học cách chấp nhận với cuộc sống phong trần đầy nghiệt ngã này và từ ngày ấy, anh biết mình còn sống là còn có ý nghĩa với cuộc đời này nhiều hơn. Giờ đây, anh đã và đang đạt được những gì mà mình mong muốn nhưng em à, em có biết không, khi anh ngoái cổ nhìn về phía sau con đường của mình, anh thấy nó thật trống vắng và lạnh lẽo đó em. Anh chợt nhận ra đường dài chỉ có riêng mình anh đi… anh không muốn điều đó nhưng rồi anh lại phải chấp nhận nó như một sự thật tất yếu của cuộc sống.
Một góc tối của cuộc đời để là những giây phút để những lời ước thăng hoa, anh ước chi em những suy nghĩ, những khát khao những trăn trở bao năm nay của một người con trai xuất thân trong một gia đình nghèo khó như anh, ước chi em có thể cùng bên anh những lúc vui buồn và trắc trở trên đường đời, chúng mình sẽ nắm chặt tay nhau để bước qua những phong ba bão táp của cuộc đời. Ước chi có một lúc nào đó, em đặt mình vào suy nghĩ của anh, tin anh, yêu anh như chính tình yêu mà anh dành cho em đó… Chỉ thế thôi mà sao anh ước hoài không được?
Nhiều lúc thật ngớ ngẩn anh lại nghĩ rằng chúng mình đã hiểu hết về nhau? Những điều anh ước chỉ là những điều anh mơ vì em chưa từng tin anh dù chỉ một lần và vì anh cũng chưa từng dám chứng minh cho em thấy là em hãy tin anh. Anh là kẻ thất hứa với em nhiều hơn thì phải… dĩ nhiên điều gì cũng có những nỗi khổ riêng của nó và nếu chúng mình biết cảm thông cho nhau thì thật tuyệt nhưng thật ra, chúng ta đều hiểu em chưa từng cho anh cơ hội lấp đầy những góc tối trong lòng em, chưa từng yêu anh dù chỉ là một chút mà tất cả chỉ là sự giả tạo sự thích thú của những người đang độ tuổi tập yêu. Họ lần đầu tới với tình yêu bằng ánh mắt và cái nhìn đầu tiên em ạ! Và rồi họ ngộ nhận những thứ trước mắt họ chính là tình yêu của họ để rồi khi họ có đầy đủ suy nghĩ thì họ lại nói một câu phớt lờ “À, mình nhầm! Không phải ai dễ coi và có chút tài cũng là người mình yêu?”. Em đã từng ngộ nhận với tất cả những gì đã diễn ra. Và để rồi tình cảm của chúng ta cứ nhạt nhòa theo cơn gió rồi vội vàng theo bước chân ai đó ra đi.
Thời gian cứ trôi như gió thôi mưa bay nào có chờ đợi riêng mình ai? Và mùa hè về với những tiếng ve râm ran, cũng là lúc chúng ta xa nhau và đó cũng là lúc anh nhận ra tình cảm thật của em, anh chỉ là trò đùa trong con mắt em. Tình cảm chúng mình như dòng nước đã trôi đi không trở lại bao giờ. Người ta bảo tình yêu học trò như cơn gió… vậy mà đối với anh, tình yêu đó vẫn không thể nào xóa nhòa sau 3 năm xa cách. Em đâu biết rằng, anh vẫn còn những nhớ nhung về em và vẫn yêu em như ngày nào… nhưng giờ phút này anh hiểu mình đã sai lầm suốt những năm đã qua khi cứ giữ mãi hình bóng em! Anh nghĩ anh chưa từng yêu em mà chỉ ngộ nhận tình cảm thì đúng hơn nhưng tai sao anh lại luôn nghĩ về em? Đó là một câu hỏi lớn của cuộc đời anh mà giờ anh vẫn chưa tìm thấy lời giải?
Mặc dù vẫn biết thời gian là lời giải là bài thuốc thần kì hàn gắn mọi vết thương, vẫn biết sẽ có một lúc nào đó anh quên em, quên đi mối tình đầu đầy đáng thương và đáng giận… nhưng anh phải đợi đến lúc nào đây hả em?
Giờ đây anh không bết mình nên hận em vì em đã lấp kín đường vào trái tim của anh hay giận anh vì mình ngu ngơ mà ngộ nhận tình yêu nơi em? Nhưng dù sao đi nữa… anh cũng cảm ơn em vì chính em đã đưa anh về với thực tại này!
Theo Eva
Tiếng thở dài của số phận
Nhìn qua ô cửa sổ máy bay, dưới kia là trập trùng những cánh rừng thông kéo dài đến phía chân trời, bao phủ một màu xanh tưởng chừng vô tận...Như chính những ngày tháng ấy đã qua trong tôi.
Tiếng nhạc bài hát "forever" trong bộ phim "mối tình đầu" (một cơn sốt của điện ảnh Hàn Quốc cuối thập niên 90) cất lên, tự nhiên tôi cảm thấy như tim mình thắt lại. Nhìn qua ô của sổ máy bay, dưới kia là trập trùng những cánh rừng thông kéo dài đến phía chân trời, bao phủ một màu xanh tưởng chừng vô tận...Như chính những ngày tháng ấy đã qua trong tôi.
...Tiếng nhạc cứ ngân lên như một điệu buồn da diết, vô tình kéo khoảng không thực tại trở về một thời xa vắng...
Ngày ấy, khi mối tình đầu tan vỡ, mọi thứ xung quanh tôi chỉ là một màu tối đen cùng với nỗi tuyệt vọng vô bờ bến. Trong lúc tưởng chừng như tôi sẽ gục ngã và không bao giờ đứng dậy được thì em đã bên cạnh tôi. Sự quan tâm, chăm sóc ân cần,cùng những lời động viên sẻ chia của em đã mang đến tôi một hơi ấm kì diệu, làm nguôi lạnh những nỗi buồn tưởng chừng không dứt. Em đã thắp lên trong tôi một sức sống, một niềm tin mới.
...Tôi và em quen nhau khi cả hai còn ngồi trên ghế phổ thông, đó khởi nguồn là một tình bạn đẹp đẽ, vô tư và trong sáng. Em nhỏ hơn tôi hai tuổi, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng gì đến tình bạn của chúng tôi cả. Em xinh tươi hồn nhiên, ngây thơ, luôn quan tâm và ở bên cạnh tôi như hình với bóng.
Còn tôi như là một người anh trai, luôn lắng nghe những tâm sự khi em buồn vui hay lo lắng về một điều vu vơ nào đó... Thời gian cứ thế trôi đi, cho đến một lúc khi trái tim tôi đau buốt vì mối tình đầu tan vỡ. Người con gái ấy ra đi, để lại trong tôi một khoảng trống mênh mông không thể nào khỏa lấp. Trong những giây phút khó khăn ấy, chỉ có em ở bên cạnh tôi, cùng sẽ chia và thấu hiễu cho những nỗi buồn khôn nguôi của tôi lúc ấy.
Valentine năm đó, dù được rất nhiều lời hẹn hò đi chơi từ những người con trai khác, thế nhưng em đã từ chối chỉ để được đi theo tôi đến một nơi mà tôi gọi là " cánh cửa để đến thiên đường". Đó là một bờ suối nhỏ, nằm tĩnh lặng phía bên trong khu rừng cách nhà tôi khoảng hai giờ đồng hồ đi bộ.
Đây là "góc trời bí mật", là nơi tôi thường đến ngồi thơ thẫn một mình thả hồn sau những giờ học căng thẳng hay những lúc gặp chuyện gì buồn phiền. Con suối nhỏ này còn có một bí mật nữa, nó là nơi chứa đựng tất cả những ước mơ của tôi. Cứ mỗi điều ước, tôi thường viết nó lên giấy và gấp thành con thuyền thả trôi xuống dòng nước.
Năm đó em đã theo tôi đến bên bờ suối này, tại đây, em đã đặt vào tay tôi thỏi kẹo Anphenlibe. Giây phút đó tôi đã rất xúc động, đến nỗi không nói lên được điều gì cả . Dường như lúc ấy tôi chỉ biết nhìn em, để rồi cả hai cùng im lặng. Sự im lặng khiến giờ đây tôi phải mang trong lòng một nỗi xót xa, day dứt... Tôi và em đã có những giây phút ý nghĩa bên nhau... Nhưng, tất cả "không có gì là mãi mãi!", cũng như lời bài hát "forever", bài hát mà em đã từng rất thích nghe khi ở bên cạnh tôi. Điệu nhạc buồn da diết, say đắm đến tê tái lòng.
... Em ra đi vào một ngày đông lạnh giá bởi căn bệnh tim quái ác, và tôi đã không được nhìn thấy em lần cuối. Tại đám tang, mẹ em đã gửi lại cho tôi mảnh giấy được gấp hình cánh hạc, bà bảo: "Đây là những điều mà nó muốn nói với con trước lúc nó bước chân vào "cánh cửa dẫn đến thiên đường" " ...
"Trong cuộc đời này, em đã từng yêu, yêu duy nhất một người, và người đó chính là anh!". Mắt tôi như nhòa đi khi đọc những dòng chữ ấy, tôi gục xuống và khóc như một người điên dại.
Mười năm qua đi nhanh chóng, theo sự bổ nhiệm của Bộ ngoại giao, tôi sang Ba Lan làm việc rồi lấy vợ và định cư luôn ở đây. Thế nhưng, như một tiếng thở dài của số phận, sau bao năm xa xứ, dù cuộc sống đầy đủ và đầm ấm, nhưng tôi và vợ không thể nào nguôi được nỗi nhớ quê hương.
Sau những đắn đo, cuối cùng, chúng tôi đã quyết định lên đường trở về thăm quê hương và ăn Tết cổ truyền dân tộc với gia đình. Một điều rất ý nghĩa đối với riêng tôi, dịp Tết năm nay trùng với ngày Valentine, ngày gợi đến trong tôi nhiều kỷ niệm đẹp, về một người con gái của hôm qua.
Theo Eva
Em phải làm sao... Ngay từ lần đầu tiên gặp anh, em đã không bao giờ nghĩ mình sẽ thích, sẽ yêu anh nhiều đến thế... Khoảng thời gian trong công việc không cho chúng ta có nhiều thời gian để nói chuyện với nhau, nhưng hình như ngày nào mình cũng nói chuyện với nhau cả hơn nửa buổi làm anh nhỉ. Rồi em rời khỏi...